Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 706: Tứ Cửu tiên tông triển khai thần uy một cách mạnh mẽ

Tứ Cửu tiên tông đột nhiên xuất hiện, đã bị liệt vào danh sách tông môn thần bí nhất ở trong lòng mọi người.

Kết quả là cái chàng trai tên là An Lâm này lại chính là tông chủ của cái tông môn thần bí kia?

"Tông chủ của Tứ Cửu tiên tông lại chính là một kiếm tu Kỳ Hóa Thần ư?!"

"Chính bởi vì là kiếm tu Kỳ Hóa Thần mới đáng sợ, anh xem thử cái tên Đông Quách kia đi thực lực, cảnh giới Phản Hư, thế mà vẫn bị An Lâm đánh cho bị thương nặng, thực lực và thiên phú bực này vô cùng đáng suy ngẫm!"

"An Lâm... Chung quy vẫn thấy cái tên này có chút quen tai..."

"Chẳng lẽ là cái tên An Lâm của Thiên Đình kia?!" Có người kinh ngạc hô lên.

"Mẹ kiếp, là An Lâm, cái nhân vật truyền thuyết số một tại trường đại học Liên Hiệp Tu Chân của Thiên Đình, qua cửa Tiên Linh tháp, đánh Tử Vi Đại Đế tơi bời kia sao?"

"Thì ra là hắn thật sự trâu bò như thế ư? Đúng rồi, như vậy thì hợp lý quá rồi!"

"Cút ngay!" Phía sau tông chủ của Sương Nhật tiên tông Sương Vực Không hiện lên một vòng mặt trời lạnh lẽo khiếp người, lực lượng hàn sương vô tận đông lạnh hết toàn bộ phạm vi mười dặm trong không gian.

Long viêm màu đen xỏ xuyên qua đất trời, đánh tan sương hàn bao phủ không gian kia trong nháy mắt, đánh trúng lĩnh vực băng sương với tốc độ cực nhanh, long viêm nóng tới mức khiến cho vị cường giả của tông phái đứng đầu kia phải liên tục chạy trốn.

Tông chủ của năm tông phái đứng đầu và Tô Văn Quân thấy thế cũng là xông về quả trứng màu vàng.

Mặt Tiêu Trạch không có chút biểu cảm nào, hơn nữa còn phun ra một ngọn lửa về phía lĩnh vực băng sương.

Từ từ... Hình như đây cũng không phải là chuyện tốt...

Một số tu sĩ có tu vi không mạnh đều bị hoảng sợ, nhìn con quái vật khổng lồ cách đó không xa với sắc mặt trắng bệch, thầm cảm thấy bản thân may mắn.

Sau khi các tu sĩ nghe được cái tên An Lâm, rất nhiều người bắt đầu bừng tỉnh ngộ ra.

"Xí! Chỉ là một tên nhãi Phản Hư sơ kỳ đỉnh phong mà cũng dám lớn tiếng kêu gào ở trước mặt tôi ư?" Hắc Long nhìn lĩnh vực băng sương trên khoảng không với khuôn mặt tràn đầy vẻ khinh thường, cũng nhổ ra một bãi nước bọt.

Đột nhiên toàn thân hắn run lên, hắt vội hất bay cái suy nghĩ cao ngạo ở trong đầu, đi về phía quả trứng màu vàng.

An Lâm nhìn đám người đột nhiên huyên náo lên, không hề ngờ tới chính mình đã nổi danh đến mức này rồi, ha ha, chuyện hắn đánh cho Tử Vi Đại Đế tơi bời cũng đã vang danh thiên hạ nữa cơ à!

Hắn tung ra một quyền về phía Tiêu Trạch, chỉ trong thoáng chốc, không gian trở nên lạnh lẽo buốt giá, lực lượng sương hàn khủng khiếp xuyên thấu qua không gian, đụng vào thân hình khổng lồ của Tiêu Trạch, phát ra tiếng vang lớn tựa như tiếng chuông.

Âm thanh lanh lảnh dễ nghe đột nhiên quanh quẩn ở trên hư không, ngay sau đó chính là những cánh hoa anh đào rơi xuống đầy trời giống như mưa, duy mỹ mà kinh diễm, còn có tiếng vang quái dị tràn ngập cả không gian.

Lúc này, chẳng quan tâm đến chuyện ai là ai, kẻ nào đoạt được quả trứng màu vàng thì nó sẽ là của người đó, sẽ không có ai chịu nhường ai phần tiên duyên này!

Mấy trăm tên tu sĩ đứng gần quả trứng màu vàng nhất đều ngỡ ngàng mê đắm, tựa như người say rượu, thậm chí có người còn đỏ mặt một cách khó hiểu.

Nước bọt như đại pháo rơi xuống mặt đất, đánh cho một gã cường giả Kỳ Hóa Thần đang cố gắng len lén đến gần quả trứng màu vàng thành mảnh vụn.

"Đinh linh..."

Một tiếng nói khẽ vang lên, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc vung kiếm Băng Liên Tâm lên vẽ một đường, kiếm quang giống như những vì sao sáng chói nhất đang chuyển động, khuynh đảo băng hà, lan tràn ở trên hư không tựa như băng lại tựa như nước, mang theo sát ý nặng nề, trút xuống vệt sáng màu hồng phấn kia.

Song một luồng sáng trắng lóe lên, một cái bóng dáng cực kỳ yêu kiều nhỏ nhắn xuất hiện ở phía trước quả trứng màu vàng, đôi cánh vàng lóe lên ánh kim chói mắt, tiên khí kiếm Băng Liêm Tâm trong tay người đó lại càng bộc phát ra mũi nhọn kinh người.

"Trời ạ, cô ta lại bị một cái yêu tinh đánh lui."

Không chỉ có cô, mà ngay cả Tiêu Trạch với thực lực cực kỳ mạnh mẽ mà cũng chợt hoảng hốt trong nháy mắt.

Mọi người đều tràn ngập vẻ khiếp sợ, lại là người của Tứ Cửu tiên tông? Trâu bò!

"Đây là... Ảo thuật?!" Khuôn mặt Liễu Thiên Huyễn liền biến sắc, ngay sau đó cũng bị một luồng lực lượng huyền diệu bao phủ, hai tròng mắt cũng bắt đầu trở nên mê ly.

Phi Anh tiên tử: "..."

An Lâm liếc mắt nhìn Phi Anh một cái, mở miệng nói: "Mới vừa sáng lập ra thôi, bây giờ các người chỉ cần biết là có cái tông môn này, hơn nữa còn rất trâu bò là được!"

Khóe miệng Phi Anh tiên tử nhẹ nhàng co rút: "Tứ Cửu tiên tông? Lại nói ở giới Cửu Châu, không, ở trên đại lục Thái Sơ thật sự có cái tông môn này ư?"

Ngay trong nháy mắt này, một cái bóng dáng đỏ rực xuyên thấu qua không gian, hóa thành vệt sáng màu hồng, bay về phía quả trứng màu vàng!

"Cái yêu tinh kia, không phải là cái yêu tinh ở trên vai An Lâm sao?"

"Mẹ kiếp, chính là cái yêu tinh đã chơi trò đuổi bắt với những ngọn lửa Thần Đạo kia sao?!"

Trong lúc các tu sĩ đang rất là kinh ngạc, Đề Na chỉ kiếm về phía cô gái ở đằng xa, hắng giọng mở miệng nói: "Tôi là Tứ Cửu tiên tông Giới các, Đề Na, cô còn muốn đánh tiếp không?"

"Đây là đồ của chủ nhân tôi, kẻ khác chớ đụng vào!"

"Là ảo thuật của Phi Anh tiên tử Hồng Lâu cốc, chúng ta mau lùi về phía sau!"

Một kích va chạm với năng lượng ngăn cản kia, khiến cho tất cả tu sĩ rơi vào ảo cảnh đều chấn động, tỉnh táo lại.

Vệt sáng màu hồng kia thấy thế thì kinh hãi tột độ, hóa thành một cô gái có vẻ ngoài cực kỳ thùy mị xinh đẹp, cô khoanh hai cánh tay trắng nõn ở trước người, hàng vạn hàng nghìn cánh hoa anh đào hội tụ, tạo thành một bức tường hoa, đỡ lấy một kích của cô gái yêu kiều nhỏ nhắn kia, nhưng cũng bị kiếm uy đáng sợ đánh cho liên tiếp lùi về phía sau.

Các tu sĩ: "..."

Mặc dù biết là tông môn của cậu rất trâu bò, nhưng mà tại sao cậu lại muốn chính miệng cường điệu thế hả!

Cậu chính là tông chủ đấy, không thể đánh mất uy nghiêm của một vị tông chủ như thế được đâu!

Vũ Lang đạo nhân và Đoạn Hồn Tử cũng phát động tiến công về phía quả trứng màu vàng, nhưng đều bị một mình Tiêu Trạch chống đỡ.

Thực lực của Tiêu Trạch hết sức đáng sợ, một mình đánh với ba bốn đại năng cảnh giới Phản Hư hoàn toàn không thành vấn đề.

Đông Quách thì lại bị một kiếm kia của An Lâm khiến cho sợ hãi không thôi, vẫn chưa thể hoàn hồn lại.

Tô Văn Quân vốn cungc định thử gia nhập cuộc chiến cướp trứng này, nhưng sau khi trầm ngâm trong chốc lát, ông vẫn dừng bước, khẽ thở dài một tiếng: "Đại thế đã mất..."

Đúng, bây giờ lực lượng của thế lực đối lập thực sự cách biệt quá xa, Hắc Long Thái Cổ khí phách vô song, lấy một đánh ba, yêu tinh khéo léo giỏi biến hóa, chuyên đánh ra những thuật pháp quỷ dị, loại đội hình này còn đoạt thế nào được đây?

Thay vì liều sống liều chết để cướp đoạt, còn không bằng lưu lại một chút tình cảm, tốt xấu gì bọn họ cũng là người cứu Tô Thiển Vân, quan hệ cũng không cạn, thật sự không cần thiết vạch mặt.

Về phần hành động lúc trước đó của Đông Quách... ừm, chỉ đại biểu cho hành động cá nhân ngu xuẩn của hắn, không liên quan gì đến hoàng thất!

Tô Văn Quân suy tư trong chốc lát, liền quyết định chỉ xem chuyện này như một đoạn nhạc dạo, lựa chọn khoanh tay đứng nhìn ở một bên.

Cũng vào giờ khắc này, một cái bóng dáng màu trắng chợt xông về phía quả trứng màu vàng, cắn một phát lên quả trứng màu vàng.

Mọi người đều hỏng hốt, sững sờ nhìn cái bóng dáng đột nhiên xuất hiện kia.

Đậu má! Trong số chúng ta xuất hiện một tên phản đồ?!

Giờ phút này, trong lòng cả đám tu sĩ của hoàng thất Thanh Mộc đang có hàng ngàn con thần thú chạy qua vùn vụt.

Ngay cả một con chó của Tứ Cửu tiên tông cũng ngầu như vậy sao?

Các đại năng Phản Hư khác đều cảm thấy hãi hùng, điểm mà bọn họ chú ý đến hơi khác với mọi người một chút. Bọn họ đã nhận ra một số điểm mấu chốt nhất, đó chính là ngay cả một con chó Kỳ Dục Linh cũng có thể dùng thuật pháp ẩn nấp một cách vô cùng bí mật, đây mới là điểm đáng sợ thực sự.

Phải biết rằng bọn họ chiến đấu lâu như vậy, thế mà vẫn không có ai phát hiện ra sự tồn tại của con chó Đại Bạch này!

Dĩ nhiên, hết thảy đều là công lao của thần thuật nghịch thiên kia của Đề Na rồi.

Mọi người còn chưa kịp thở ra một hơi, thì một cô gái có dung mạo tuyệt diễm, tựa như tiên tử đứng dưới ánh trăng xuất hiện.

Cô nàng này khá là khẩn trương, lại có chút hưng phấn cất giọng nói: "Tứ Cửu tiên tông, Nguyệt các, Tô Thiển Vân, xin được chỉ giáo nhiều hơn!"

Các tu sĩ: "..."

Đông Quách: "..."

Tô Văn Quân: "..."

Các tu sĩ: "..."

"Tứ Cửu tiên tông, Thần Thú các Đại Bạch tới đây, gâu!" Đại Bạch ngẩng đầu lên, vừa ngậm quả trứng màu vàng, vừa uy phong lẫm lẫm mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận