Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 719: Cuối cùng cũng được vào bên trong

Người máy màu bạc mở ra toàn bộ hỏa lực, thực lực tổng hợp tương đương với Phản Hư sơ kỳ cũ, mà tiên tử Phi Anh lại là thực lực cảnh giới Phản Hư trung kỳ, hai người tranh đoạt Cao Đạt vẫn ở vào thế yếu hơn.

Nhưng nếu An Lâm và Đông Quách gia nhập vào cuộc chiến, thì tình hình chiến đấu sẽ khác.

Lực lượng của tu sĩ có hạn, qua vài lần đánh luân phiên, cuối cùng Phi Anh cũng hơi mệt mỏi, nếu như gặp phải tấn công kết hợp, cô có thể chống đỡ được bao lâu?

"Yêu nữ, đến nạp mạng!"

An Lâm rống lên một tiếng, phát động Thái Thượng Vô Diệp kiếm pháp, vạch ra một đường kiếm quang kinh động đất trời.

Tiên tử Phi Anh bước chân múa trên hoa bay, nhờ vào thân pháp cực kỳ linh hoạt không ngừng tránh né kiếm quang, trên mặt bao phủ tầng sương lạnh: "Cuộc đời tôi hận nhất chính là người khác gọi tôi là yêu nữ!"

Nói xong, thân thể của cô hơi nghiêng người, ngự trên ngàn hoa trở thành dao, vạch ra một đường công kích hơi cong rực rỡ chói mắt.

Khí thế đòn công kích này cực kỳ lớn, năng lượng hàm chứa trong đó khiến cho không gian run rẩy, còn mang theo ý cảnh xơ xác điêu tàn hoa bay rơi rụng

Tiên tử Phi Anh vừa ra tay chưa kịp hoàn hồn, lúc tinh thần hơi lơ đãng thì chính là lúc kiếm của anh ta như rồng, một kiếm đâm xuống.

Ống tay áo dài như búa tạ đánh xuống, đụng đến nỗi lồng ngực của Đông Quách lõm vào.

Chính vào giây phút cô hơi lơ đãng, một kiếm quang hàm chứa kiếm ý cực mạnh đã xuyên qua tấm màn chắn hoa rơi, đâm vào tim của cô!

Ầm ầm.

Tiên tử Phi Anh hơi ngơ ngác nhìn An Lâm, kết cấu của Người máy màu bạc đặc biệt, phòng ngự cao có thể hiểu được, nhưng mà tại sao một tu sĩ Kỳ Hóa Thần phòng ngự lại cao như vậy?

Đông Quách hoàn toàn không nghĩ tới, một kiếm quyết định của anh ta lại lấy việc anh ta bị thương nặng lui ngược về phía sau làm kết quả hạ màn.

An Lâm và Người máy màu bạc đều bị một đao này chém trúng, trong nháy mắt bị chém bay lên hơn trăm mét.

"Phụt..." Đông Quách phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lùi mạnh về sau.

Điều này không hợp lẽ thường mà!

Khổ nỗi bọn họ đều là những kẻ da dày thịt chắc, chính diện trúng một đao, lại không bị thương.

"Cút ra!" Tiên tử Phi Anh vô cùng không kiên nhẫn phất phơ tay áo, tay áo màu hồng giống như áng mây hồng bay múa, trong lúc không ngừng nghiền nát ánh sáng trường kiếm sắc bén của Đông Quách, đột nhiên từ chỗ nhu hòa trở nên mạnh mẽ, cùng với lấy góc độ xảo trá đâm qua quỹ tích của kiếm quang, rơi trên ngực của Đông Quách.

Nếu như không có loại luân phiên chiến đấu này, sợ là Đông Quách đã tiêu đời rồi.

Đông Quách đợi cơ hội này đã lâu rồi!

Tiên tử Phi Anh càng lúc càng trở nên mất kiên nhẫn, bởi vì Người máy màu bạc và Đông Quách ngăn chặn, nên cô chậm chạp không giải quyết được An Lâm.

Lý tưởng rất đầy đặn, nhưng hiện thực rất tàn khốc.

Lúc này, An Lâm và Người máy màu bạc đã sớm nhào về phía tiên tử Phi Anh, dùng pháp thuật cường hãn không ngừng đánh tới.

Phi Anh mau chóng lùi về sau, ba khuôn mặt quỷ đột nhiên xuất hiện trên đại điện rộng mênh mông, đang trề môi cười.

"Ồ? Thì ra ở nơi này à? Kiếm được các người rồi, ha ha..."

Vẻ mặt An Lâm đen thui, lời thoại của con quỷ này là sao thế?

Rõ ràng là người đầu tiên đuổi kịp An Lâm, làm sao Phi Anh có thể chịu được tủi thân lần nữa bỏ qua trứng Phượng Hoàng chứ?

An Lâm không nói hai lời, nắm đấm như núi trực tiếp đánh nát ba khuôn mặt quỷ.

Không chỉ như vậy, theo chiến đấu cường độ cao liên tục không ngừng, lực lượng bên trong cơ thể của cô đã từ từ trở nên yếu ớt, nếu tiếp tục chiến đấu nữa, rất có thể cô sẽ thất bại.

Nhìn dọc nhìn ngang tiên tử Phi Anh cũng đều giống yêu nữ, tại sao lại phản cảm khi người khác gọi cô là yêu nữ?

An Lâm: "..."

"Đánh rất hay!" Tiên tử Phi Anh vỗ tay, cười duyên dáng nói: "Kẻ xấu làm phiền chúng tôi tán tỉnh đều phải chết!"

Vẻ mặt của cô ta trở nên mạnh mẽ, cắn nát đầu lưỡi, đang muốn triển khai loại bí thuật cần phải trả giá nào đó.

Khuôn mặt quỷ thứ hai mở miệng: "Các người đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích, tôi sẽ mang theo nụ cười thần chết mà đến."

Khuôn mặt quỷ thứ ba cười ha ha nói: "Đợi một phút hoặc là một phút nữa..."

Ầm ầm!

Một giọng nói âm u lạnh lẽo như ở địa phủ truyền tới, trong giọng nói khàn khàn mang theo hàn ý lạnh thấu xương.

Trong đó một khuôn mặt quỷ cười chế giễu nói: "Tiên tử Phi Anh và tông chủ An Lâm đại chiến tám trăm hiệp, đều đã hết lòng hết sức, vừa lúc cho tôi cơ hội có lỗ hổng mà chen vào, ha ha ha..."

"Không sai, chính là tại hạ!" Ba khuôn mặt quỷ cười ha ha.

"Đoạn Hồn Tử, là anh à?" Phi Anh hơi nhăn mày mở miệng nói.

Nhưng mà gương mặt quỷ mới vừa nổ tung, lỗ hỏng khổng lồ kia đã truyền đến gió lạnh rít gào.

"Ha ha ha...những đứa trẻ bây giờ, thật sự không biết lễ phép, một lời không hợp đã đánh chết tiểu hồn của tôi, xem ra là phải dạy dỗ một chút mới được!" Đoạn Hồn Tử chân đạp lên bức màn sáng vòi rượu kỳ khổng lồ mà đến, mái tóc màu bạc tung bay, trên mặt mang theo vẻ điên cuồng và không ràng buộc.

An Lâm nhìn thấy cái vòi rượu kia khóe miệng nhịn không được co rút: "Người này có bệnh sao?"

"Chủ nhân, lại thêm một kẻ địch mạnh Phản Hư trung kỳ, chúng ta đánh không lại rồi, làm sao đây?" Đông Quách sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, nhìn Đoạn Hồn Tử mang theo khí tức khủng bố mà đến, lập tức có ý định muốn rút lui.

"Là phải tìm một chỗ thử trốn mới được." An Lâm gật đầu.

Đông Quách nhìn vẻ mặt bình tĩnh của An Lâm, trong lòng cảm thấy vững tin.

An Lâm quay đầu nói: "Đông Quách, cậu thấy chuyện này thế nào?"

Đông Quách nghe nói vậy sửng sốt, cái gì mà thấy thế nào? Má nó, chạy trốn như thế nào, lẽ nào anh còn hỏi tôi sao?

Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác và hoang mang của Đông Quách, An Lâm thở dài một hơi.

Không gian trở nên yên tĩnh.

Trong lúc năng lượng nổ tung, cửa đột nhiên mở ra một khe nứt, Cao Đạt bị nổ đến nỗi văng vào bên trong, sau đó cửa nhanh chóng đóng lại.

"A!" Đoạn Hồn Tử phát ra pháo rồng đen, nổ đến nỗi xương cốt hợp kim của Người máy màu bạc đều kêu lên "răng rắc"

Người máy màu bạc cầm kiếm quang hạt một lần nữa nhào về phía hai người, kết quả lai bị hai người đang giận dữ giữ chặt trên cửa giày vò.

Đoạn Hồn Tử: "..."

Tiên tử Phi Anh: "..."

An Lâm, Đại Bạch, Đông Quách bị năng lượng công kích bay ngã ngược ra ngoài, chạm vào cánh cửa bằng đồng xanh.

Nhưng mà chuyện không ai ngờ tới đó chính là cửa cánh cửa sừng sững như thần núi kiên cố không ai đẩy được kia lại bị hai người một chó đụng vào mở ra rồi.

An Lâm, Đại Bạch, Đông Quách ngơ ngác, bọn họ hầu như nhìn thấy Người máy màu bạc quay đầu lại nhìn bọn họ một cái.

Tiếp theo đó, cánh cửa bằng đồng xanh lập tức một lần nữa khép lại, phong tỏa sự truy kích của kẻ địch.

Phi Anh và Đoạn Hồn Tử cũng ngơ ngác.

Mẹ nó, làm thế nào cửa mở ra được vậy?

Hai người lập tức xuất ra toàn bộ kỹ thuật bản thân đột phá phòng ngự của Người máy màu bạc, hóa thành ánh sáng lưu chuyển chứa đựng năng lượng cường đại, va chạm vào cánh cửa bằng đồng xanh kia.

Ầm ầm!

Hai người chạm vào cánh cửa đến nỗi váng đầu, nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.

Năng lượng cực kỳ khủng bố va chạm vào nhau, khiến không gian chấn động, khu vực vòng tròn trong chu vi hơn ngàn mét bao gồm mặt đất cứng chắc kia cũng trở thành bột, không gian phong bế xung quanh càng là bị nhổ đến trống rỗng.

Ầm ầm ầm...

An Lâm và Đông Quách lựa chọn lùi về phía sau, nhưng mà nằm ngoài dự đoán của bọn họ, Người máy màu bạc lại chủ động tiến lên, hai tay mở ra, một bức màn ánh sáng màu xanh chặn lại công kích của hai đại năng Phản Hư.

Một người hoa anh đào huyết sát điên cuồng khắp đất trời, một người đao thần hồn chia tách hư không.

Lúc này, Phi Anh và Đoạn Hồn Tử đã nhào về phía An Lâm, hai đại năng đều lấy ra hết bản lĩnh, ắt phải giành lấy trứng Phượng Hoàng trước khi người khác đến.

Không biết tại sao, hắn đột nhiên nghĩ tới Đường Tây Môn...

Tiên tử Phi Anh: "..."

Đoạn Hồn Tử: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận