Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1251: Làm sao để hóa giải hối hôn

Mới nói câu đầu tiên đã hối hôn?

Chuyện này còn tới nhanh hơn cả trong tưởng tượng!

An Lâm cũng thực sự giật mình, biết được thử thách thực sự đã đến.

Bạch Tiên thấy thế cũng mỉm cười: "Anh em của Đại Bạch, cái người mà lúc trước chúng ta gặp gỡ - Tiểu Sửu ấy, không phải hắn đã cưới được một hồ ly như hoa như ngọc sao? Con cũng nên tranh đua đi chứ?"

"Cha mẹ, việc này không gấp được, con còn nhỏ, con mới chỉ là một cục cưng năm mươi tuổi thôi, gâu!" Đại Bạch ra sức chống cự và giãy giụa.

"Chuyện tình cảm nếu đợi quá lâu thì sẽ lỡ mất. Thanh Hoa đợi con nhiều năm như vậy, vẫn luôn chung thủy, nếu con bỏ qua một con chó tốt như vậy, sau nó lại bị một con chó khác theo đuổi rồi rời đi, sau này biết đi đâu để tìm một con chó tốt như vậy đây?" Xuân ôn nhu phân tích, đạo lý rõ ràng.

Đại Bạch chuyển ánh mắt cầu cứu về phía An Lâm, lại phát hiện An Lâm đang ngẩn người.

Đại Bạch: "..."

"Anh An, anh đang nhớ tới cái gì đấy? Không định nói chút gì đó sao?!" Đại Bạch nhếch miệng.

"Chuyện này..." Xuân không ngờ An Lâm sẽ chủ động đứng ra nói giúp Đại Bạch.

Ngay khi hắn đang mơ màng hết bài này đến bài khác, một cái tay ấm áp đè lên trên tay của mình.

"Ừm... Là như vậy, Bạch Tiên tiền bối, Xuân tiền bối, không phải lúc trước mọi người đã nhắc tới chuyện kết hôn của Tiểu Sửu và Bạch Dao rồi sao? Bọn họ không phải là vì đợi quá lâu nên lỡ mất nhau..." An Lâm tỏ vẻ mỉm cười rồi nói: "Mà bọn họ đã đợi trên trăm năm, nhưng vẫn kiên trì. Cho dù trong trăm năm đó không hề có gặp mặt một lần, tình cảm của bọn họ vẫn vẹn nguyên. Cho nên, thời gian sẽ không làm cho một đoạn tình cảm thực sự bị biến chất!"

Bởi vì lời nói của Xuân, hắn nghĩ tới cảm tình giữa mình và Tiểu Lan.

Có mấy lời có chút đạo lý, vẫn phải để người ngoài tới nói mới có hiệu quả.

Đã nói là sẽ giúp tôi ngăn cản hối hôn mà?!

"Anh An nói đúng! Gâu!" Đại Bạch hưng phấn vỗ vỗ móng vuốt.

Đợi chờ quá lâu quả thực không tốt chút nào, nếu không cứ thử rèn sắt khi còn nóng xem sao? Ha ha ha...

Không phải An Lâm không muốn giúp đỡ, mà hắn thật sự đang thất thần.

An Lâm: "..."

An Lâm tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Nói về Thanh Hoa đi, cô thích Đại Bạch, nhưng Đại Bạch còn chưa hiểu rõ bản thân mình, chưa nhận ra tình cảm đối với Thanh Hoa, nếu cứ hối bọn họ về cùng một nhà như vậy, ngược lại sẽ không công bằng đối với Thanh Hoa và Đại Bạch!"

An Lâm cúi đầu nhìn, phát hiện là một cái chân chó.

Bạch Tiên và Xuân hiển nhiên cũng đang tự hỏi, có phải mình đã quá nóng vội rồi hay không.

Bàn về loại chuyện hối hôn này, cha mẹ sẽ không nghe thủng lời nói của con cái.

"Hai vị tiền bối cũng không cần sốt ruột, bất kỳ một đoạn tình cảm nào thì đều cần một số chuyện đi chứng minh sự hiện hữu của nó. Không được trải qua ma luyện với gió mưa, cũng phải trải qua năm tháng phân biệt, nếu không thì thực không đáng tin cậy rồi."

Đúng vậy, một người đàn ông ưu tú giống như An Lâm còn chưa gấp gáp, sao Đại Bạch phải gấp làm gì?

Bạch Tiên và Xuân liếc mắt nhìn nhau, đều có phần bị thuyết phục.

Bạch Tiên trầm ngâm một lát mới mở miệng nói: "Đã như vậy thì làm phiền An Lâm tiểu hữu giám sát quản giáo. Về chuyện của Đại Bạch, đúng là cần An Lâm tiểu hữu giúp đỡ một chút..."

Đại Bạch há to miệng, thầm nghĩ thì ra là như vậy đấy sao?

An Lâm và Đại Bạch cùng hít vào một miệng khí lạnh.

An Lâm rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nói: "Lấy chuyện giữa tôi với Tiểu Lan ra làm ví dụ, tôi cùng cô ấy là thật lòng yêu nhau, nhưng tôi vẫn kiên trì với ước định trăm năm không thay đổi, kết hôn sớm một năm tôi cũng không muốn! Chính là vì muốn dùng một trăm năm này nghiệm chứng tình cảm của chúng tôi, cũng chỉ có như thế, tôi với cô ấy mới có thể mãi mãi ở bên nhau!"

Xuân phụ họa nói: "Cha có thể không hối hôn, nhưng con nhất định phải yêu chó!"

Sắc mặt Xuân và Bạch Tiên lại cực kỳ nghiêm túc.

"Cha, cha muốn mạng của con ư!!" Đại Bạch gần như rơi nước mắt.

Tiểu Tà liếc mắt kinh bỉ, thầm nghĩ thật không biết xấu hổ.

"Bạch Tiên tiền bối mời nói, tôi chắc chắn sẽ làm được." An Lâm sảng khoái nói.

Có việc muốn nhờ là chuyện tốt, có đến mới có hướng, sợ nhất không có việc gì cầu.

"Về Đại Bạch... Ngoại trừ nhìn chó cái ra, nếu chứng kiến mỹ nữ chủng tộc khác, cậu liền cắt một bàn tay của nó! Nếu còn chảy nước miếng thì cắt hai tay! Nếu dám đi thanh lâu, thì đánh đứt đoạn chân chó!!" Bạch Tiên gằn từng chữ.

Có đôi khi, lấy bản thân mình ra làm ví dụ kinh điển, càng có thể lay động lòng người!

An Lâm cũng mỉm cười cam đoan: "Đời sống tình cảm của Đại Bạch cứ để tôi giám sát, tôi cam đoan dưới sự giám sát của tôi Đại Bạch sẽ hiểu rõ bản thân mình, phát hiện ra người mà cậu ấy thực thích!"

"Con chắc chắn sẽ chú ý mà, gâu!" Đại Bạch như được phóng thích, hưng phấn mà mở miệng nói.

Bạch Tiên suy nghĩ một chút, rồi cười nói: "Được rồi, tôi với mẹ bọn trẻ cũng chỉ thuận miệng nói thôi, Đại Bạch, con phải tự biết chú ý nhiều hơn."

Bạch Tiên tiếp lời nói: "An Lâm tiểu hữu, chúng tôi trao tặng toàn quyền đánh đòn Đại Bạch cho cậu, sau này phải nhờ cậy cậu rồi."

An Lâm cung kính hành lễ: "Nhất định vãn bối sẽ không phụ lòng nhờ vả."

Sau này có thể đánh Đại Bạch 'danh chính ngôn thuận' rồi, ngẫm lại vẫn cảm thấy rất kích thích.

Ăn ngủ đánh Đại Bạch, về sau hạng mục giải trí lại thêm một mục nữa.

Đại Bạch đầy vẻ tuyệt vọng, cảm thấy cuộc đời của chó đã mất đi ý nghĩa.

Chuyện hối hôn đã được An Lâm dùng 'miệng lưỡi ba tấc không nát' hóa giải tạm thời.

Bạch Tiên và Xuân liền dời lực chú ý đến phần khác.

An Lâm và Đại Bạch đang suy nghĩ xem có nên nói về Ngũ Sắc Thiên Lôi trì không.

"Ờ... Tiểu cô nương này thật đáng yêu, tôi có thể sờ không?" Xuân đầy mặt yêu thương nhìn Tiểu Tà, có phần bị kinh diễm.

Tiểu Tà liếc Xuân một cái, mắt không biểu cảm: "Cút!"

An Lâm: "..."

Chỉ cần có thể tiến vào Ngũ Sắc Thiên Lôi trì, mọi chuyện đều dễ nói!

An Lâm nghe vậy vui vẻ nói: "Như thế thì làm phiền Bạch Tiên tiền bối rồi."

Tuy Bạch Tiên lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: "Được, tôi đi xin chỉ thị của Quỳ Ngưu Thái thượng trưởng lão trước, cho cậu tranh thủ một chút."

Minh Châu là một hạt châu rơi từ trên trời xuống lăn vào một nơi ở sâu trong Ngũ Sắc Thiên Lôi trì từ mấy vạn năm trước, có lẽ Quỳ Ngưu không chú ý tới, nếu không nhiệm vụ này cũng sẽ không phải nhiệm vụ mà Hoàng Phủ văn Phản Hư trung kỳ có thể hoàn thành.

An Lâm nhanh chóng đưa Tiểu Tà trở lại kiếm Thắng Tà.

Bạch Tiên và Xuân nhìn thấy Tiểu Tà hóa thành kiếm quang dung nhập vào kiếm Thắng Tà, hai con ngươi co rụt lại, đồng thời kêu lên một tiếng kinh sợ trong lòng, không ngờ lại là Kiếm Linh!

Đại Bạch thấy thế bắt đầu nói sang chuyện khác: "Gâu Gâu! Lần này con với anh An trở về, còn có một việc muốn làm..."

"Chuyện gì vậy?" Bạch Tiên vô cùng bình tĩnh hỏi thăm.

Ông không hề bất ngờ khi biết Đại Bạch có việc khác muốn làm, nếu thật là đơn thuần trở về để thăm cha mẹ, như thế mới kì lạ, Đại Bạch nhà ông không thể nào chủ động như vậy được, hơn nữa còn dẫn theo An Lâm.

"Anh An muốn vào Ngũ Sắc Thiên Lôi trì tìm kiếm một thứ. Gâu!" Đại Bạch mở miệng nói.

"Ngũ Sắc Thiên Lôi trì?" Bạch Tiên thay đổi sắc mặt.

"Tìm gì?" Vẻ mặt Xuân ngưng trọng nói.

"Một hạt châu, nó có lẽ đang ở một nơi nào đó trong Ngũ Sắc Thiên Lôi trì, mọi người có thể nói với Quỳ Ngưu một chút, cho tôi tiến vào có được hay không?" An Lâm tiếp tục nói.

Xuân hơi run rẩy khóe miệng lại, dù có muốn bà cút thật, bà cũng sẽ không cút.

"Xuân tiền bối, xin ngài đừng để ý, Tiểu Tà không cố ý đâu, tính tình của nó rất là kì quái, gặp ai cũng nói cút, nhưng không phải muốn ngài cút thật đâu." An Lâm vội vàng giải thích.

Đại Bạch: "..."

Xuân: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận