Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2342: Chúng sinh kiếp

Phàm là làm bất cứ chuyện gì, người ta cũng cần phải chịu trách nhiệm với nó.

Thiên đạo rất công bằng, nếu Trần Trần và Tây Lý Nhĩ đã định tiêu diệt nó, thế thì nó đành phải khiến hai tên đầu sỏ gây tội kia phải hứng chịu toàn bộ sự phẫn nộ của ngàn vạn chúng sinh.

Đây chính là trách nhiệm!

Cái quả kia đỏ thắm căng mọng, chất chứa toàn bộ những phẫn nộ đau buồn của chúng sinh, tất cả các báo sinh ra và thiên đạo bị phá hủy, đều quy tụ lại trong một quả này.

Xoẹt! Một ánh kiếm kinh hồn xé gió lướt tới, chém lên cái quả.

Sức chém của kiếm đã mạnh đến cực hạn, thậm chí có thể chém đứt đôi cả vạn dặm thương khung.

Nhưng cái quả kia vẫn không hề có bất kì một sự thay đổi nào, thậm chí còn có vẻ như chẳng bị ảnh hưởng gì, rung rinh một chút để thể hiện mình vừa bị chạm vào cũng không có.

Tây Lý Nhĩ chậm rãi thu kiếm, mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối: "Không chém nổi."

"Chúng sinh nguyện lực, chúng sinh chi quả."

Quả đỏ dường như nghe hiểu được tiếng Trần Trần khen mình, nó vui vui, thân thể chủ động co rút lại, từ một thứ to gần mười trượng thu lại thành một quả bé bằng quả táo, tựa như để cho Trần Trần ăn được dễ dàng, vừa miệng hơn.

Nhưng hai vị thiên tử cũng biết, đây là một chướng ngại vật rất khó vượt qua.

Trần Trần nhìn về phía quả đỏ, hơi xúc động mà nói.

Quả đỏ kia cứ lẳng lặng treo trên không trung, tựa như một thứ quả mọng tươi ngon chờ người tới hái, tỏa ra hương trái cây thơm lừng mê hoặc lòng người.

"Trần Trần, hay là chúng ta mỗi người một nửa đi." Một tay Tây Lý Nhã nắm chặt phá thiên trường mẫu, tay còn lại lau mồ hôi lạnh trên trán, mở miệng nói.

"Đương nhiên không thể chém nổi, đây là thứ chất chứa toàn bộ những oán hận của chúng sinh. Anh cầm kiếm gác lên cổ bọn chúng, chỉ làm cho chúng càng thêm phẫn nộ, quả đỏ kia sẽ trở nên càng đáng sợ hơn nữa..." Trần Trần lắc đầu nói.

Trần Trần nhìn thấy toàn bộ quá trình này, hắn không những không vui, mà còn lạnh cả người.

Những người còn lại trong bang Phá Thiên khi nhìn thấy được quả đỏ kia, họ sẽ cảm thấy nó vô cùng hấp dẫn, rất muốn nhấm nháp. Nhưng đối với Tây Lý Nhĩ và Trần Trần mà nói, đây chính là thứ kịch độc, hai người họ ngay cả chạm cũng không muốn chạm vào.

Khóe môi Tây Lý Nhĩ hơi run rẩy, hắn biết Trần Trần nói rất có lí.

"Tuy là ác quả, nhưng nó quả thực là một thứ vĩ đại."

Chỉ có một quả đo đỏ lẳng lặng treo cao trên trời mà thôi.

Chướng ngại này không chỉ là thứ thiên đạo sắp xếp, mà còn là thử thách do ngàn vạn chúng sinh sắp đặt cho bọn họ. Ải này nếu như không qua được, bọn họ cho dù có miễn cưỡng phá được trời, nhưng cũng không có cách nào biến thành trời.

Nhưng trong lòng Tây Lý Nhĩ hiểu rõ, nếu ăn nó vào, hai người họ có thể chết bất đắc kì tử, chết ngay tại chỗ.

Thứ này thực sự chết người đấy!

Kiếp nạn lần này của thiên đạo, thoạt nhìn thì có vẻ như chẳng có tí uy thế, cũng chẳng có chút áp lực nào.

Nhưng mà hi sinh một người liệu có thể hóa giải được oán niệm của chúng sinh không?

Hắn đương nhiên hiểu ý của Trần Trần, nếu như uy lực của quả này là cực mạnh, hai người bọn họ ăn xong đều chết hết, vậy thì không ai có thể đảm đương được trách nhiệm nặng nề của Phá Thiên nữa...

Nói đoạn, hắn liền tiến về phía quả đỏ kia, vươn tay giữ lấy nó, đặt trong lòng bàn tay mình.

"Mỗi người một nửa?" Trần Trần nhếch đôi lông mày thanh tú, nói, "Không sợ chúng ta bị chúng sinh kiếp mua một tặng một à?"

Rốt cuộc có tiếp nhận được chúng sinh kiếp này hay không, thật lòng mà nói thì Trần Trần cũng không chắc.

Đây chính là quả hội tụ oán khí của chúng sinh, chúng sinh kiếp chẳng phải là chuyện có thể đùa.

"Chờ đã!" Tây Lý Nhĩ đột nhiên mở miệng, nói.

Trần Trần nắm chặt quả chúng sinh kiếp, há to miệng, muốn nuốt luôn một lần.

Nhưng hắn đã giác ngộ từ lâu, cho dù khó khăn trước mặt vô cùng kinh khủng, vô cùng đáng sợ, cho dù có phải trả giá bằng cả mạng Sống, hắn vẫn sẽ tiến lên, quyết không lùi bước.

Tây Lý Nhĩ nghe vậy thì lúng túng.

Quả này bóng loáng, giữ trong tay cảm giác lạnh buốt, thậm chí còn hơi hơi nặng. Lúc Trần Trần muốn ước lượng xem nó rốt cuộc nặng bao nhiêu, đột nhiên xúc giác lại trở nên mông lung, không có cách nào ước lượng được chính xác trọng lượng của quả đỏ.

Hắn vận dụng sức mạnh dò xét bên trong quả, thứ hắn nhìn thấy được là vô số tinh hoa năng lượng. Cụ thể có bao nhiêu tinh hoa năng lượng thì Trần Trần cũng không có cách nào tính được, nếu nhất định phải dùng một từ để hình dung, thì đó là vô biên.

Nhiều vô tận.

Ý là chết hai người chi bằng chết một người.

"Được thôi, vậy tôi làm trước." Trần Trần mở miệng nói.

Nhìn thấy sự kiên trì của Tây Lý Nhĩ, Trần Trần cũng không ép nữa.

Tây Lý Nhĩ do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn quả quyết lắc đầu, nói: "Không, chúng ta vẫn cứ mỗi người một nửa thôi. Nếu trong hai chúng ta có một người chết rồi, vậy thì xác suất thành công của kế hoạch Phá Thiên sẽ bị giảm xuống, chi bằng chúng ta cứ đánh cược một lần!"

Động tác của Trần Trần dừng lại, nhìn về phía Tây Lý Nhĩ.

Tây Lý Nhĩ trầm giọng, bảo: "Nếu quả hồng này không phải là thực thể, mà chỉ là do ý thức tạo thành, nó sẽ ngầm thừa nhận anh, kẻ đầu tiên ăn nó, chính là người tiếp nhận toàn bộ kiếp nạn này, sau đó toàn bộ kiếp nạn sẽ đổ hết xuống đầu anh, thế thì chuyện mỗi người ăn một nửa về cơ bản là không có bất cứ ý nghĩa gì..."

Trần Trần nhíu mày, hiểu được lời Tây Lý Nhĩ: "Ăn một miếng tương đương ăn cả quả?"

"Vậy anh định làm thế nào?" Anh thiếu niên lại hỏi.

"Chúng ta phải lập kết nối tinh thần, cho dù là mức độ vật lí hay là mức độ lực tinh thần, đều phải cắn lên quả kia trong cùng một lúc!" Tây Lý Nhĩ nghiêm mặt, nói.

Trần Trần: "..."

Thân là thần sáng thế, hắn hoàn toàn có thể làm được điều đó một cách chính xác.

Nhưng vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ...

Trần Trần không do dự lâu, lập tức đồng ý đề nghị của Tây Lý Nhĩ.

Ngay lúc này, tại điện Phá Thiên lưu ly.

Các thành viên bang Phá Thiên đang vừa rót sức mạnh vào đại trận phá thiên, vừa nhiệt tình hóng chuyện, bọn họ cũng biết cái quả kia không hề đơn giản, nên lúc Trần Trần cầm được nó, mọi người đều vô cùng căng thẳng.

Đặc biệt là Tuyết Nhan, hai bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn siết chặt không biết bao lâu rồi, chưa hề thả lỏng một giây một phút, vẫn luôn lo lắng cho Trần Trần.

"Mọi người mau nhìn kìa, Trần Trần đưa cái quả kia tới trước mặt Tây Lý Nhĩ rồi, chẳng lẽ muốn để Tây Lý Nhĩ đại nhân ăn trước sao?"

Các thành viên bang Phá Thiên không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của hai vị đại thiên tử, vì thế nên vô cùng tò mò với hành động của hai người họ.

"Sao cứ cảm thấy động tác của hai vị thiên tử đại nhân có hơi kì lạ nhỉ. ..."

Có thành viên trong bang mang vẻ mặt quái dị, hỏi.

Những người còn lại không một ai đứng ra phản bác, bởi vì lúc này Trần Trần và Tây Lý Nhĩ đang từ từ sát gần lại với nhau, càng lúc càng gần, đến cuối cùng giữa hai người chỉ còn cách nhau có một khoảng vừa bằng cái quả.

Quả đỏ bây giờ nằm trên miệng cả hai người.

Đôi mắt thanh tịnh tối màu của Trần Trần đang đối diện với hai con người ôn nhuận đỏ tươi của Tây Lý Nhĩ, hai bên nhìn nhau không chuyển mắt, tựa như vạn vật trên đời đều biến mất hết, trong mắt cả hai bên chỉ còn đọng lại hình dáng của đối phương...

Bọn họ... định làm gì vậy...

"Chẳng lẽ bọn họ biết được rằng ăn cái quả này vào sẽ có nguy hiểm cực kì lớn, nên quyết định làm một số chuyện trước lúc chết?" Một vị phản hư nữ thiên tiên bỗng dưng đỏ mặt, dường như Cô nghĩ đến điều gì đó, hô hấp đột ngột trở nên dồn dập, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn chằm chằm hai người trên bầu trời, sợ bỏ lỡ một khoảnh khắc rúng động lòng người nào đó.

Tuyết Nhan nghe nói như thế, mí mắt lập tức giật giật, càng căng thẳng hơn, cô nhìn chằm chằm vào hai người kia, lòng như thiêu như đốt từ lâu.

Chẳng lẽ... chẳng lẽ họ...

Đúng lúc này, Trần Trần và Tây Lý Nhĩ đồng thời hé mở đôi môi. ..
Bạn cần đăng nhập để bình luận