Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1829: An Lâm đột nhiên hối hận rồi

"Tôi tên Mã Huỳnh, con gái của Ý Du Quang Minh - tù trưởng Mục Thú Tộc của mười bộ lạc lớn trong bộ lạc TiênThảo, bây giờ tôi dẫn ngài đi xem bộ lạc Tiên thảo."

"Hóa ra là con gái của Quang Minh, nghe danh đã lâu!"

An Lâm cưỡi Mã Huỳnh phi nước đại trên thảo nguyên.

Lúc này cô giả vờ như chợt ngộ ra điều gì đó, ánh mắt khách sáo nói:

"Tiền bối Huyết Võ Lãng giả, ngài thật sự không cần thiết phải xưng hô với tôi như vậy đâu..." Mã Huỳnh lắc mông, bốn chân giơ lên cao dẫn An Lân phi thật nhanh trên thảo nguyên, nhỏ tiếng nói: "Cha tôi là Tiên Bá có hơn cả trăm con gái, con gái Đại Địa, con gái Hải Dương, con gái Quang Minh, con trai Hy Vọng, tên gọi khoa trương như vậy nhiều lắm, đây thực sự không phải là tôn danh quý tính gì, ngài gọi tôi là Tiểu Mã là được rồi."

Đây đúng là ý muốn của An Lâm, thế là liền gọi ngay Tiểu Mã, Tiểu Mã.

Không lâu sau, một tòa kiến trúc kiểu lều cực lớn xuất hiện ngay trong tầm mắt.

Không, nói lều của bọn họ cũng không đúng lắm, phải nói kiểu kiến trúc vải vừa đẹp mắt vừa đặc sắc mới đúng.

Ầm... ầm...

Mạn Đức nghe đến đây bị dọa một hồi, lập tức xin lỗi.

Ngoại hình của mục thú tộc đều giống với Mã Huỳnh, đầu rồng thân ngựa. Mặc dù bọn họ có đầu rồng, nhưng chẳng hề có mối quan hệ nào với Long tộc, hoàn toàn là hai chủng tộc khác nhau.

"Mạn Đức! Ngươi điên rồi sao? Đến cả giấm của Thánh Võ tộc cũng dám ăn?" Mã Huỳnh có vẻ cũng không mấy mặn mà với Công Mục thú tộc này, nói tiếp: "Đây chính là Huyết Võ Lãng giả của Thãnh Võ tộc vang danh ngời ngời đó, ngươi hãy mở to mắt mà nhìn, đừng có làm phiền tiền bối!"

Ở đây không chỉ nuôi dưỡng những con báo lửa, mà ở phương bắc xa xôi kia, tộc Mục Thú còn nuôi cả tê giác sấm sét, một loại vật da thô dày, còn có đại bàng đen với bộ lông gang thép, lại còn hàng ngàn còn muỗi dày đặc và cả thú cọc gỗ yên tĩnh, ngoan ngoãn...

Việc này trực tiếp kinh động đến tù trưởng của bộ lạc Tiên Thảo - Tiên Bá.

Lều trên thảo nguyên không chỉ là kết cấu đơn tầng, mà còn có hai tầng, ba tầng, thậm chí còn có cả kiến trúc tháp cao đều có thể được nhìn thấy ở đây, chúng được làm bằng các loại vải nhẹ để có thể tháo ra và mang đi bất cứ lúc nào, đây cũng chính là điểm mà tộc Mục thú có thể dễ dàng di chuyển bộ lạc.

An Lâm tập trung nhìn ngắm phong cảnh mây gió, dường như chẳng mấy để ý đến loại tiểu tốt như hắn ta.

An Lâm tính sơ qua một chút thì phạm vi bán kính ngàn dặm quanh đây nhưng lại có đến 68 loại tộc thú khác nhau, số lượng cũng phải hơn hai mươi triệu con, được hơn 300 vạn người của tộc mục thú quản lý.

Hàng ngàn con báo rực lửa đang ăn cỏ trên ngọn núi nhỏ phía đông của thảo nguyên.

Một hình dáng cao to hơn cả Mã Huỳnh - Công Mục thú tộc với bộ râu dài bay bay nhìn như muốn cảnh cáo người ngồi trên lưng Mã Huỳnh là An Lâm.

An Lâm cũng tập theo thói quen của Huyết Võ Lãng giả, cố gắng nhập gia tùy tục thôi.

"Mã Mã, tại sao ngươi lại mang một người đàn ông đến đây? Còn để hắn cưỡi nữa?" Một giọng nói có vẻ không mấy thiện chí truyền đến.

Nói đơn giản chính là đi hỏi thăm cuộc sống sinh hoạt, sự phát triển của lịch sử, trò chuyện hỏi thăm về niềm vui của các bộ lạc, sau đó thì cứ ăn thịt, uống rượu một cách thật thoải mái, hiên ngang, thưởng thức mỹ nữ nhảy múa!

Hắn không cố ý che dấu hành tung của bản thân cho nên trong bộ lạc của Mục Thú tộc gần như đều biết đến tiếng tăm của Huyết Võ Lãng giả sắp đến bộ lạc Tiên Thảo rồi.

Tiên Bá vì An Lâm mà tổ chức một buổi yến tiệc lớn để hoan nghênh hắn.

Ông ta chính là cha của Mã Huỳnh, tù trưởng của bình nguyên Đông Dương - mười đại bộ lạc trong bộ lạc Tiên Thảo, tu vi cũng rất cao và còn có kính giới phản hư điên phong.

"Đáng ghét" - Vũ nữ kêu lên một tiếng, mặt đỏ ửng.

Thực ra An Lâm cũng có giới hạn của bản thân, hắn từ chối tất cả những gì liên quan đến việc giao lưu.

Lúc này có một vũ nữ với cặp mông đầy đặn tiến lại gần bên cạnh An Lâm.

Loại sở thích đặc biệt này, hắn còn vì danh tiếng tốt đẹp là nỗ lực khơi dậy các loại chủng tộc trên thế giới, hắn nói là nói vậy, cũng làm được như vậy, theo số liệu thống kế chưa đầy đủ thì hắn đúng là đã tạo ra mười mấy chủng tộc cho đời sau.

An Lâm ngồi trong trướng vàng lớn nhất xem hàng chục con rồng mình ngựa ngay trước mặt, thực sự thì không được thẩm mỹ cho lắm, nhưng lại không được thể hiện ra, nên phải ra vẻ cực kỳ say sưa, bởi vì Huyết Võ Lãng giả là một người không câu nệ các loại chủng tộc, có thể thấy được và tán dương vẻ đẹp khác nhau.

Không bao lâu sau thì Mã Huỳnh cũng xuất hiện trong buổi Yến tiệc, cô bước từng bước nhỏ, mặt có chút ngại ngùng tiến đến, còn dùng cả gương mặt rồng gợi cảm cầm một cốc có chứa loại chất lỏng màu trắng ngần.

An Lâm còn bày ra được bản mặt như đang rất tán thưởng, không thể không nói đây cũng loại một kiểu kiểm tra kỹ năng diễn xuất à nha.

Còn vũ nữ đầu rồng mình ngựa kia cũng chẳng có gì đáng kỳ lạ, cứ tiếp tục ra vẻ quyến rũ hắn, chắc còn ôm hy vọng nào đó, như là đang mời gọi hắn hãy đến với thế giới của cô, hãy đến với thế giới của cô...

An Lâm khẽ cười, thuận tay vỗ vỗ vào mông của vũ nữ kia.

Ngay lúc này, An Lâm thực sự hối hận rồi, vai diễn Huyết Võ Lãng giả này thực sự có độ khó khá cao, giống như là bày ra một cái mặt heo nái trước mắt, nhưng lại phải vờ như bản thân rất say sưa, rất háo hức, thậm chí phải biểu hiện như muốn ăn thịt con heo này luôn ấy.

Thực sự không phải đang nói quá đâu.

Các loại chủng tộc mà Huyết Võ Lãng giả đã dùng qua cũng đến mấy trăm chủng, ngoại trừ một số thực sự thuộc Ma tộc, Bạch Vũ tộc trông giống loài người thì những loài không giống con người rất nhiều, nào là Minh Hoả Điểu, Bàn Sơn Ngưu, Tây Phương Tích Dịch Long, Hắc Vũ Mãng, Cửu Trúc Trùng, Huyền Hỏa Quỷ...

"Ha...ha...ha... Huyết Võ đạo hữu, đúng là giống với lời đồn, là một người tự do tự tại, có thể tán dương vẻ đẹp của tất cả các loại chủng tộc!" Ở hàng đầu tiên trong yến tiệc, một thân hình trắng trẻo, cường tráng trong Mục Thú tộc cười lớn rồi nói.

Còn cái cô vũ nữ kia, miệng thì nói "đáng ghét", như lại đứng trước mặt An Lâm lượn tới lượn lui liếc mắt đưa tình, như kiểu muốn câu dẫn hắn vậy.

Yến hội vẫn tiếp tục diễn ra.

"Tiên Bá chê cười rồi, ở đâu thế giới cũng có vẻ đẹp riêng, trời đất có đến hàng vạn sinh vật, mỗi một chủng tộc là độc nhất vô nhị, chỉ cần dùng cả tấm lòng để cảm nhận chúng, tự nhiên sẽ cảm nhận được vẻ đẹp của chúng mà thôi." An Lâm bắt chước theo dáng vẻ của Huyết Võ Lãng giả, chậm rãi mà chắc chắn nói.

"Tiền bối Huyết Võ Lãng giả, đây là sữa mà tiểu nữ đặc biệt chuẩn bị cho ngài, mong ngài đừng chê cười..." Mã Huỳnh cầm cốc sữa đặt trước bàn của An Lâm.

"Đây là..." An Lâm có thể cảm nhận được từ trong cốc sữa này có một chút gì đó liên quan đến Mã Huỳnh.

Mã Huỳnh xấu hổ nói: "Đây là sữa của tôi, rất ngon đó."

"Ha...ha...ha... Sữa của Mã Huỳnh tiểu muội tôi đã thử qua, vị ngọt đậm đà, cực kỳ ngon." Một trong những người có vai vế trong bộ lạc Tiên Thảo cười lớn nói.

"Đúng là rất ngon, hơn nữa dư vị còn đọng ở cuối lưỡi không dứt." Một vị Mục Thú tộc khác cũng gật đầu tán đồng.

Lại còn có một người Mục Thú tộc biểu hiện vẻ mặt ngưỡng mộ lên tiếng: "Huyết Võ Lãng giả đạo hữu đúng là có phúc à nha, năm xưa tôi cũng chỉ uống có một cốc nhỏ mà thôi, đến bây giờ chưa từng nếm lại lần thứ hai. Còn bây giờ ngài được hẳn một cốc lớn!! Xem ra Mã Huỳnh đã rất nỗ lực rồi, ha... ha... ha..."

Người của Mục Thú tộc cười đùa một cách đầy thiện chí.

Mã Huỳnh bị mọi người trêu chọc đến đỏ cả mặt, trong lòng có một chút căng thẳng, hồi hộp nhưng lại cũng mang chút hy vọng nhìn An Lâm.

Cả người An Lâm bối rối không dứt.

Nhìn dáng vẻ của mọi người lúc này, chắc chắn phải uống cốc sữa này rồi! Phần sữa trân quý như thế này nếu mà không uống thì chẳng khác nào xem thường bọn họ, Mã Huỳnh cũng không hạ đài nổi!

Nhưng mà...

An Lâm nhìn chất lỏng với mùi sữa nồng nặc trước mặt, cảm giác như rơi vào trận địa giao chiến với Thiên Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận