Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1921: Người thừa kế thánh vị

An Lâm cảm nhận được có một loại cảm giác rất đặc biệt, hiện lên từ lòng bàn chân.

Đó là một loại cảm giác ngứa ngáy.

Phảng phất như có một thứ trơn trợt ở trên chân, rất thoải mái, lại rất nhạy cảm.

Sắc mặt hắn biến hóa, lập tức nhìn về phía ao nước, nhưng mà lại nhìn không thấy thứ gì cả.

Cảm giác ở trên chân cũng đã biến mất.

An Lâm vốn tưởng rằng đây chỉ là trùng hợp, nên không để ý.

Sau đó, đột nhiên lòng bàn chân lại truyền đến cảm giác ngứa ngáy, cứ tựa như là có thứ gì mềm mại nhẵn nhụi đang trêu chọc hắn...

An Lâm như cảm nhận được điều gì đó, liếc mắt nhìn về phía Chu Tước Nữ Đế ở bên cạnh.

An Lâm sẽ không quên, bản thể của Chu Tước Nữ Đế là một con Chu Tước! Bây giờ biến thành dáng vẻ nhân loại, có khả năng cũng là vì dễ nói chuyện với hắn và Tiểu Lan hơn, chắc chắn cô ta sẽ không có cảm xúc như thế với một con người mới đúng!!

"Hả?" Hứa Tiểu Lan lắc lư cái chân, nghiêng cái đầu nói, "Có ư... em chỉ thấy có hơi nóng, hơn nữa cảm giác rất thoải mái, sao vậy?"

Chu Tước Nữ Đế đang quyến rũ hắn?

"Cái kia... Tiểu Lan, em có thấy chân của em, có cảm giác đặc biệt gì không?" An Lâm len lén truyền âm.

Không phải chứ...

An Lâm đột nhiên có phần luống cuống, rốt cuộc thì Chu Tước Nữ Đế này có ý gì đây?

Chu Tước Nữ Đế vừa hay cũng nhìn về phía hắn, còn hơi nhướn lông mày, mở to hai mắt, trên khuôn mặt tinh xảo tới cực điểm, rõ ràng là không có nhiều biểu cảm gì, nhưng lại lộ ra vẻ quyến rũ và mê người cực độ.

An Lâm: "..."

Chuyện gì thế này?

An Lâm: "..."

Lúc hắn đang nghĩ như vậy, lòng bàn chân lại truyền tới cảm giác trêu chọc...

Đây tuyệt đối là cái hố, không thể mắc mưu!!

Nhưng mà... có ý đồ gì chăng?!

An Lâm đột nhiên thu chân, mỉm cười nói: "Ừ, anh ngâm cũng thấy thoải mái!"

Quả nhiên, cảm giác này, chỉ nhằm vào hắn!

Vừa rồi lúc hắn đang nói chuyện cùng Hứa Tiểu Lan, lòng bàn chân hắn vẫn luôn có cảm giác ngưa ngứa...

"Thôi, hai người từ từ hưởng thụ đi, tôi lên ghế ngồi nghỉ ngơi một chút." An Lâm mỉm cười từ chối.

Nếu như đổi lại thành người khác, thì đã sớm không chống lại được sự hấp dẫn này rồi.

Song An Lâm lại không biết hưởng thụ, chủ động rời đi, thậm chí còn làm lơ lời mời của Chu Tước Nữ Đế, quả thực là không thể nói lý, điểu thần công phẫn!

"Đúng thế, An Lâm đạo hữu gấp cái gì?" Chu Tước Nữ Đế cũng nở ra nụ cười dịu dàng quyến rũ, "Xuống ngâm tiếp đi..."

Chẳng qua hết thảy đều chỉ là ảo giác.

Hứa Tiểu Lan đang híp mắt hưởng thụ, thấy thế có phần ngạc nhiên nói: "Nhanh thế sao? Nơi này vẫn rất thoải mái này, ngâm thêm một lúc đi, cũng có chỗ tối với thân thể."

"Không chỉ có như thế, cô còn giúp huyết mạch này tỏa sáng rực rỡ, gần như đi tới đỉnh cao của Chu Tước nhất tộc, đây là tiên duyên của cô, tôi cảm thấy rất vui vẻ thay cô."

"Lúc ấy tôi bị trấn áp ở Chu Tước ngục, bị cường giả Man tộc nhân lúc sơ hở rút ra đạo huyết bổn nguyên của tôi, không ngờ phần đạo huyết bổn nguyên này lại bị cô thu được."

Trò chuyện hồi lâu, cuối cùng cũng nói đến chuyện cắt đứt nhân quả.

Nụ cười xinh đẹp làm cho người ta say mê, giọng nói lại vừa dịu dàng vừa yếu ớt.

Chu Tước Nữ Đế tỏ vẻ không để ý, nhún vai, cười nói: "Quên đi, có vài người không hiểu phong tình, ta cũng không còn gì để nói."

Dứt lời, cô lại cùng Hứa Tiểu Lan trò chuyện về những chuyện lý thú của Chu Tước nhất tộc, thỉnh thoảng còn hài hước trêu ghẹo, không hề tỏ ra kiêu ngạo vì mình là Nữ Đế của Chu Tước nhất tộc, mà là coi đối phương như ở ngang hàng thoải mái trò chuyện, điều này làm cho Hứa Tiểu Lan cũng có chút bất ngờ.

Cô tới nơi này là để chấm dứt nhân quả, sao mà sau một thời gian ngắn chung đụng, cô lại cảm giác như mình sắp thành chị em tốt của đối phương rồi?

Nhưng trái tim An Lâm giống như sắt cứng, không hề lay động.

Bọn họ rất hâm mộ An Lâm vì có thể cùng ngâm chân với Chu Tước Nữ Đế.

"Quá không biết điều, tức chết ta!" U La Chi Tước cũng tức giận kêu to.

"Khốn kiếp, thế mà lại dám từ chối yêu cầu của Chu Tước Nữ Đế đại nhân!" Nam Ly Chi Tước tức giận gào to.

Chu Tước Nữ Đế lười biếng nói, tựa như một việc vặt vãnh không hề liên quan đến mình.

"Nói đến đây, tôi còn muốn cảm ơn ngài, nếu là không có đạo huyết bổn nguyên của ngài, cũng chưa có Hứa Tiểu Lan tôi với thành tựu như ngày hôm nay." Nói đến đây, Hứa Tiểu Lan lộ ra vẻ hết sức trịnh trọng, cúi thấp đầu với Chu Tước thánh thú.

Chu Tước thấy Hứa Tiểu Lan trịnh trọng như thế, trên mặt vẫn treo nụ cười dịu dàng: "Cảm ơn thì không cần, đây là cơ duyên của cô, tôi lại không làm gì. Chẳng qua... nếu cô thật sự muốn báo đáp, bản thân tôi cũng có đề nghị."

"Ngài cứ việc nói." Hứa Tiểu Lan nghiêm nghị đáp, "Tôi nhất định cố gắng hết sức để hoàn thành!"

"Cũng không phải là chuyện gì lớn, không cần nghiêm túc như vậy." Chu Tước Nữ Đế dịu dàng cười nói, "Chỉ là tôi muốn cho cô thừa kế thánh vị của tôi thôi, tôi không muốn làm thánh thú Chu Tước nữa, cô tới làm đi, thế nào?"

Không khí đột nhiên chìm trong yên tĩnh.

An Lâm nằm ở trên ghế, nghe nói như thế, suýt nữa thì lật xuống từ trên ghế.

Mạc Hải lại càng trừng lớn hai mắt, quên cả hô hấp.

Đám Chu Tước đều ngây người như phỗng.

Ngay chính cả Tiểu Lan và An Lâm cũng không hiểu.

Tất cả sinh linh có mặt ở đây đều cảm thấy không hiểu.

Vì sao vậy hả? Chu Tước Nữ Đế đại nhân làm rất tốt, tại sao lại muốn thối vị? Còn có, tại sao phải nhường cho một loài người tạp chủng thừa kế thánh vị?

Bọn họ không ngừng dập đầu, khóc lóc đập đất, cầu xin Chu Tước Nữ Đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Chu Tước Lục Tử nghe vậy lại càng bị làm cho sợ đến mức gần như muốn hỏng mất.

Đời này có còn công lý nữa không!

Con mẹ nó, chuyện này cũng quá ly kỳ, quá mộng ảo rồi!!!

Hứa Tiểu Lan cảm thấy thật sự khó tiếp nhận!!!

An Lâm lại càng suýt quỳ lạy với Hứa Tiểu Lan.

Xem như là hắn đã nhìn ra, chắc chắn là hắn có thuộc tính vượng thê. Hứa Tiểu Lan cùng hắn ra ngoài, đều là Tiểu Lan gặp kỳ ngộ!

Truyền thừa của bộ tộc Thanh Long đã đủ khoa trương lắm rồi, hành trình Long Đạo trì, Hứa Tiểu Lan mở hack cả một đường, khiến cho bản thân chạm đến Chân Long nhất đạo bổn nguyên. Không ngờ rằng lần này đi tới Chu Tước nhất tộc chấm dứt nhân quả, lại càng thêm nghịch thiên, thế mà Phương lão đại lại trực tiếp muốn cô thừa kế thánh vị!!!

Quá ly kỳ, quá mộng ảo rồi!

Vì cái thánh vị này, Thanh Nguyên Giới Long còn bỏ cả mạng mình.

Mà nhìn Tiểu Lan đi? Vốn là muốn đi báo ân, kết quả đối phương lại tặng cô một cái thánh vị...

Nếu như Thanh Nguyên Giới Long biết chuyện này, sợ rằng sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy.

Giống như một người bị đe dọa tính mạng, sau đó có một vị đế vương đột nhiên xuất hiện, cứu người kia một mạng, người kia chạy tới muốn báo đáp vị đế vương kia, người đó nói vậy được, ngươi giúp ta làm một chuyện đi, thừa kế đế quốc của ta, thế nào? Còn có mấy gia tài trăm tỷ tặng kèm nha.

Cô đầy mặt khó tin nói: "Này... rốt cuộc đây là tình huống như thế nào, rốt cuộc là tôi báo đáp cô, hay là cô báo đáp tôi vậy?"

Hứa Tiểu Lan cảm giác con đường tu tiên của mình gặp phải trùng kích nghiêm trọng.

"Cô thừa kế thánh vị của tôi, có thể không? Coi như là báo đáp tôi đi." Hai tròng mắt Chu Tước Nữ Đế trong sáng ôn hòa, bình tĩnh nhìn có phần xao động ở bên cạnh.

"Cái gì... Cô mới vừa nói cái gì cơ..." Cô hô hấp dồn dập nói.

Ngay cả Hứa Tiểu Lan, cũng cảm giác đầu óc quay mòng mòng, lâm vào khoảng không ngắn ngủi.

"Thật ra nhắc tới chuyện này cũng không khó lý giải." Gương mặt kiều diễm của Chu Tước Nữ Đế biểu lộ ra nụ cười dịu dàng, nhìn sang Hứa Tiểu Lan, bắt đầu giải thích nguyên do trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận