Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 280: Anh hùng cứu mỹ nhân là không tồn tại

"Mau tới đây phụ một tay đi, rễ cây này cắm sâu quá!"

An Lâm dùng hết sức bình sinh cũng không thể nhổ cây ra được, ngay lập tức kêu gọi viện trợ.

Tiểu Sửu và Đại Bạch nghe vậy cũng chạy đến, nắm chặt lấy Hỏa Huyết Thần Thụ.

"Một, hai, ba ... Lên!!!"

An Lâm hét lớn một tiếng, một chó một khỉ cùng nhau ra sức.

Ầm ầm ... Mặt đất cũng bắt đầu rung động, từng đường nứt nhô lên trên mặt đất đỏ thẫm.

Sau đó, bùn đất văng tung tóe, một sợi rễ màu đỏ bỗng nhiên trồi lên từ mặt đất.

Đám người An Lâm vô cùng kinh ngạc, rễ của cây này thế mà lại bao trùm khắp phạm vi hơn trăm trượng, khó trách lại khó nhổ đến như vậy.

Ầm ầm! Vòng sáng màu tím bắt đầu lan tỏa, tạo ra áp lực vô cùng kinh khủng, nghiền ép toàn bộ ác quỷ xung quanh xuống mặt đất.

Thời gian hiệu lực của trận pháp Trọng Lực rất ngắn, ngay lúc Ngân Ngư chạy đến trước mặt An Lâm thì trận pháp Trọng Lực đã bắt đầu biến mất.

"Được rồi, tôi sẽ mạo hiểm cứu cô một phen!"

Ngân Ngư phản ứng cực nhanh, lập tức thu hồi vòng sáng, dẫn theo hai thị nữ thoát ra ngoài cùng tập hợp lại ở chỗ An Lâm.

An Lâm vội vàng dừng chân lại, nhìn về phía vòng sáng màu xanh kia, nhìn thấy được thần sắc buồn bã của cô gái đó, gương mặt trắng noãn còn đang rơm rớm nước mắt, trong tay cầm một tấm da cừu cổ.

Chúng nó dùng những chiếc móng vuốt đen sắc bén để cào cấu, nhe hàm răng nanh bén nhọn, rên rỉ tạo ra những âm thanh của quỷ thê lương ngập trời, khí thế hùng hổ, tình thế không thể chống đỡ được, tốc độ còn nhanh hơn mấy phần so với ba thiếu nữ kia.

Thời gian cấp bách, An Lâm không kịp kiểm tra hàng hóa đã vội vàng cất Hỏa Huyết Thần Thụ vào nhẫn không gian, liền bắt đầu rút lui.

Bây giờ mục tiêu của bọn ác quỷ ngập trời kia đều đồng loạt tụ về một hướng, đẩy áp lực của đám người An Lâm tăng lên gấp bội.

Không biết vì sao, hắn lại mềm lòng.

Lúc này, vòng sáng màu xanh một lần nữa vang lên âm thanh của một cô gái: "Xin anh hãy cứu chúng tôi ra ngoài, ở đây tôi có một tấm bản đồ cất giấu bảo vật của chiến trường viễn cổ, chỉ cần anh cứu chúng tôi ra ngoài, tất cả bảo vật đều sẽ thuộc về anh!!!"

"Chạy mau!!" An Lâm hét lớn về phía ba cô gái bên trong vòng sáng.

Ngân Ngư là Dục Linh hậu kỳ, vẫn có chút khả năng, nhưng việc duy trì Trận Pháp Tuyệt Lôi đã khiến cô tiêu hao một lượng lớn nguyên khí, cho nên ngược lại trở thành người chạy chậm nhất, người gây cản trở lớn nhất.

"Đạt Nhất Đạt Nhị, triển khai trận pháp Trọng Lực Đối Địch! Mục tiêu là ba cô gái ở đội bạn!"

Mọi người chỉ bị hoảng sợ chứ không gặp nguy hiểm, nhanh chóng chạy ra khỏi khu vực đất đỏ, còn đám ác quỷ chỉ quanh quẩn ở khắp vùng biên giới đất đỏ, không tiếp tục đuổi theo nữa. Dường như màu sắc của hai khu vực khác nhau chính là đường ranh giới chia đôi hai địa bàn.

Vô số ác quỷ như một cơn thủy triều, dốc hết sức lực lao về phía An Lâm.

Đạt Nhất Đạt Nhị ở hậu phương không ngừng nã pháo về phía làn sóng ác quỷ. An Lâm, Tiểu Sửu, Đại Bạch thì mở đường về phía trước. Ba bình hoa di động Kỳ Dục Linh kia ở giữa, chỉ biết ra sức mà chạy.

Nhìn thấy An Lâm khẽ mở bàn tay ra, khóe miệng Ngân Ngư co giật, cuối cùng đối với chàng trai trước mặt mình, một chút ấn tượng tốt còn sót lại cũng mất đi. Cô hừ lạnh một tiếng, đem bản đồ cất giấu bảo vật đưa cho An Lâm.

Cô vừa trải qua một quá trình vận động kịch liệt, mấy sợi tóc đen nhánh trên đầu vì ướt mồ hôi mà bết dính vào gương mặt trắng trẻo hồng hào, mang đến một cảm giác quyến rũ lạ thường...

Cô hình như là nghĩ ra chuyện gì đó, khuôn mặt đỏ lên, lại nói: "Chỉ là có khi, khả năng phỏng đoán nguy hiểm không đủ, ví dụ như lần này, chúng tôi đã bất cẩn khởi động trận pháp của vực Vạn Quỷ..."

Hai người máy gundam vì liên tục chiến đấu với cường độ cao mà năng lượng dường như đã bị tiêu hao hết, lại quay trở vào trong nhẫn không gian để bổ sung năng lượng.

Ngân Ngư cảm thấy buồn bực, oán hận trong lòng nói: Khốn khiếp! Mình đã thảm như vậy, tên này không biết thương hoa tiếc ngọc ư?

"Phù phù phù ... Thật là đáng sợ ... Tay không ngừng vung kiếm đến tê cứng luôn rồi ..." An Lâm vặn vẹo uốn éo cánh tay, mồ hôi đầm đìa nói.

Hắn cười cười: "Anh Xích Ô, chàng trai có mái tóc đỏ đúng không?"

Âm thanh rất nhỏ, nhưng An Lâm vẫn nghe thấy.

"Hừ, nếu không phải anh Xích Ô chưa kịp đến cứu tôi, làm sao lại bị anh ức hiếp..." Ngân Ngư thì thầm mắng.

"Cảm ơn anh đã ra tay cứu giúp chúng tôi." Ngân Ngư dẫn theo hai thị nữ đi đến trước mặt An Lâm, cúi người nói lời cảm ơn.

An Lâm gật gật đầu rồi tiếp tục nói: "Vậy bây giờ các cô đã lấy đi bao nhiêu bảo vật trên bản đồ này rồi?"

Ngân Ngư nghe vậy trong tim dường như có cảm giác như bị đâm một kiếm, hai mắt rưng rưng nói: "Có một viên minh châu bị anh Xích Ô lấy đi rồi, cái cây này lúc đầu cũng là của tôi, sau đó bị các anh lấy đi..."

An Lâm nghe xong vô cùng vui vẻ, trong lòng trấn an, cười nói: "Như vậy vẫn còn mười món, không tệ..."

"Không cần cảm ơn, chuyện nên làm mà". An Lâm khoát tay một cái, vẻ mặt tự nhiên và khí khái, sau đó chìa tay ra.

Ngân Ngư trợn mắt, khẽ hừ một tiếng rồi nói: "Đây là do Đại Tế Ti của tộc ta kết hợp địa hình, sự di chuyển và phân bố của năng lượng, còn có phân bố sinh linh của chiến trường viễn cổ để phòng đoán địa điểm có khả năng sản sinh ra bảo vật, đương nhiên là hết sức chính xác rồi..."

"Ồ, có mười hai chỗ có bảo vật à? Có chính xác hay không?"

An Lâm cũng không khách sáo, ngay lập tức nhìn xem.

Ngân Ngư nghe xong khẽ giật mình, nhưng vẫn gật đầu.

"Tôi đã nhìn thấy hắn ở cửa ra của kết giới, có vẻ như hắn không phải dự định đến cứu cô, mà là dự định rời khỏi kết giới đấy..." An Lâm mở miệng nói.

Thân thể mảnh mai của cô gái áo trắng chao đảo một cái, dường như suy đoán nào đó trong lòng đã được chứng thực, nhưng cô vẫn bướng bỉnh kiên trì nói: "Tôi không tin! Anh gạt tôi! Làm sao anh ấy có thể mặc kệ tôi mà bỏ đi chứ?"

An Lâm nhún vai: "Tôi lừa cô thì có cơm ăn sao? Hơn nữa, nếu không phải tôi gặp được anh cô ở cửa kết giới thì làm sao tôi biết được anh của cô tóc đỏ? Cô nương, cô có phải kẻ ngốc hay không?"

Đả kích bị mất bảo vật, đả kích bị vứt bỏ, lại cộng thêm đả kích về IQ.

Chịu ba đả kích lớn, nước mắt của công chúa Ngân Ngư cuối cùng cũng tràn mi mà rơi xuống.

"Hu hu hu ... Các anh đều là người xấu, các anh đều ức hiếp tôi, hu hu hu ..."

Hốc mắt cô đỏ hoe, khóc một trận phải gọi là nước mắt như mưa.

Hai thị nữ vội càng đến an ủi cô, nhưng cũng vô dụng, cô khóc càng dữ dội hơn.

Hai thị nữ hiểu được ý đồ của An Lâm khi hỏi như vậy, lúc này trả lời: "Tôi tình nguyện ở thời khắc mấu chốt, vì chủ nhân mà không tiếc sinh mệnh của mình!"

Cuối cùng cô ý thức được chính mình, không chỉ khả năng IQ có vấn đề, mà có lẽ còn là một con gà yếu đuối...

Cô ngơ ngác nhìn qua An Lâm, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy vẻ xem thường của An Lâm, cũng không giống với biểu hiện của người đang nói dối.

Ngân Ngư ngẩn ngơ.

"Đúng vậy ..." An Lâm khẽ gật đầu, "Tôi là Dục Linh sơ kỳ, đã chém đầu vài tên Kỳ Hóa Thần rồi. Bây giờ Dục Linh hậu kỳ, Hóa Thần trung kỳ chắc hẳn không chống nổi một chiêu dưới kiếm của tôi ..."

Cô nhất thời chán nản nói: "Anh ... Dục Linh hậu kỳ, có thể bộc phát năng lực của Hóa Thần nửa kỳ thì đã rất lợi hại rồi không phải sao?"

Về phần vương tử Xích Ô, đừng nói tới tấm da cừu này chỉ có một phần, cho dù hắn biết hết tất cả vị trí của bảo vật thì với tính cách tham sống sợ chết kia, nếu không có mấy con pháo thí đi cùng, hắn làm sao dám tự mình đi mạo hiểm.

Bởi vậy An Lâm cũng không lo sợ hắn sẽ nhanh chân đến trước, mà dự định trước hết sẽ lấy Tử Cổ Đằng và chân huyết Ứng Long, rồi mới đi lấy những bảo vật khác.

"Đi, phải lên đường rồi!" An Lâm đứng lên.

Mọi người nghỉ ngơi một lúc đã hoàn toàn khôi phục khí huyết.

"Chúng ta đi tìm bảo vật nào trước?" Ngân Ngư hiếu kỳ hỏi.

An Lâm liếc nhìn cô một cái. Vị công chúa nhỏ vừa mới khóc lóc này nghe nói lối ra kết giới tạm thời đóng lại, liền định ở lại bên cạnh hắn không đi. Tuy An Lâm cũng biết mình thường mang đến cho người khác cảm giác an toàn, nhưng dẫn theo một người vướng víu chung quy cũng không phải là chuyện tốt.

"Nếu cô bộc phát hết sức lực thì có thể có được năng lực của Kỳ Hóa Thần không?" An Lâm bỗng nhiên hỏi.

Ngân Ngư sững sờ, sau đó nghiêm túc trả lời: "Có lẽ ... chỉ có năng lực Hóa Thần nửa kỳ."

Sau đó, cô liền nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của An Lâm.

Loại lợi ích lớn ngàn năm có một này không ngờ lại để cho mình nhặt được, An Lâm ngẫm lại cũng cảm thấy có chút vui vẻ.

Thông U Thảo lúc trước của hắn là bảo vật phẩm chất tuyệt hảo, nhưng lại không xuất hiện trên đó, rõ ràng Đại Tế Ti cũng không phải tính toán một cách hoàn hảo vẹn toàn. Qua mỗi một ngàn năm, Long tộc sẽ phái người đến nơi bảo vật hình thành tự nhiên để thu thập một ít. Đây vừa là một sự rèn luyện, vừa là một loại cơ duyên.

Địa điểm xem ra đều là do Đại Tế Ti của Long tộc phỏng đoán, có những nơi có khả năng cực lớn sẽ xuất hiện bảo vật quý giá của trời đất, thậm chí ngay cả mức độ nguy hiểm cơ bản cũng được đánh dấu nổi lên.

Hắn cầm tấm da cừu, xem xét những địa điểm xuất hiện bảo vật trên đó.

An Lâm cũng không có chút ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc nào, cô khóc mặc kệ cô khóc, tôi xem sách của tôi.

Kinh nghiệm sống của cô vốn chưa nhiều, chưa từng gặp phải kiểu người tính tình lạnh lùng này, chưa từng bị người thân vứt bỏ, suýt chút nữa mất mạng, bảo vật cũng mất, khả năng IQ còn có chút vấn đề... Cô càng nghĩ thì càng muốn khóc.

An Lâm khẽ gật đầu, hai thị nữ Dục Linh trung kỳ này tư tưởng giác ngộ rất cao.

Bây giờ thì Ngân Ngư với năng lực Hóa Thần nửa bước... cũng không tính là vật vướng víu rồi.

Cứ như thế, hắn vẫn đồng ý cho Ngân Ngư đi theo.

"Đi thôi, trước tiên chúng ta sẽ đi tìm Tử Cổ Đằng và chân huyết Ứng Long!".
Bạn cần đăng nhập để bình luận