Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1649: Khiêu khích không gì sánh được

Cơ quan thăm dò kia được biến ra thì một chút thần thức của Đề Na.

Cô có khả năng đặt thị giác lên hàng đầu, truyền đạt lại tất cả những gì chứng kiến được về cho chủ nhân.

Cơ quan thăm dò được thần thuật tạo thành có bề ngoài giống Đề Na như đúc, xé mở không gian âm thầm trở về đại lục Thái Sơ.

Sau đó, cô nhìn thấy năm thiên thần đang nhìn mình bằng vẻ mặt không chút biểu cảm.

Sát trận khủng bố vẫn đang tiếp tục được vận chuyển, sát khí ngập trời cũng đã được ngưng kết thành thực thể, khiến không gian xung quanh trở nên sền sệt, thậm chí là đóng băng.

Khung cảnh cực kỳ đáng sợ, chỉ xét về mặt khí thế thôi cũng có thể khiến cho một đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo phải tè ra quần.

Nhưng vì là cơ quan thăm dò nên cũng không có biểu cảm.

Vẻ mặt cô không hề biến đổi mà ngược lại còn cười hì hì nhìn thẳng vào năm thiên thần và một đám Hợp Đạo với những lão đại cấp bậc Thiên Khải, moi từ trong miệng ra năm quả linh.

Tặng linh quả? Đây rõ ràng là đang nhục nhã trắng trợn!!

Trong Thần Kính đang phát trực tiếp.

Cả năm quả linh kia cũng bị chôn vùi không còn sót lại chút gì!

"Có lẽ bọn chúng bảo người nho nhỏ kia đến tra xét động tĩnh của chúng ta và viện quân." Ánh mắt Hồn Thiên Thần hơi trầm xuống, lạnh giọng nói: "Đối phương rất cẩn thận, viện quân không đến thì bọn chúng sẽ không đi ra. Xem ra hiện giờ Thiên Thần Thiên Không cũng không có biện pháp nào với chuyện này rồi..."

Sức mạnh khủng khiếp cuốn theo sát khi vô tận ầm vang dội xuống.

Trên mặt An Lâm hiện rõ vẻ quả nhiên là thế, hắn cũng không thấy bất ngờ chút nào đối với chuyện này.

"Đây là trái cây mà nữ thần Đề Na sai tôi đưa tới cho mấy người, cứ khổ cực chờ chúng tôi ở bên ngoài mãi thế này, ăn tạm quả quýt giải khát trước vậy." Đề Na nhỏ cười hì hì nói.

Đôi mắt Đề Na có một lượng thông tin lớn chảy vào, sau đó cô giận dữ nói: "Viện quân của chúng ta còn chưa tới mà đám thiên thần đã bao vây tọa độ trở về của chúng ta rồi."

Đề Na nhỏ còn chưa kịp làm gì đã bị sức mạnh đó nghiền náy thành không khí.

Ầm ầm!

Vũ Minh Thiên Thần đã nghiến răng nghiến lợi: "Được lắm, con rùa rụt đầu, lại còn có mặt mũi phái người đến chế giễu chúng ta?"

"Yên tâm, yên tâm, không việc gì phải nghi ngờ về danh tiếng của tu sĩ Cự Tượng..." An Lâm trong quan tài khoát tay áo: "Về phần những người đến cứu chúng ta, người khác thì tôi không biết nhưng Trần Trần nhất định sẽ tới!"

Thiên thần giận dữ đủ để hủy diệt cả một khu vực, huống chi chỉ là những vật nhỏ bé này.

"Thiên tử thứ hai của bang Phá Thiên nhất định sẽ tới?" Đông Phương Tráng Thực kinh ngạc hỏi.

"Quả nhiên chúng nó không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy."

"Mọi người thử nói xem, tu sĩ Cự Tượng thật sự có thể truyền tin được không? Họ sẽ thực sự đến cứu chúng ta ư?" Đông Phương Tráng Thực luôn cảm thấy rất bất an, đó là sự bất an phát ra từ tận đáy lòng.

An Lâm: "..."

"Giao tình siêu tốt!" Hứa Tiểu Lan giơ ngón tay cái lên, nói.

Lòng bát quái của Đông Phương Tráng Thực cuối cùng cũng bị sự lạnh nhạt của An Lâm dập tắt.

Nhìn vẻ mặt của Đông Phương Tráng Thực, Hứa Tiểu Lan liền không kìm được nói: "Ông chú à, An Lâm cũng không nói bừa đâu, ông cảm thấy bất ngờ đó là bởi ông không biết giao tình giữa An Lâm và Trần Trần đấy thôi."

An Lâm: "..."

Nói thật, hắn cho rằng người khó đến nhất chính là thiên tử thứ hai của bang Phá Thiên. Dù sao thiên tử thứ hai của bang Phá Thiên cũng có thân phận thế nò, thậm chí còn tôn quý hơn cả thần linh cảnh giới Sáng Thế trong mắt các sinh linh của đại lục Thái Sơ, sao hắn lại có thể mạo hiểm đến cứu An Lâm được?

"Yên tâm đi, tôi sẽ ở bên cạnh ông." An Lâm nằm trong quan tài đột nhiên chen lời: "Chúng ta cũng là anh em mà!"

"Tôi tu đạo đã mấy trăm nghìn năm, thật ra cũng từng có không ít anh em, nhưng hiện giờ đều đã chết sạch cả rồi. Không phải là bị kẻ mạnh hơn giết chết thì cũng là chết già. Cầu đạo quả thật chính là một chuyện quá mức cô độc." Có vẻ như Đông Phương Tráng Thực nghĩ tới chuyện gì đó, hốc mắt liền đỏ lên, hiếm khi lại để lộ vẻ mặt cảm tính của mình.

Đột nhiên nói lời này làm gì, bị điên à?

Đông Phương Tráng Thực lại càng tò mò hơn: "Giao tình gì thế?"

Nhưng hắn cũng không kìm nén sự tưởng tượng của mình, dự định tìm ra manh mối gì đó từ những gì An Lâm đã từng trải qua. Sự thật chúng minh, những người rảnh đến nhức cả trứng quả thật sẽ làm ra một số chuyện cực kỳ nhàm chán.

Đông Phương Tráng Thực đã nghĩ đến những lần kề vai chiến đấu của An Lâm và Trần Trần, trải qua một loạt tuyệt cảnh, sau khi đồng sinh cộng tử với nhau, từ xa lạ cho đến hiểu nhau, cuối cùng lên đến cấp độ cởi mở, thậm chí có thể xông pha khói lửa vì đối phương, thậm chí sẵn sàng bỏ ra tất cả...

"Hay cho một tình huynh đệ sâu sắn..." Đông Phương Tráng Thực đột ngột cảm khái.

Sau đó, dường như cô cảm thấy cách hình dung này hơi là lạ, liền sửa lời: "Giao tình siêu vững chắc!"

An Lâm lại không để ý đến Đông Phương Tráng Thực, nếu như hắn nói rằng Trần Trần tốt với hắn một cách khó hiểu, chỉ sợ Đông Phương Tráng Thực sẽ không tin, cho nên hắn quyết định giữ im lặng luôn.

Trong ấn tượng của hắn, lần duy nhất An Lâm và Trần ràn gặp nhau chính là trong trận chiến với Thiên Thần Thời Gian ở giới Bỉ Ngạn, còn cả trận chiến của tiểu đội Phá Lộ, cho nên hắn mới đưa ra suy đoán như thế.

Đông Phương Tráng Thực lại tiếp tục kinh ngạc: "An Lâm, cậu có giao tình siêu vững chắc với thiên tử thứ hai của bang Phá Thiên? Nhưng mà Trần Trần lại chính là nhân vật còn thần bí và mạnh mẽ hơn cả thần linh Sáng Thế, làm sao cậu lại có quan hệ siêu vững chắc với hắn được? Chẳng lẽ là mấy lần kề vai chiến đấu lúc trước?"

Câu nói này khiến toàn thân Đông Phương Tráng Thực run lên.

"Huynh đệ... Đã bao nhiêu lâu chưa được nghe loại xưng hô kiểu này rồi..." Hốc mắt Đông Phương Tráng Thực đỏ lên.

An Lâm tiếp tục thâm tình nói: "Không tông môn, không huynh đệ, Tứ Cửu tiên tông của chúng tôi là một đại gia đình rất tổ, không biết ông anh Tráng Thực có hứng thú hay không?"

Sự cảm động của Đông Phương Tráng Thực đột ngột ngưng lại.

Hắn ngẫm nghĩ câu nói này, sao cứ cảm giác như đây là cái bẫy thế nhỉ?

Không hổ là lão yêu quái sống vô số năm, hắn đột ngột ra vẻ đau lòng nói: "An Lâm, cậu quá đáng lắm, tôi coi cậu như anh em, thế mà cậu lại muốn lừa tôi gia nhập tông môn!"

"Sao lại có thể nói là lừa được?" An Lâm cũng không vui: "Chuyện của tu sĩ, có thể nói là lừa gạt được sao?"

"Tôi đang mở ra cho ông một con đường sáng mà!" Vẻ mặt An Lâm kích động: "Giới Cửu Châu lớn như vậy, ngoại trừ Thiên Đình thì cũng chỉ còn mỗi Tứ Cửu tiên tông là đẳng cấp mà thôi? Gia nhập Tứ Cửu tiên tông không hề hạ thấp bản thân đúng chứ?"

"Chuyện này ..." Đông Phương Tráng Thực há hốc miệng.

An Lâm không cho đối phương cơ hội nói chuyện: "Thế lực bậc nhất Tuyết Nữ tộc của đại lục Thái Sơ cũng chỉ là một Các trong số rất nhiều các của Tứ Cửu tiên tông, thế lực Huyết tộc hàng đầu cũng đã bị Huyết các thu về dưới trướng mình rồi. Long các Viêm các cũng chính lầ hai đường hợp đạo!"

"Không chỉ có vậy, Bạch Lăng của chúng tôi biết phá trời, tiểu Đề Na của chúng tôi có thể tới lui thoải mái ngay trước mí mắt của các lão đại cấp bậc thiên thần... Tông chủ của chúng tôi... thôi thì không cần tôi phải nhiều lời nữa nhỉ?"

"Thử hỏi xem toàn bộ đại lục này liệu có thể tìm ra được tông môn nào đẳng cấp đến như thế nữa sao?"

An Lâm liến thoắng nói liền một loạt.

Đông Phương Tráng Thực á khẩu không trả lời được.

Trên mặt An Lâm liền xuất hiện vẻ đau lòng khó hiểu: "Huynh đệ! Tôi đã vì ông mà đặt xuống một vùng đất mới rất tốt, có lòng mời ông gia nhập, nếu không thì sao An Lâm tôi lại làm loại chuyện này?"

"Được rồi, đừng nói nữa!" Đông Phương Tráng Thực tê cả da đầu: "Đợi một thời gian nữa, cho tôi suy nghĩ thật kỹ đã..."

An Lâm và Hứa Tiểu Lan mừng thầm trong bụng.

Thú Ngục Ác Linh.

Một vết nứt xuất hiện.

Đề Na nhỏ lại một lần nữa xuất hiện trong không khí.

Cô bi năm thiên thần và một đám nguyên soái Thiên Nhân tộc cùng với thần thú Hợp Đạo nhìn chằm chằm bằng ánh mắt chết chóc, mặt không đổi sắc, cười hì hì ném luôn mấy đống phân và nước tiểu cực kỳ hôi thối: "Cớt nè, cẩu thiên thần!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận