Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1141: Người trợ giúp cực mạnh của của Thần Sương Hàn

Trên chiến trường này, các đại năng Phản Hư hậu kỳ mới thật sự là uy hiếp với Hứa Tiểu Lan.

Mà uy hiếp kiểu này có thể diệt trừ được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Cho nên thần Sương Hàn của Long Lâm Tây Phương - Trác Mã, cô cứ việc yên tâm chết ở đây đi nhé.

An Lâm phủ thêm quần áo huyễn tinh, mở đôi Phong Dực sau lưng ra, sức mạnh điều khiển không trung của Côn Bằng bao phủ toàn thân hắn, hắn dùng hết sức bay đi mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp tốc độ của Ngao Tinh Ngọc.

"Ha ha đường đường là Thần Sương Hàn của Long Lâm Tây Phương, vậy mà giờ cũng chỉ có thể cong đít chạy trốn như vầy à?" Ngao Tinh Ngọc lộ ra vẻ mặt khinh thường, cười khẩy nói.

Trác Mã không thèm đáp trả lại, chỉ sải đôi cánh dài hơn mười dặm của mình, mông cô ta còn không ngừng phụt ra năng lượng trùng kích cực hàn, gây trở ngại không cho Ngao Tinh Ngọc đuổi theo mình.

Ngao Tinh Ngọc dùng ngôn ngữ khinh bỉ và làm màu, Trác Mã để dùng cái rắm đáp trả.

Một bên dùng ngôn ngữ sỉ nhục, một bên dùng hoá học vật lý để sỉ nhục, khó phân cao thấp.

Xoẹt!

"Đã chảy máu rồi cơ à?"

Khoảng cách này, đã nằm ở phạm vi công kích của hắn!

Trác Mã thét lên một tiếng đau đớn, thân thể khổng lồ rơi xuống mặt đất.

"Grào o o o o o" Trác Mã đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, âm thanh linh hoạt kỳ ảo mà xa xưa.

"Ha ha, cô trốn không thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu."

Nhưng bất kể như thế nào, khoảng cách vẫn đang không ngừng được kéo gần.

An Lâm đứng ở một chỗ rất xa, thấy cảnh này cũng khá là ngạc nhiên.

Ánh mắt Ngao Tinh Ngọc phát lạnh, hắn lập tức rút kiếm chém ra một cái.

Một mặt là vì tốc độ sau khi Ngao Tinh Ngọc sử dụng bí pháp nhanh hơn Trác Mã một chút, một mặt khác, Trác Mã quả thực đã bị thương, tốc độ của cô ta càng ngày càng chậm.

Máu tươi vẩy ra.

Trác Mã há miệng phun một cái về trước, một quả cầu tuyết nho nhỏ giống như đạn pháo được phun ra.

Một đường kiếm rực rỡ như cầu vồng, vạch phá vòm trời, rơi vào Băng Dực trên lưng của Trác Mã.

Tiếp theo hơi thở của cô ta biến mất, cự long Băng Sương cực lớn bị Ngao Minh Ngọc chém thành hơn trăm đoạn!

Nhưng ngay giây tiếp theo, cái cánh đã bị chém đứt đột nhiên bay trở về thân thể của cự long Băng Sương, dung hợp lại trở thành như ban đầu, hai cánh rung lên vài cái, tiếp tục giúp Trác Mã chạy trốn.

Ngao Tinh Ngọc cười lạnh một tiếng, lập tức chém trên trăm kiếm về phía Trác Mã!

"Grào o o o o o"

An Lâm nhìn cảnh này, thấy mình đã được mở mang tầm mắt hẳn, không ngờ Trác Mã này có thực nhiều thủ đoạn tới vậy.

Hỗn hợp chất lỏng màu lam đột nhiên trào ra khỏi cửa động!

Một con Băng Long nhỏ nhảy ra khỏi quả cầu tuyết, nhanh chóng bay về phía xa xa.

Trong nháy mắt này, chàng trai có khí đen bao quanh toàn thân cầm trường kiếm Lưu Phong trong tay vọt tới.

Trong những mảnh băng tuyết rơi vỡ khắp chung quanh, quả cầu tuyết nứt ra.

"Grào!" Trác Mã kêu lên một tiếng đau đớn, quay người trở lại vung đôi cánh của mình lên, định dùng nó như đôi bàn tay tát người vừa xuất hiện.

Hắn chém ra một kiếm, tạo thành một lỗ thủng cực lớn trên người Trác Mã!

Phong Kiếm!

Con Băng Long kia chính là bản thể của cự long Băng Sương - Trác Mã!

Ngao Tinh Ngọc bị một màn này chấn kinh rồi.

Hắn vốn tưởng rằng sắp phải đối mặt với năng lượng trùng kích cực hàn đáng sợ, nhưng không nghĩ rằng sẽ là chất bài tiết của Trác Mã! Bất đắc dĩ, hắn đành phải rút kiếm chặt phân.

Sau khi Trác Mã phun phân ra, phút chốc lệ tuôn như suối.

"Hay cho một chiêu ve sầu thoát xác." Ngao Tinh Ngọc biến sắc tiếp tục đuổi theo, khoảng cách lúc này đã hơi xa, rất có thể sẽ mất dấu!

"Phụt!"

Cô ta lại hóa thân thành Cự Long mười dặm, định thả một phát rắm ra nhục nhã Ngao Tinh Ngọc ở sau lưng, ngay khi cô ta giơ mông lên, bụng đột nhiên truyền tới cảm giác quặn đau.

Trác Mã lại ngửa mặt lên trời thét dài, âm thanh linh hoạt kỳ ảo mà xa xưa. Sau đó, cô ta quay đầu ra sau lưng nhìn về phía Ngao Minh Ngọc, trong ánh mắt giống như có chút đắc ý, lại giống như đang cười nhạo.

Sức mạnh đáng sở uy áp nghiền ép, khiến không gian trong phạm vi mười dặm vặn vẹo rạn nứt.

Thân mình An Lâm hóa thành sương trắng, biến mất tại chỗ.

Hóa sương mù bay đi!

"An Lâm! Đừng mơ đoạt con mồi của tôi!" Ngao Tinh Ngọc ngớ người ra một lúc, ngay sau đó tức giận rống lên một tiếng, hắn lại chém ra một đường kiếm lên người Trác Mã.

Trác Mã kêu đau một tiếng, thân thể lại bị rạch ra một lỗ thủng cực lớn.

"Bệnh tâm thần à? Ai muốn cướp con mồi của cậu chứ, tôi sợ Trác Mã chạy thoát nên mới ra tay giúp đỡ cậu một chút." Trong hư không An Lâm lại ngưng tụ ra thân hình, bình tĩnh mở miệng nói.

Ngao Tinh Ngọc nghe vậy sững sờ, sau đó tức giận nói: "Cậu mà có lòng tốt giúp tôi à? Cậu nghĩ tôi là đồ ngu hay gì? Mau thành thật khai báo đi, có phải cậu cũng có huyết mạch Long Tộc đúng không?!"

Khi nói chuyện Ngao Tinh Ngọc còn không quên sử dụng kiếm võng ngăn chặn bước chân chạy trốn của Trác Mã.

May mà có mấy chiêu lúc nãy của An Lâm, Ngao Tinh Ngọc mới đuổi kịp Trác Mã.

"Ha ha ha một mình Trác Mã có lẽ sẽ không thắng được cậu, nhưng cộng thêm tôi thì sao?" Một tiếng nói hùng hồn uy nghiêm từ bên cạnh truyền tới.

Có kiếm ở, hắn sẽ không sợ bất cứ kẻ địch nào cả.

"Chẳng lẽ cô nghĩ mình đánh thắng tôi được à?" Ngao Tinh Ngọc lộ ra vẻ mặt khinh thường, trường kiếm chắn trước người, bóng kiếm toả ra xanh tươi như ngọc.

"Cậu cho là tôi nghe xong mấy lời của cậu thì sẽ thấy xúc động, rồi dừng lại à?" Trác Mã cười khinh bỉ.

Ngao Tinh Ngọc bật cười ha ha: "Lúc này mới giống như một cường giả thực sự chứ!"

Lĩnh vực thần đạo của Trác Mã đã mạnh tới mức có thể phá vỡ lớp phòng thủ của thân thể Chiến Thần trên người An Lâm!

Ngao Tinh Ngọc giận tím mặt, chém một kiếm về phía Trác Mã.

Đáng thương cho Trác Mã, cái gì mà ve sầu thoát xác, lừa trời vượt biển, hoạt động bí mật, lập lờ đánh lận, đều đã dùng hết rồi, mà cuối cùng vẫn không lừa được Ngao Tinh Ngọc, lại bị chém thêm một kiếm.

"Grào!"

Trác Mã vô cùng oan ức, vì sao nhân loại kia chọc tức Ngao Tinh Ngọc, Ngao Tinh Ngọc lại muốn chém cô ta chứ?

"Từ bỏ đi, cô không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu."

Ngao Tinh Ngọc cầm kiếm, uy thế ngập trời đạp trên không trung bay đến, lạnh lùng mở miệng nói.

"Nếu cô liều chết phản kháng, ít nhất còn có thể chết có tôn nghiêm một chút."

Đối mặt với Ngao Tinh Ngọc khí thế mười phần, Trác Mã cũng dừng bước, phạm vi trăm dặm lại hóa thành vùng đất băng tuyết, sức mạnh cực hàn điên cuồng tập kích Ngao Tinh Ngọc và An Lâm.

An Lâm cảm thấy huyết dịch trong cơ thể giống như sắp bị sức mạnh cực hàn này đóng băng lại, không chỉ động tác biến chậm, mà ngay cả ngũ giác cũng trở nên trì trệ hơn rất nhiều.

Tức chết được!

"Cậu!" Ngao Tinh Ngọc thật muốn dùng một kiếm chém chết An Lâm, nhưng hắn không thể chém, bởi vì hắn đã dùng đạo tâm để thề rồi.

An Lâm nghe Ngao Tinh Ngọc nói vậy, không nhịn được lườm nguýt một cái: "À, tôi vốn không coi cậu là đồ ngu, nhưng bây giờ nghe thấy mấy lời này của cậu, tôi đổi ý rồi."

Ngao Tinh Ngọc cảm thấy suy đoán của mình không sai.

Chung quy thì ai kết thúc sinh mệnh của Trác Mã trước thì người đó mới có thể đạt được sức mạnh rồng. Mà hắn chắc là An Lâm có được huyết mạch Long Tộc nên mới chạy đến đây định cướp con mồi của hắn!

Ngao Tinh Ngọc muốn nhanh chóng đánh chết Trác Mã, không cho An Lâm cơ hội.

Ngay sau đó, sấm sét màu trắng chói mắt, chiếu rọi làm bầu trời đêm rực sáng như ban ngày.

Uy năng đáng sợ làm cho người ta hít thở không thông bắt đầu phủ xuống thế gian.

Sắc mặt Ngao Tinh Ngọc biến đổi: "Là Long Lâm Tây Phương - Thần Sấm Sét, Zeus?"

"Ha ha ha không sai!"

Trác Mã thoải mái cười to, mắt lộ rõ vẻ ác độc: "Cậu cho rằng lúc nãy tôi vừa chạy vừa gào lên để làm gì hả? Nó không phải chỉ để biểu đạt cảm xúc thôi đâu, mà là tôi đang phát ra tín hiệu cầu viện cao nhất gửi cho Tây Phương Long Tộc đấy!"

"May mà số tôi cũng không tệ lắm, người đến giúp tôi lại là Zeus - thần sát phạt và tốc độ. Ngao Tinh Ngọc, cậu trốn không thoát đâu!"

Trong lúc họ nói chuyện, mây đen đã kéo tới che lấp bầu trời sao.

Tiếng nổ vang của muôn ngàn tia chớp làm cả đất trời phải rung động

Sấm sét xuất hiện hình thành một vùng sét màu trắng tinh.

Zeus thần Sấm Sét của Long Lâm Tây Phương cuối cùng cũng giáng xuống thế gian!
Bạn cần đăng nhập để bình luận