Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2212: Thiên Thư Chi Các

"Nơi này chính là Thiên Thư Các của Hồng Mặc phường, nó là một trong mười Tàng Thư Các lớn nhất của Thái Sơ Thánh Địa, những bộ sách bên trong bao hàm thiên văn lịch sử, đạo pháp tiên pháp, nghệ thuật nổi danh, trí tuệ vạn tộc, có thể nói là địa phương thần thánh nhất Thái Sơ Thánh Địa chúng ta. " Oánh Bảo giới thiệu cửa lâu trước mắt, trên mặt tràn đầy sùng kính và hướng tới.

Thiên Thư Các là một ngôi lầu các độc lập, nó đứng nghiêm ở đỉnh chóp Hồng Mặc phường.

Chỗ An Lâm đang đứng bây giờ tương đương với mái nhà của Hồng Mặc phường, mái nhà bị san bằng, sau đó xây lên một ngôi lầu các ở chính giữa.

"Vậy chúng ta vào xem thử một chút đi. " An Lâm hưng phấn nói.

"Không được đâu. " nghe nói như thế, Oánh Bảo vội vàng mở tay ra, "Thiên Thư Các không phải ai cũng có thể đi, ngươi bây giờ còn chưa có tư cách."

An Lâm nghe vậy không khỏi sửng sốt: "Ta không có tư cách? Hồng tỷ nói nơi này có lượng sách rất phong phú mà?"

"Đúng vậy, rất là phong phú, nhưng chỉ là giấu đi, lại không nói muốn cho ngươi xem. " Oánh Bảo nói với vẻ mặt hiển nhiên.

An Lâm hít sâu một hơi.

Hóa ra mình muốn đi xem sách, còn phải lên làm tên đứng đầu bảng hả?

"Đúng rồi, Tiểu Bảo muốn nhắc nhở người một câu, tuyệt đối không được tự xông vào Thiên Thư Các, nơi đó có một cấm chế hết sức đáng sợ. " Oánh Bảo lại lên tiếng nhắc nhở.

"Ừm... Oánh Bảo cũng không biết đâu, Oánh Bảo cũng không có tư cách, nghe nói lên làm một trong những cái tên đứng đầu bảng Hồng Mặc phường, liền có cơ hội tiến vào Thiên Thư Các..."

Đây là ép ta sử dụng bạo lực hả?!

An Lâm suy nghĩ một lúc, sau đó lộ ra nụ cười dịu dàng hỏi: "Ta đây cần làm gì, mới có thể có tư cách tiến vào Thiên Thư Các?"

Ầm!

Hắn gia nhập Hồng Mặc phường là vì cái gì, còn không phải là vì đọc sách!

"Ừm. " An Lâm gật đầu, nhưng trong lòng lại xem thường. Cái cấm chế vớ vẩn gì chứ, hắn chỉ cần giải khai phong ấn trong cơ thể, vài giây đồng hồ là có thể phá vỡ.

Hắn nhìn thoáng qua hai lão giả tóc trắng xoá canh ở ngoài cửa, bọn họ lại là cao thủ cấp bậc Hợp Đạo, cũng không biết tại sao bọn họ giữ vững cảnh giới này mà vẫb có thể tránh thoát thiên địa cắn trả.

Mà bây giờ hắn lại phát hiện, cái Hồng tỷ chết tiệt kia lừa hắn!

Ta là Thiên Thần Hắc Ám, Chiến Thần đại lục Thái Sơ, thế mà lại bị đối xử như thế này?

Trong nháy mắt An Lâm ngây người tại chỗ: "Ngươi... Ngươi nói gì? Thiên Thần Quang Minh?"

An Lâm nghe nói như thế thì bật cười.

"Đúng nha, Đại Bảo ca ngươi biết nàng ta ư? " Oánh Bảo tò mò hỏi.

Oánh Bảo thấy An Lâm tỏ vẻ không thèm để ý chút nào, liền chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Ngươi không thể không để nó ở trong lòng, phải biết rằng ngày hôm qua, khu thứ hai có một nữ tử tự xưng là Thiên Thần Quang Minh, mạnh mẽ xông tới Thiên Thư Các bên kia, sau đó bị cấm chế trực tiếp đánh cho hồn phi phách tán."

Những lời này tựa như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh.

Hơn nữa còn mạnh mẽ xông tới Thiên Thư Các?

Cảm xúc xao động trong lòng An Lâm càng mãnh liệt hơn.

An Lâm không chỉ chấn động, mà khóe miệng còn khẽ vung lên.

"Hầy... Nhưng phải nói là cái danh hiệu thiên thần kia rất phù hợp với nàng ta, thực lực của nàng ta đã cường đại đến mức có thể đánh bại hai người giữ cửa vạn chiến bất bại."

"Ừ. " An Lâm gật đầu, lại hỏi, "Đúng rồi, Oánh Bảo, phải làm gì để trở thành cái tên đứng đầu bảng Hồng Mặc phường nhanh nhất?"

"Không... Không nhận ra, chẳng qua là không nghĩ tới có người lại tự xưng là thiên thần, cũng ngạo mạn thật chứ... " An Lâm vội vàng đè nén cảm xúc xao động trong lòng.

Oánh Bảo nhìn chàng trai tuấn tú có khí chất khó tả trước mặt, khuôn mặt ửng đỏ, nhẹ giọng nói: "Đại Bảo ca ngươi rất dễ nhìn, coi như là tiến từng bước, muốn đoạt được vị trí cái tên đứng đầu bảng cũng sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu."

"Mức độ khó khăn có thể nói là rất lớn, đã mấy trăm năm chưa xuất hiện cái tên đứng đầu bảng nào thăng cấp như thế."

"Cái này a... Hồng Mặc phường chúng ta mỗi đêm đều có hoạt động ném hoa phiếu, những khách nhân có thể ném hoa phiếu cho ca ca và cô nương được hoan nghênh nhất, nếu hoa phiếu của ngươi nhiều gấp đôi hoa phiếu của cái tên đứng đầu bảng có nhiều hoa phiếu nhất, thì có thể trực tiếp thăng cấp thành cái tên đứng đầu bảng của Hồng Mặc phường."

"Chẳng qua cuối cùng, cô vẫn bị cấm chế vô địch mà thượng tổ lưu lại đánh cho tan thành mây khói, đây cũng là chuyện không thể thay đổi. " Oánh Bảo nói tới vị kỳ nhân này, đôi mắt đẹp liền toát ra không ít cảm xúc vừa tôn kính vừa sợ hãi.

Kể ra cũng không phí công, ít nhất là đã có thể xác định, đó chính là thanh kiếm tàn phá Thiên Đạo có liên quan đến Thiên Thư Các, mục đích của Thiên Thần Quang Minh chính là Thiên Thư Các!

Vốn là chỉ là muốn mượn Thiên Thư Các đểu hiểu hiểu cái thế giới này hơn, bây giờ tốt lắm, Thiên Thư Các chính là mục tiêu của Thiên Thần Quang Minh, hắn đỡ phải đi tìm.

"Đại Bảo ca, chúng ta đi thôi, chúng ta ở xa xem Thiên Thư Các một chút là được rồi. " Oánh Bảo kéo kéo ống tay áo An Lâm nhẹ giọng nói.

Thiên Thần Quang Minh thật sự đến nơi này?

Xem ra vẫn không thể quá ngông nghênh...

An Lâm biết rất rõ ràng về thực lực chân chính của Thiên Thần Quang Minh, biết đối phương sẽ không bị giết chết đơn giản như vậy, nhưng mà cấm chế của Thiên Thư Các có thể đánh lui Thiên Thần Quang Minh, cũng đã hết sức cường hãn rồi, xem ra cái Thái Sơ Thánh Địa này không đơn giản a.

Mấu chốt nhất là, cô lại bị cấm chế của Thiên Thư Các đánh cho tan thành mây khói?

An Lâm âm thầm lắc đầu, hiển nhiên hắn có lòng tin rằng mình có thể thể tiến từng bước để đoạt được cái tên đứng đầu bảng, nhưng mà hắn không có nhiều thời gian nữa, chỉ có ba ngày, đâu có rảnh rỗi mà để phí thời gian ở chỗ này? Hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất để đạt thành cái mục tiêu này.

Cái tên đứng đầu bảng Hồng Mặc phường.

Ta quyết định rồi!

"Đi thôi, ta phải chuẩn bị một chút. " An Lâm vỗ đầu Oánh Bảo, khẽ mĩm cười nói.

"Được nè, chúng ta cùng đi học tập tiếp đãi khách nhân như thế nào đi."

"Không phải là học tập cái này."

"Ách? Vậy ngươi muốn học cái gì?"

"Học cách làm thế nào để trở thành cái tên đứng đầu bảng của Hồng Mặc phường chỉ trong một ngày!"

"..."

Oánh Bảo cảm thấy An Lâm có phần hoang tưởng.

Có phải người khác coi trọng nhan sắc của hắn, là hắn có thể không chút kiêng kỵ mà bành trướng bản thân?

Oánh Bảo không vui, cong cái miệng nhỏ nhắn: "Đại Bảo ca, ngươi có hơi không biết trời cao đất rộng rồi đấy, còn chưa gặp qua đòn hiểm của Hồng Mặc phường..."

An Lâm véo mũi thiếu nữ, cười nói: "Ngươi cũng chưa gặp qua đòn hiểm của Hồng Mặc phường còn gì."

Oánh Bảo là nữ nhi của Hồng tỷ, là con ông cháu cha, không cần tiếp khách, năm nay nàng mới hơn sáu mươi tuổi, chỉ phải lo việc người mới, làm màu.

Oánh Bảo hất tay An Lâm ra, nũng nịu nói: " Mặc dù ta chưa từng phải chịu đòn hiểm, nhưng mà kinh nghiệm của ta phong phú hơn ngươi nha."

"Được rồi, đừng nói nhiều nữa, msu cùng ta nhau nghiên cứu xem làm thế nào để tối nay đoạt được vị trí cái tên đứng đầu bảng đi. " An Lâm kéo tay nhỏ của Oánh Bảo, đi tới phòng huấn luyện.

Phòng huấn luyện của Hồng Mặc phường ở từ tầng bảy mươi đến tầng bảy mươi hai.

Nó là chỗ luyện tập của các nghệ sĩ biểu diễn cho các khách nhân tìm niềm vui.

Bởi vì dung mạo và khí chất xuất sắc, An Lâm được đi tới kim bài phòng huấn luyện tầng bảy mươi hai, bên trong còn có mấy vị đạo sư, chịu trách nhiệm sàng chọn và cho ý kiến

"Chào các đạo sư, ta là thực tập sinh Lưu Đại Bảo đã huấn luyện được một ngày, sở trường là làm món ăn, khiêu vũ và nghịch ngợm."

An Lâm mặc đạo bào trắng bồng bềnh, cầm trong tay cái chảo màu đen, tạo dáng V-sign với mấy đạo sư kim bài.

"Ừm, không tệ."

"Thoạt nhìn rất có hình tượng a."

Hai mắt các đạo sư đều lóe sáng, ném cho An Lâm một cái ánh mắt, tỏ ý mời ngươi biểu diễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận