Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1699: Lén lút ban phúc

Thời khắc vĩ đại nhất của thế giới thần cảnh.

Khắp nơi vui mừng.

Không chiến tranh! Muốn hòa bình!

Đây là một mệnh lệnh truyền đạt ý trời.

Khóe miệng Long Khôi Thiên Thần hơi run run, nghẹn một ngum máu trong lồng ngực.

Lúc đầu khi thăng cấp, thế giới này hận không để họ đánh ở đó, lợi dụng phản hồi hợp đạo tiến hành đột phá.

Bây giờ thăng cấp xong rồi, ngươi nói với ta muốn hòa bình?

Có cần phải mất mặt thế không?

An Lâm đã nhìn thấy lịch sử của thế giới thần cảnh từ phía trên, đã nhìn thấy sự phấn đấu trưởng thành của rất nhiều tộc chủng, đã nhìn thấy sự tìm kiếm đạo của các sinh linh các chủg tộc khác nhau.

Long Khôi Thiên Thần hận đến ngứa răng cảnh này, bây giờ hắn không còn nhiều thời gian, không muốn nhìn thấy những thứ hỗn loạn này, chỉ muốn nhanh chóng giết chết kẻ địch trước mặt!

An Lâm cũng có cảm giác như vậy, toàn thân ấm áp, vô cùng dễ chịu, tốc độ hồi phục vết thương trên người cũng tăng lên rõ rệt.

Bất luận là An Lâm hay đám người Thiên Đế đều chạm sâu vào, không nghi ngờ gì trải nghiệm này có tác dụng vô cùng lớn đối với sự hiểu biết và gia nhập đạo.

Tiếng nổ trời đất không ngừng mở rộng cùng với nhịp điệu trời đất đã tiêu tan.

An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Thiên Đế, Đông Phương Tráng Thực, còn đang thưởng thức và cảm ngộ tất cả sau khi thế giới thăng cấp. Từng phút từng giây đang trôi, Long Khôi thiên thần đứng một bên nén khổ cực, nước mắt sắp trào ra, tiếp tục như vậy hắn sẽ thành thuốc.

Đương nhiên, nói đạo lý với thế giới này cũng vô dụng.

Nhưng bây giờ ra tay, chắc chắn sẽ bị thiên đạo phản phệ.

Thay vào đó là từng đợt âm thanh đại dạo vô cùng kỳ diệu, không thể gọi tên là âm thanh gì, rửa hết nghìn tỉ sinh linh trên thế gian, dường như có một đôi tay dịu dàng vuốt ve toàn thân chúng.

Đây cũng không phải một thần sáng thế như Đế Na có thể tự quyết định, mà là thần cảnh thế giới truyền đạt ý chí thiên đạo. Muốn đánh cũng được, ít nhất bây giờ không được.

Trong ánh sáng, văn minh của thế giới thần cảnh đều được phô bày!

Thời gian càng lâu, hắn cách cái chết càng gần, căn bản không còn cách quay đầu. Nếu bên này chưa xong, hắn sẽ bị phản phệ mà chết, vậy không phải là quá thảm sao?

Ngay lúc này, ánh sáng tràn đấy không trung của thế giới thần cảnh vô cùng tuyệt diệu khiến người ta mê mẩn.

Tại sao xui xẻo như vậy? Tại sao mình lại xui xẻo như vậy...

Thời khắc vĩ đại này, thế giới thần cảnh không cho phép xảy ra những chuyện như chiến tranh.

Bao giờ kết thúc, rốt cục đến bao giờ mới kết thúc?

Mỗi một lần thế giới thăng cấp đều có nghi thức ban phúc.

Ngay sau đó, chùm tia sáng màu vàng trên trời chiếu xuống, dường như hai luồng năng lượng lớn kèm theo ánh sáng hy vọng chiếu xuống đất, chiếu vào người An Lâm và Hứa Tiểu Lan!

Trong đầu An Lâm và Hứa Tiểu Lan bỗng chốc tràn đầy vô số cảm ngộ đạo ý, mở mang tất cả sinh mệnh. Góc họ nhìn nhận thế giới từ cá thể trở thành tổng thể, đưa con mắt đến từng ngóc ngách của thế giới, đây là con mắt là thể nghiệm của thần!

Tuy nhiên đây vẫn chưa phải điều xui xẻo nhất.

Lúc này An Lâm và Hứa Tiểu Lan trải nghiệm tất cả, đối với con đường cầu đạo của họ, chắc chắn là cơ duyên lớn! Thậm chí có thể nói là cơ duyên chưa từng có!

Long Khôi Thiên Thần sắp bị tức hộc máu rồi.

Ngoại thương của An Lâm và Hứa Tiểu Lan đã hồi phục lành lặn, nội thương cũng đang nhanh chóng hồi phục, tin rằng sau khi kết thúc ban phúc, có thể hồi phục hoàn toàn. Không chỉ như vậy, sức lực của họ cũng đang nhanh chống bổ sung, tin rằng rất nhanh có thể khỏe hẳn lại.

Ngay cả vết thương của họ đang hồi phục với tốc độ kinh khủng cũng không hề phát hiện ra.

Họ đã chìm đắm vào cảnh ý kỳ diệu này.

Trên ánh sáng phủ kín bầu trời bỗng nhiên nứt ra một lỗ thủng.

Mỗi một sinh mệnh nhỏ nhoi hay đại năng thông thiên, một làn gió, một mùi thơm, núi non, sông hồ, biển lớn, dòng chảy nguyên khí, linh vận của sinh mệnh, sự tồn tại của vạn đạo, ánh sáng chiếu rọi thế gian, bầu trời đêm rộng lớn, sự thay đổi của hàng vạn sinh linh...

Tất cả đều thu vào tầm mắt!

Nhãn giới của một sinh linh có thể ảnh hưởng đến hoàn cảnh ngộ đạo của một sinh linh.

Hai người An Lâm và Hửa Tiểu Lân ngẩn ra, sau đó lộ vẻ mặt vui mừng.

Lần này, thế giới thần cảnh thăng cấp, Đề Na thân là nữ thần sáng tạo thế giới, ban phúc lần này không hề do dự ban cho An Lâm và Hứa Tiểu Lan!

Lần trước nhận được lòng nguyên vẹn của thế giới, thế giới thần cảnh thăng cấp, ban phúc của Đế Na khiến Tiểu Hồng từ hóa thần nhảy hai cấp lên phản hư, cảnh giới của Đại Bạch và Tiểu Cốt cũng có bước tiến lớn.

Ẩn chứa cả vận khí và phúc khí của cả thế giới.

Tất cả, Hứa Tiểu Lan vẫn chưa phát hiện ra.

Nhưng, Long Khôi Thiên Thân rảnh rỗi đến khó chịu, lo lắng đến khó chịu sao có thể không chú ý đến.

Không nhìn thấy còn tốt! Vừa nhìn thấy hắn hình như muốn tức phát điên!

Mẹ! Đầu tiên nói là muốn hòa bình không muốn chiến tranh, bay giờ lén lút ban phúc cho đám An Lâm!

Quá đáng! Thật là quá đáng!

Long Khôi thiên thần giận dữ như sấm.

Không thể kéo dài nữa, cứ tiếp tục thế này, thiên thần bọn họ thật sự sẽ thua!

Bành!

Một luồng sáng lóe lên, Long Khôi Thiên Thân trực tiếp xé trời xông vào An Lâm.

"Ting..."

Sau đó, một ngón tay thon xuất hiện như vậy phía trước hắn.

Long Khôi thiên thần không nhịn được cười lớn, ổn rồi!

Luồng năng lượng lớn đã hao phí tinh quang, mấy đại năng siêu cấp hợp đạo cũng đã bị trọng thương, lần công kích này tuyệt đối có thể kết liễu tính mạng An Lâm!

Kiếm đao mang theo năng lương chí cao, nhắm vào An Lâm mà rơi xuống.

Thiên thần thuật, kiến thiên địa tạo hóa, nguyên sơ!

Long Khôi thiên thần dùng cách thô bạo nhất để đột phá vòng vây của ba đại năng siêu cấp xông về phía An Lâm, một tay cắm vào hư không không do dự rút một thanh kiếm trắng dài từ hư không.

Lực ánh sáng bỗng chốc lấp lánh trời đất, giải phóng ánh sáng rực rỡ vô tận. Máu tươi từ bàn tay hắn phun ra, lấy máu tế kiếm, lông trắng sáng bao trùm toàn thân hắn.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan lúc này mới định thần, sau đó nhìn thấy Long Khôi cách nghìn dặm, tay hắn đã giơ thanh kiếm, thanh kiếm mang theo uy năng kinh thiên động địa.

"Oa!" Vẻ mặt An Lâm biến sắc.

"Hắn dám ra tay?" Hứa Tiểu Lan vừa kinh sợ vừa hối tiếc.

Họ quá sơ suất, chỉ lo cảm nhận phúc khí của thế giới thần cảnh, quên mất ở đây còn có một thiên thần bất cần đến trời cũng không sợ.

Thiên Thần điên cuồng lao tới căn bản không thể ngờ tới.

"Đi chết đi An Lâm!"

Long Khôi thiên thần cười điên cuồng, kiếm trong tay đã rơi xuống.

Thiên Đế là người phản ứng nhanh nhất, trực tiếp ngăn lại, nhưng hắn đâu địch lại được Long Khôi đã sớm có chuẩn bị, trực tiếp bị đối phương ra một quyền hộc máu bay ngược lại.

Tất cả quá đột ngột, tất cả mọi người đều không ngờ Long Khôi sẽ ra tay vào lúc này!!

"Vèo" Long Khôi thiên thần xé rách hư không, giống như cầu vồng rơi về phương xa, tốc độ vô cùng khủng khiếp.

Hắn phải xoay thủy triều trong lúc này.

Đúng vậy! Long Khôi thiên thần đang đánh cuộc, đánh cược thiên đạo phản phệ không nhanh tay bằng hắn.

Thiên đạo nói là lúc này muốn hòa bình thì làm sao, lão tử Long Khôi thiên thần bây giờ là người sắp chết rồi, lẽ nào còn sợ phản phệ của ngươi? Chỉ cần trước khi phản phệ đến giết mấy người An Lâm thì còn có cơ hội, còn có thể thắng!

Tiếng va chạm sắc bén.

Ngọt ngào như nguồn suối.

Vẻ mặt Long Khôi thiên thần đờ đẫn.

Hắn thấy thanh kiếm của hắn, đã bị một ngón tay chặn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận