Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1721: Nơi hồn đi ngược quy tắc

Phía ngoài cách An Lâm ba trăm dặm có một nhóm quỷ ảnh đen thui đang bò trên đất đi về phía trước.

An Lâm tiến về trước bao nhiêu bước, nó sẽ theo đó tiến về trước chừng đó, không một động tĩnh, căn bản không ai sẽ chú ý đến nó, thậm chí khi đi ngang qua, không cẩn thận đánh bay một hồn ma, hồn ma đó giận tím mặt, nhìn đông ngó tây, nhưng vẫn không chú ý đến nó.

Nó là kẻ trinh sát mạnh nhất của vực Hư Linh, tu vi cảnh giới Phản Hư, nhưng có thể có bản lĩnh theo dõi đại năng siêu cấp Hợp Đạo. Tất cả những điều này đều có lợi cho khả năng thu lại hơi thở và tầm nhìn siêu mạnh của nó.

Đúng vậy, nó chính là quỷ tế chín mắt tiếng tăm lừng lẫy của vực Hư Linh!

"Hà hà hà... An Lâm có giỏi thế nào chăng nữa, không phải nhất cử nhất động của ngươi đều ở trong tầm mắt ta sao? Đợi khi Khô Lâu Thôn Thần đến chỗ này, chính là ngày giỗ của ngươi, còn ta cũng sẽ lập được chiến công hiển hách, thậm chí có cơ hội cắn mạnh một miếng vào thần hồn ngươi!" Quỷ tế chín mắt nói một cách khinh thường.

Thứ nó khinh thường nhất chính là người cậy tài khinh người, có chút sức mạnh liền bay lên trời, ngay cả địa bàn của Hư Linh tộc cũng dám đặt chân đến, thật không biết trời cao đất dày.

An Lâm đã đi vào di thể nửa thần đó, hắn đột nhiên dừng bước một lúc, chậm rãi rút kiếm Thắng Tà ra.

Vẻ mặt quỷ tế chín mắt sửng sốt, đối phương định giải phẫu di thể đó, sau đó đặt vào trong nhẫn không gian sao? Di thể này vừa nhìn đã biết là phi phàm, chắc hẳn rất đáng tiền nhỉ? Đáng tiếc, cho dù hắn làm gì đều là làm giá y cho Khô Lâu Thôn Thần, cứ để hắn vui vẻ trước đi...

Trong nháy mắt, toàn thân nó nổi lên cơn rùng mình vô tận, một suy đoán đáng sợ xuất hiện trong đầu.

Một câu nói nhẹ nhãng vang lên bên tai.

Quỷ tế chín mắt giật nảy mình, lẽ nào mắt mình mù rồi sao?

"Nhị thức, ảnh hổ."

Chính vào lúc này, tầm nhìn trước mắt nó đột nhiên trở thành một màn đen tối!

"Một tên rác rưởi Phản Hư cũng muốn theo dõi ta, thật sự nghĩ An Lâm ta không nhấc nổi đao sao?" An Lâm không nhịn được cười thành tiếng.

Chín con mắt to tròn của quỷ tế mở lớn, ngưng ánh nhìn về An Lâm ở phía xa, khóe miệng lại hiện ra nụ cười châm chọc lần nữa. Lúc này đối phương càng vui vẻ, đến lúc nhìn thấy Khô Lâu Thôn Thần vây giết, sẽ càng tuyệt vọng nhỉ?

Quỷ tế chín mắt lại hồi phục tầm nhìn lần nữa, người thanh niên áo trắng đó đã đứng trước mặt nó. Khói kiếm khí màu đen quanh quẩn trên thanh kiếm dài màu đen trong tay đã tan biến.

Xảy ra chuyện gì?

Thật khiến người ta mong chờ...

Lẽ nào, nó bị phát hiện rồi?

Lúc này cuối cùng nó cũng hiểu ra, bá chủ vẫn là bá chủ, cho dù An Lâm xuất hiện ở địa bàn của Hư Linh tộc cũng vẫn là sự tồn tại mà nó không thể chọc giận...

Không thể nào, làm sao có thể xảy ra chuyện chín con mắt cùng lúc mù được.

Xì xì... Cơ thể đen xì trên mặt đất đó bỗng nhiên tan rã!

"Không thể nào... không thể nào... ta trốn kĩ như vậy, sao có thể bị phát hiện..." Giọng nói của quỷ tế chín mắt càng lúc càng yếu.

Quỷ tế chín mắt: "..."

Thật ra quỷ tế chín mắt vẫn khá giỏi, lúc trước An Lâm không hề phát hiện ra nó.

An Lâm lắc đầu, giống như đã làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể. Hắn thu kiếm xoay người rời đi, bước đến chỗ di thể nửa thần.

Vô tình hắn lại nghĩ đến lần ăn mặt trời.

"A...!" Quỷ tế chín mắt kêu gào thảm thiết tan thành mây khói.

An Lâm vứt bỏ những tạp niệm, nhanh chóng bước về phía di thể nửa thần, co đất thành tấc, một bước mười dặm, rất nhanh đã đi vào phía trong trăm dặm trong di thể nửa thần. Cũng vào lúc này, một cảm giác rất kì diệu bao phủ toàn thân.

Chín con mắt nứt toác ra, sau đó nát bét!

Cả người An Lâm run rẩy, một cảm giác thoải mái cực cao khiến cả người hắn như bay lên chín tầng mây.

"A... ừ... sao lại như vậy..."

Thần hồn của hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như có một bàn tay không ngừng xoa bóp thần hồn, khiến cả thần hồn đều hết sức sảng khoải, cực kỳ sung sướng.

Kẻ trinh sát hàng đầu của Hư Linh tộc đã bị một kiếm của An Lâm giết trong nháy mắt như vậy.

Cơ thể không chịu nổi, khí hải có thể chịu!

Hệ thống sẽ không phân chia nhiệm vụ mà thật sự không thể giải, nếu bạn cảm thấy không giải quyết được, đó chỉ là không tìm đúng đường.

Bỏ đi bỏ đi, đi một bước nhìn một bước vậy, trong lúc khó khăn thì lại xuất hiện hy vọng đó!

"Hành tung của mình có khả năng đã bị tiết lộ, giờ là lúc nắm chắc tốc độ rồi..."

An Lâm ngẩng đầu nhìn cơ thể như thành trì to lớn ở trước mắt, thật không biết có thể hấp thu xong trong một tiếng đồng hồ hay không, cơ thể của hắn có chịu đựng được hay không...

"Nhưng đi vào nhìn, nửa thần này vẫn thật lớn..."

An Lâm cũng là vào lúc trước khi hấp thu tinh hoa hồn lực nửa thần, nhất thời hứng lên dùng thông thiên nhãn nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, muốn loại bỏ tai họa ngầm giữ an toàn một chút. Chủ yếu là xem thử xung quanh có cạm bẫy hay mai phục gì không, sau đó quỷ tế chín mắt liền có kết thúc bi thảm...

Hắn biết sức mạnh này lợi ít hại nhiều, muốn dùng sức mạnh ngăn cản luồng sức mạnh không biết từ đâu đến này, nhưng sức mạnh này không hình dáng không tung tích, giống như trời đất này vốn nên như vậy.

An Lâm tiếp tục tiến về trước, nhưng càng đi, hồn thần càng thoải mái, càng khiến người ta không giữ được.

"Không được... cứ tiếp tục như vậy... mình sẽ... mình sẽ..."

Hắn lại tiến về trước mấy chục dặm, hai chân đã mềm nhũn ra, trên mặt lại là đôi má hồng khác thường.

An Lâm thề, hắn chưa từng thoải mái đến thế!

Cho dù là giả vờ cũng chưa từng có cảm giác thoải mái chạy suốt linh hồn này!

"Đây là kiểu sức mạnh gì, đây rốt cuộc là sức mạnh thế nào?" Hai mắt An Lâm dần trở nên mơ màng, nhìn thi thể to lớn sặc sỡ màu sắc cách đó không xa ở trước mắt, tầm nhìn bắt đầu trở nên mông lung.

Hắn có một sự thôi thúc, đó chính là dừng lại ở đây.

Vĩnh viễn ở lại chỗ này, sau đó cứ mãi mãi thoải mái.

Đây là cảm giác thoải mái chạy suốt linh hồn, giống như cả người đều bay lên, không chỉ chân mềm, cả người cũng nhũn ra, dường như muốn ngã vào chốn lầu xanh đến cùng.

"Không... không được, mình phải tiếp tục kiên trì..."

An Lâm cắn đầu lưỡi, muốn dùng cảm giác đau đớn để xua tan cảm giác sảng khoái của thần hồn này.

Kết quả, hắn lại có một cảm giác kỳ diệu vừa đau vừa thoải mái.

An Lâm cắn răng lại đi tiếp mười dặm, còn cách di thể nửa thần khoảng mười dặm. Nếu dùng thuật pháp không gian co đất thành tấc, một bước là có thể tiếp xúc với di thể nửa thần, nhưng An Lâm đã không có cách nào dùng thuật pháp. Hai chân hắn mềm nhũn, ngã thẳng xuống.

"Ừ hứ... Thoải mái quá..."

An Lâm nằm bò trên đất lẩm bẩm, cả hồn thần đều đang run rẩy, giống như bị luồng sức mạnh nào đó điên cuồng lột vén, để nó đạt thẳng đến cao trào của sự sảng khoái, cả người cũng theo đó run lên từng đợt.

Đúng vậy, quá trình này cũng không đau khổ chút nào, quá đã!

An Lâm trực tiếp bị sự thoải mái lấy mất đi tất cả sức chiến đấu.

Di thể nửa thần to lớn khẽ khàng nằm trên vùng đất rộng lớn, phóng ra ánh sáng kỳ quái, giống như đang lặng lẽ cười nhạo An Lâm không biết tự lượng sức mình.

Cuối cùng An Lâm cũng biết độ khó ẩn giấu của nhiệm vụ này.

Đây là một nơi chứa đựng quy tắc đặc biệt, một nơi có thể khiến tất cả sinh linh sau khi đi vào, thần hồn sẽ trở nên sảng khoái cực độ. Nguyên nhân tạo thành tất cả những thứ này, rất có khả năng chính là bộ di thể nửa thần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận