Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 682: Uy phong của sư phụ xem như giữ được rồi

Xin sư phụ chỉ dạy đạo lý phòng ngự hoàn thiện như thế nào, kết quả sư phụ lại hỏi bạn có muốn học làm thức ăn không, có muốn học giả vờ lợi hại hay không? Đây rốt cuộc là loại thể nghiệm như thế nào?

Dù sao vẻ mặt của Tiêu Trạch chính là cuộc sống này thật nhàm chán không có gì để lưu luyến nữa rồi.

Cậu dùng vẻ mặt bất đắc dĩ của nhìn vẻ mặt cũng đang bất đắc dĩ của An Lâm, hai người đều là im lặng.

"Cái đó...sư phụ, đạo lý làm thế nào để hoàn thiện phòng ngự, vẫn để cho con tự tìm tòi suy nghĩ là được rồi." Tiêu Trạch cười miễn cưỡng, trong lòng lạnh run.

An Lâm nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, gãi gãi đầu, đột nhiên lóe lên linh quang, cười nói: "Không đúng! Tôi có một chân ý công pháp có thể dạy cho cậu!"

Chàng trai trẻ tuấn tú liếc An Lâm: "Công pháp gì? Là công pháp sửa xe hay là chân ý ngoại ngữ mới của đông phương?"

Khóe miệng An Lâm hơi giật giật: "Vi sư là người như vậy sao?"

Tiêu Trạch không trả lời, trong lòng nói thầm, có phải hay không lẽ nào trong lòng thầy không biết hay sao?

"Muốn!" Tiêu Trạch gật đầu như gà mổ thóc.

Trong Địa Liên Thần Công hàm chứa Đạo phòng ngự vô cùng mạnh, cho dù Tiêu Trạch không thể luyện tốt, cũng có thể từ đây mà suy ra, tự mình tăng cường không ít cảm ngộ đối với Đạo phòng ngự.

Cũng chính vì như vậy, nên hắn hiểu rõ Địa Liên Thần Công trừ việc có thể sử dụng lực lượng đại địa ra, còn có thể tạo ra phòng ngự thân thể cực mạnh. Phần cơ thể bên ngoài thể Chiến Thần cũng là lấy Địa Liên Thần Công làm cốt lõi cấu thành, đây cũng là vì da An Lâm dày, Địa Liên Thần Công có thể dạy!

Sau khi Tiêu Trạch được An Lâm truyền thụ, lại nhờ An Lâm chỉ dạy vài vấn đề, sau khi được giải đáp, liền vui vẻ tìm chỗ một mình học tập và cảm ngộ.

"Đúng, đây là một phần lực lượng của Chiến Thhần, tên gọi là Địa Liên Thần Công, là công pháp thuộc tính thổ cao nhất, sau khi luyện thành có thể nắm bắt được lực lượng của đại lục, càng có thể tạo ra chiến thể bất bại!" An Lâm gật đầu nói.

Hắn tiếp tục an nhàn thảnh thơi chậm bước dọc theo đầu tường thành, rất nhanh lại gặp phải Lăng Tiêu Kiếm Tiên, liền chủ động bước lên chào.

"Đây là công pháp thật sự." Trên trán An Lâm đột nhiên hiện lên một đóa hoa sen màu vàng, một lực lượng mênh mông vĩ đại, giống như vùng đất vô cùng vộ tận trong chớp mắt phát tán ra.

An Lâm nhìn thấy đồ đệ hăng hái, vui vẻ gật đầu.

Tuy hắn không có chuyên tâm tu luyện công pháp thể Chiến Thần, nhưng lúc đầu khi có được Địa Liên Công Pháp, hắn quả thật được tất cả lực lượng tâm pháp, chiêu pháp, chân ý, đạo cảnh v.v thấm nhuần.

Cả người Tiêu Trạch run rẩy, đang cảm nhận lực lượng kia, hưng phấn nói: "Đây là lực lượng thần thể của sư phụ?"

An Lâm cũng không giấu diếm, đem tất cả tâm pháp và chân ý của Địa Liên Thần Công đều nói hết cho Tiêu Trạch, còn về loại cảm ngộ đạo cảnh huyền diệu này, thì không phải là có thể truyền thụ bằng miệng được. An Lâm chỉ phụ trách diễn tập vài lần Địa Liên Thần Công, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu, thì phải nhìn vào ngộ tính của Tiêu Trạch.

"An Lâm, cuối cùng cậu đã trở lại." Lăng Tiêu Kiếm Tiên bước nhanh về phía An Lâm.

"Muốn học không?" An Lâm hơi cười nói.

An Lâm nhìn thấy Lăng Tiêu Kiếm Tiên giống như có chuyện, trong lòng không nhịn được, mở miệng hỏi: "Thầy sao thế?"

Uy phong sư phụ của mình xem như đã giữ được rồi.

"Hi, thầy chủ nhiệm!" An Lâm chủ động chào hỏi.

"Thầy là muốn để cho em đi những vùng lân cận thành Thương Lan, kiếm cơ hội diệt sạch Ma Đốn?" An Lâm hỏi.

An Lâm gật đầu, đây có thể một loại trả thù hoặc là nói là sự thăm dò của Y Đăng.

Lăng Tiêu Kiếm Tiên nhìn thấy An Lâm đáp ứng sảng khoái như vậy, không nhịn được nhìn hắn: "Vậy em đi lần này nhất định phải cẩn thận, gặp phải chuyện nhất định không được miễn cưỡng!"

An Lâm nghe nói vậy cảm thấy có thể hiểu được, gật đầu tiếp tục hỏi: "Vậy còn chuyện thứ hai?"

Còn về đám người Miêu Điềm và Lạc Tử Bình có xung phong đi, An Lâm sợ bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã từ chối.

"Có hai chuyện." Lăng Tiêu Kiếm Tiên mở miệng nói: "Chuyện thứ nhất, chính là Khả Khả Tư Đế, Tháp Bá, Mạch Luân, thông qua tin tức nội bộ của triều đình truyền tới, đó chính là hình như Y Đăng Đại Đế đang cố gắng phải tìm cho ra nội gián ở Huyết tộc, chuyện phát triển tuyến dưới ở Huyết tộc có thể phải dời lại một thời gian, vì tránh sóng gió, bọn họ tiến vào thánh địa Huyết tộc tìm kiếm cơ hội một lần nữa, trong thời gian ngắn sẽ không trở về."

Thành Thương Lan nằm ở phía bắc thành Hoàng Tuyền cánh đó hơn một ngàn sáu trăm dặm. Cũng là một tòa thành tương đối rộng lớn. Vì nơi đây có một cái hồ cực kỳ lớn ngăn cách giới Cửu Châu và vùng đất Hắc Trạch, sóng nước bao la, xanh thẫm vô tận. Cũng chính vì như vậy nên tòa thành đó được đặt tên là Thương Lan.

Cứ như vậy, An Lâm và Hứa Tiểu Lan cưỡi trên lưng Đại Bạch, Tiểu Sửu và Tiêu Trạch cưỡi mây xuất phát, cùng bay về phía thành Thương Lan của Bảo Châu.

Vì tránh Huyết tộc phát giác, Bố Lai Tư tiếp tục ở lại thành Hoàng Tuyền làm tác dụng quang hợp.

"Chuyện thứ hai, chính là thành Thương Lan Bảo Châu bị đại quân của Huyết tộc đánh chiếm rồi, có hơn ba trăm con người bị bọn họ hút cạn máu tươi. Nghe nói dẫn đội là đại năng Huyết tộc Phản Hư, gọi là Ma Đốn, là kiện tướng đắc lực dưới trướng của Y Đăng Đại Đế. Sau khi bọn họ giết chết sinh linh của một thành, liền rút trở về vùng đất Hắc Trạch, cường giả bộ chấp pháp của Thiên Đình một đường truy sát lại không có cách nào diệt trừ được Ma Đốn." Lăng Tiêu Tiên Kiếm nhăn mày nói.

"Thầy yên tâm đi, em chưa bao giờ miễn cưỡng." An Lâm khoát tay, sau khi có được tin tức tường tận từ chỗ Lăng Tiêu Kiếm Tiên, liền kêu gọi bạn bè cùng đi thành Thương Lan.

Kết quả cuối cùng chỉ có Hứa Tiểu Lan bằng lòng đi cùng hắn.

Anh Thành phải luyện tập lĩnh vực, Tô Thiển Vân cảm thấy mình đi cũng không giúp được gì, đang chuyên tâm tham ngộ đạo cảnh, cố gắng bước một bước cuối cùng tiến vào Kỳ Hóa Thần.

"Nghe bộ trưởng Kim Hổ nói, Ma Đốn có tu vi Phản Hư Trung Kỳ, cho dù là đại năng Phản Hư, muốn diệt sạch hắn cũng rất khó. Mà tấn công của Ma Đốn có thể mới bắt đầu, tiếp theo đó hai mươi thành xung quanh thành Thương Lan nói không chừng đều sẽ trở thành mục tiêu đột kích của hắn." Lăng Tiêu Kiếm Thiên nói đến đây, đã chuyển ánh mắt nhìn về phía An Lâm.

Nhưng hắn vừa nghĩ tới nếu như không đi, có thể những thành ở bên này sẽ sa vào tay giặc, liền không còn do dự nữa, gật đầu nói: "Không sao, vậy em đi."

An Lâm suy nghĩ một hồi, chủ yếu là suy nghĩ đến uy hiếp của Y Đăng Đại Đế phía sau chuyện này.

Lăng Tiêu Kiếm Tiên hơi xấu hổ gật đầu: "Thành Hoàng Tuyền có Thiên Hoàng Thiên Đế bảo vệ đã không còn nguy hiểm, vì vậy bộ chấp pháp của Thiên Đình nhờ em đi một chuyến đến đó giúp đỡ. Dù sao em và thực lực đội ngũ của em mạnh bậc nào bọn họ đều vô cùng rõ ràng...Đương nhiên, trên nguyên tắc đều phải dựa vào sự tự nguyện của em, đi hay không đi là do em lựa chọn."

Con chó lớn lông trắng phá mây nhìn xuống tòa thành chết dưới mặt đất, hít sâu một hơi: "Anh An, chuyện này thật quá đáng, gâu!"

Hai mắt An Lâm lộ ra ý lạnh, sát ý không hề che giấu lộ ra ngoài: "Ma Đốn phải không? Nếu tôi không giết chết cậu, tôi sẽ không trở về Thiên Đình!"

Thành Thương Lan, tường thành xiêu vẹo, mỗi một cư dân và binh sĩ đều bị hút cạn máu, trở thành xác khô nằm dưới đất, trên mặt vẫn giữ lại vẻ tuyệt vọng và đau đớn, thậm chí hắn còn nhìn thấy những sinh viên Thiên Đình đã chết nằm trên đó.

Cả tòa thành, hơn một trăm ngàn người đều chết giống như vậy, khắp nơi là một vùng đất chết.

Mấy chục nhân viên bộ chấp pháp của Thiên Đình vẫn đang thu nhặt những thi thể này ở trong thành, dự định chôn chung.

Ở một chỗ khác, mười mấy tu sĩ ăn mặc đồng phục sinh viên của Thiên Đình đang quỳ trên mặt đất nhỏ giọng khóc nức nở.

Trước mặt bọn họ, một chàng trai mặc áo bào màu xanh chống kiếm nửa quỳ trên mặt đất, đầu rũ xuống, khuôn mặt khô kiệt, đã không còn sức sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận