Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 566: Trở ngại làm người ta tuyệt vọng

An Lâm ngồi trên cục gạch đen đi dạo chung quanh vùng đất Thủy Tinh, hắn muốn tìm đủ số tinh nguyên thế giới còn lại.

Tiêu Trạch, Đề Na và Tuyết Trảm Thiên lại tiếp tục làm cá mặn đứng bên cạnh An Lâm, chỉ có ba huyết tộc bởi vì Thánh Huyết, nên liên tục săn giết dị thú Thuỷ Tinh, nếu may mắn họ còn sẽ thu được một tinh nguyên thế giới.

Họ dạo quanh vùng đất Thủy Tinh này săn giết cả một ngày, cũng chỉ thu hoạch được một mảnh tinh nguyên thế giới màu vàng, năm mảnh tinh nguyên thế giới màu lam và mười ba mảnh tinh nguyên thế giới màu trắng.

An Lâm vô cùng thất vọng, nhưng hắn cũng biết đây mới là tốc độ chính xác để thu thập tinh nguyên thế giới.

Chiếu theo cái tốc độ này, tới tận lúc hắn rời khỏi ngoại vực Tinh Hư, cũng không thể đạt được mục tiêu của mình.

"Haiz... Quả nhiên vẫn là giết người xong cướp đoạt bảo vật nhanh hơn." Hắn thầm thở dài một tiếng.

"Chủ nhân, đừng làm vậy! Mấy chuyện giết người cướp đoạt bảo vật này không an toàn đâu!" Tuyết Trảm Thiên lạnh run khuyên nhủ.

"Con đồng ý, đi bộ ngoài bờ sông, sớm muộn gì cũng ướt giầy." Tiêu Trạch lo lắng khuyên tiếp.

Nhìn từ ngoại hình, thứ nó trông như một con cá voi khổng lồ, toàn thân đều là một màu đen mượt mà, bên ngoài còn ẩn hiện những đường sọc vằn như sóng nước màu cầu vòng. Nó có một đôi mắt màu vàng, như vầng thái dương đang bốc cháy, chiếu sáng cả một vùng trời bị bóng tối bao trùng, khiến người ta có cảm giác như đây là ban ngày.

An Lâm sa sầm mặt lắc đầu tỏ vẻ không biết, có quỷ mới biết đây là thứ gì, nhưng hắn có thử cảm nhận khí tức của con cá voi khổng lồ đó, hắn phát hiện nó đã vượt tới một tầm cao khó thể tưởng tượng, rõ ràng con cá voi này là một sự tồn tại cực kì bất phàm.

Thứ nọ hình thể cực kì khổng lồ, to ước chừng mấy nghìn mét, nhìn sơ qua trông nó không khác gì đang che kín cả một đại lục, cứ thể ngăn trở toàn bộ đường đi vào vùng đất Vô Hối.

Cô liếc nhìn thử, phần đầu của con cá voi ngoại trừ đôi mắt màu vàng ra thì toàn bộ làn da của nó đều tối đen như mực, thân thể nó dài tới mức nhìn không thấy điểm cuối!

Một khi đã quyết định rời khỏi nơi này, tốc độ của họ lập tức tăng lên. Dọc đường đi họ chỉ thuận tay giết những dị thú nào mình vô tình gặp được và nằm trong tầm với của mình, nên cả đường đi không gặp được nguy hiểm gì, càng không gặp được kì ngộ gì.

Ba huyết tộc đều sững sờ lắc đầu tỏ vẻ không biết, họ cũng bị con cá voi với hình thể khổng lồ kia hù doạ, có thể nói đó là sinh vật lớn nhất họ từng nhìn thấy trong đời.

An Lâm xoa xoa trán, chiến đấu trong khu vực này, hơn nửa thành viên trong đội của hắn đều không thể tham gia... Cho dù là huyết tộc, cũng chỉ dựa vào Thánh Huyết nên mới có động lực chiến đấu, còn trên thực tế thì chiến lực của họ đã giảm hơn nửa, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này mới được.

Trong cái thế giới thần bí này, họ chịu giới hạn của quy tắc trời đất, không thể sử dụng các pháp thuật xuyên qua không gian, cho nên họ phải bước qua ranh giới màu đen đằng trước, đó là con đường đi duy nhất nơi này. Nhưng bây giờ, con đường ranh giới màu đen duy nhất đó đã bị một con cá voi khổng lồ ngăn chặn...

Cả đội đều nghĩ rằng tình hình này sẽ kéo dài mãi tới khi họ đi tới một nơi khác của Mọi vùng đất Vô Số Cảm Xúc, nhưng không ngờ, khi đi tới vùng biên giới giáp ranh, họ đã được được một sự tồn tại cực kì đáng sợ.

Hắn ngẫm nghĩ một lát, quyết định bỏ qua cái ý nghĩ tiếp tục ở lại vùng đất Thuỷ Tinh này tìm kiếm tinh nguyên thế giới, mà là tăng tốc độ đi tới một nơi khác - vùng đất Vô Hối. Hắn phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, đổi một nơi khác để thu thập tinh nguyên!

"Người khổng lồ An Lâm... Đây, đây là thứ gì vậy, trên thế giới này có sinh vật to lớn tới như vậy à?" Đề Na bị sinh vật khổng lồ trước mặt doạ sợ, cả nói cũng không thể nói trọn câu.

Thú Hư Không? An Lâm nghe vậy, trong lòng cũng hết hồn, cái tên này hắn từng nghe Tử Vi đại đế nhắc tới rồi, nói đó là một chủng tộc cực kì đáng sợ trong Tinh Không, có sức mạnh cắt nuốt cả trời đất.

An Lâm chậm rãi đáp xuống sau một khối nham thạch, ngẩng đầu nhìn thứ có hình thể cực lớn đó.

"Hơn nữa con thú Hư Không này sợ là đạt tới cảnh giới Niết Hư rồi, nó không những có được sức mạnh thôn tính tiêu diệt hư không, mà còn có thể tự sáng tạo ra một thế giới riêng trong cơ thể mình, sức mạnh cực kì đáng sợ, nó không phải thứ chúng ta có thể tự đối phó được đâu!" Tiêu Trạch nói xong, trong lòng đột nhiên thấy hơi hoảng hốt, cậu ôm chặt lấy cánh tay An Lâm, thấp thỏm nói: "Nó xuất hiện ở đây hơi bị kì lạ đó, cứ như có một thế cục đáng sợ đang được hình thành, mà mục đích chính là vì cắt đứt đường lui của chúng ta, sau đó vây chúng ta ở nơi này rồi đuổi tận giết tuyệt chúng ta!"

"Các anh có biết đó là thứ gì không?" An Lâm quay đầu lại hỏi mấy huyết tộc.

Lúc này sắc mặt Tiêu Trạch trở nên cực kì nghiêm túc, cậu khẽ mở miệng nói: "Sư phụ, đó là thú Hư Không!"

Đương nhiên là tính mạng quan trọng hơn rồi!

Thú Hư Không đứng ở đây canh chừng, tuy nói chưa chắc gì là nhằm vào họ, nhưng chắc chắn có mục đích riêng. Họ đâu thể nào ngu ngốc tới mức đã biết đằng trước có nguy hiểm còn nhảy bổ vào chứ, vậy khác gì tặng đầu mình cho người ta?

An Lâm ngẩng nhìn về phía con thú Hư Không, hắn nhìn thấy vài bóng người mang theo khí tức cực kì mạnh mẽ đang đánh về phía con thú Hư Không, hiển nhiên là muốn đánh một trận với nó.

"Chủ nhân, tôi thấy Tiểu Trạch nói rất có lý, đây chắc chắn là một thế cục không có đường sống!" Tuyết Trảm Thiên lùi vào lòng hắn lạnh run, những vẫn ráng mở miệng tỏ vẻ đồng ý với Tiểu Trạch.

Trời đất bỗng vang lên một tiếng nổ khổng lồ, sóng lực vào vàng điên cuồng khuếch tán trên thân hình con cá voi, thân thể khổng lồ của nó bị một chưởng nọ đánh ra một vét lõm dài hơn mười dặm.

An Lâm: "..., có phải cậu suy nghĩ nhiều quá rồi không."

Ầm ầm! Bóng Kim Phật khổng lồ bị ngọn lửa đốt cháy tới tán loạn, hoà thường đứng trong hư ảnh Kim Phật buộc phải lùi ra sau mấy bước, cả người hắn như bốc lên một ngọn lửa vĩnh viễn không thể dập tắt.

Đôi mắt tức giận của nó trừng lên phía trên hư ảnh Kim Phật, ngọn lửa đột nhiên bùng lên, tạo thành hai vòng lửa vặn vẹo tới lạ kì trên không trung, đánh thẳng vào bên trong hư ảnh Kim Phật.

"Á..." Thú Hư Không trông không khác gì một con cá voi kêu lên một tiếng, tiếng gầm gừ đáng sợ của nó làm mặt đất rung rinh, nứt ra một kẻ nứt sâu hoắm.

Kì thật An Lâm cũng không định chạy tới trêu chọc sự tồn tại đáng sợ đó, hắn cũng biết xua lợi tị hại mà.

"Hửm... Hoá ra là hai hòa thượng, còn cả... còn cả..."

Ầm ầm!

Một hư ảnh Kim Phật được ngưng tụ giữa không trung, cao ước chừng ba nghìn trượng, hư ảnh Kim Phật giơ tay lên, vỗ mộ chưởng vào thân thể khổng lồ đằng xa!

Tính mạng với JJ nhỏ cái nào quan trọng hơn đây?

Nhưng hắn vừa dứt lời, từ đằng xa đã truyền tới tiếng nổ ầm vang rung trời.

"Được rồi, thế thì chúng ta tạm thời rút lui vậy..." An Lâm suy nghĩ một lúc lâu, cho ra quyết định cuối cùng, thế là hắn xoay người nói với mọi người.

Cho dù có câu kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục nhã, mục tiêu nhỏ của hắn cũng đâu thể hoàn thành trên vùng đất Vô Hối này được! Dù gì vùng đất Vô Hối này lớn vậy, hắn còn chưa thật sự đi thăm dò hết, biết đâu ở chỗ khác cũng có thể tìm được tinh nguyên thế giới màu vàng thì sao!

Ngay lúc hoà thượng kia bốc cháy, một người mặc áo choàng đen người bị bao phủ trong sương đen xuất hiện, cắn nuốt ngọn lửa trên thân thể hoà thượng nọ.

Một hòa thượng khác cũng nhân lúc này, chỉ thiền trường vào hai mắt của con cá voi, vung tay một cái.

Một luồng ánh sáng nhọn hoắc màu vàng cực kì đáng sợ, xuyên thấu qua không gian, đâm thẳng vào tròng mắt của cá voi.

Lúc này, tiếng gầm gù rung trời vang lên, trời đất trong cả không gian đều rung động mãnh liệt.

Con thú Hư Không này cuối cùng đã thật sự bị chọc điên, người nó bắt đầu nhúc nhích, rõ ràng là muốn xoay người tấn công.

Bóng một cô gái với đôi chân dài trắng nõn đạp trên đoá sen nháy mắt cái xuất hiện trước sinh vật khổng lồ, nhành sen trong tay cô rung động vài cái, hơi nước màu hồng nhạt khuếch tán ra phạm vi trăm mét chung quanh, che khuất đầu của thú Hư Không, phát động sức mạnh ảo cạnh nào đó với thú Hư Không.

Sau đó, cô và ba người còn lại đều nhanh chóng lùi ra đằng sau.

"Chậc chậc... Xem ra họ muốn dẫn thú Hư Không đi chỗ khác. Cơ mà, xem ra họ đã quá khinh thường thú Hư Không đã đạt tới cảnh giới Niết Hư rồi, sức mạnh và cấp bậc của họ bây giờ, còn kém xa lắm." Tiêu Trạch đứng bên cạnh, vừa vây xem vừa liên tục lắc đầu, mặt không khác gì ông cụ non.

An Lâm thì không rảnh đứng đó bình luận như vậy.

Hai hoà thượng kia nhìn cái là biết ngay họ là người của Tây Phương Cực Lạc giới, Phật quốc có thể thực không hề nhỏ. Mà người bị sương mù màu đen bao trùm và tiên nữ tay cầm hoa sen kia rõ ràng Dạ Du Thần và Hà Tiên Cô của Thiên Đình!

Dưới tình huống thế này, hắn làm sao có thể đứng bên cạnh làm quần chúng ăn dưa, xem họ đánh nhau được, phải xông vào giúp đỡ họ một tay thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận