Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1324: Đứng ra!

Giọng của Phong Thiên Thần không lớn, nhưng lại truyền khắp cả không gian.

Tại khu vực trung tâm nhất của chiến trường, như cũ đứng vững chính là Phong Thiên Thần.

Ngũ Đế bị thua!

Thấy như vậy một màn mọi người, không thể từ nơi này cảnh tượng trong trì hoãn tới đây.

Qua khoảng chừng vài giây, lúc này mới có tiên nhân tỏ vẻ không thể tin nổi, nói: "Thua? Năm vị đế vương lại thật sự thua?"

"Không được, lần này thật sự xong rồi... Kẻ địch mà chúng ta đối mặt lần này, vốn không cũng một cấp bậc với chúng ta, nó đã vượt qua phạm vi bình thường, không phải kẻ mà chúng ta có thể đối phó được..."

"Chẳng lẽ là trời thật muốn diệt Thiên Đình ta sao?"

Vô số thiên tiên đều nắm chặt hai đấm, không thể kiềm chế được sự run rẩy.

"Thiên Đế..."

Bây giờ, việc duy nhất mà Thiên Đế có thể làm, là khiến số người của Thiên Đình mất mạng ít nhất có thể, nói theo cách khác, lần này năm vị đế vương thật sự phải ngã xuống ở chỗ này rồi...

Ông trông như là một chiến sĩ xả thân ở phía sau, muốn phóng ra hào quang cuối cùng của chính mình.

Dĩ nhiên là bọn họ biết Thiên Đế bảo bọn hắn đi là có ý nghĩa gì.

"Đi mau!!!"

"Cha, đừng như vậy..."

Năm vị đế vương mạnh nhất Thiên Đình đã ngã xuống, còn có ai có thể cứu vớt hết thảy đây? Cho dù thật thiều tiên nhân cùng xông tới, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa thì cũng có gì khác chứ?

"Còn sững sờ ở đó làm cái gì, đi mau!"

Thiên Đế lại đứng dậy, đầu tóc tán loạn, máu tươi đã nhuộm đỏ đế bào, bị thương rất nặng, nhưng ngọn lửa trong hai tròng mắt lại càng thêm tràn đầy.

Trong lúc các tiên nhân đang chìm trong nỗi bi thương và tuyệt vọng, một giọng nói vang tận mây xanh.

Ngoài kết giới, mấy chục thiên tiên đỏ hốc mắt.

Bảy vị tiên nữ đứng ở ngoài kết giới, chảy nước mắt, rõ ràng rất sợ, nhưng khuôn mặt lại lộ vẻ kiên quyết.

"Làm sao lại..."

Các cô đã quyết tâm rồi, nếu như Thiên Đình diệt vong, các cô sẽ chôn cùng với Thiên Đình.

Tiếng của Thiên Đế tựa như tiếng trời giận dữ, lần nữa truyền đến.

"Bất kể cha có nói gì, con vẫn sẽ không đi."

Ngay cả địa tiên cảnh giới Hóa Thần, cũng tụ tập lại với nhau, một đám người liên hiệp thi triển tổ hợp trận pháp, định liều chết đánh cược một lần.

"Tôi thề chết cùng sống cùng chết với Thiên Đình!"

Thanh Hoa Đại Đế móc ra một cây xương huyết sắc, lẩm bẩm nói: "Hôm nay cho dù là thân thể tôi bị hủy hết, thần hồn tôi bị diệt hết, tôi cũng quyết phải cướp được một con đường sống cho đám hậu bối ngu ngốc phía ngoài!"

"Đúng! Tôi cũng muốn chiến đấu!"

Một cái cánh tay có huyết mạch Huyền Vũ của Thanh Hoa Đại Đế đã bị Kim Nguyên Chiến Phong hóa thành một thanh vũ khí chém đôi dễ dàng như cắt đậu hũ.

"Trơ mắt nhìn tất cả đế vương rơi xuống, mà tôi lại lựa chọn chạy trốn, loại quyết định này, tôi thật sự không làm được, tôi tình nguyện bỏ mạng tại đây!" Dương Tiễn lạnh nhạt cất giọng nói.

Năm vị đế vương thấy thế nhưng vẫn không hề thay đổi sắc mặt, lần nữa đánh về phía Phong Thiên Thần.

Một khi đụng phải, bất kỳ loại phòng ngự nào cũng sẽ bị phá tan!

Lúc này có vô số binh khí vàng óng bay tới, thật ra thì chính là vô số lưỡi hái tử thần thu hoạch tính mạng của bọn họ, dưới tình huống không gì có thể ngăn chặn hay chống đỡ, chỉ có thể chịu đựng binh khi đụng phải.

"Mẹ kiếp, tôi quyết liều mạng với tên vô liêm sỉ kia!"

Tử Vi Đại Đế, Thiên Hoàng Đại Đế và Trường Sinh Đại Đế cũng bất chợt đứng dậy, thần quang bao quanh toàn thân phóng lên cao, rung chuyển vòm trời, giống như trụ cột đỉnh thiên lập địa.

Phong Thiên Thần cười: "Tại sao bị đánh đến mức này rồi mà các người vẫn còn cảm thấy có thể thắng tôi? Thế lực mạnh nhất của loài người cũng chỉ có vậy thôi, thật không rõ đến cùng thì Hải Dương Thiên Thần đại nhân đang chuẩn cái gì, chẳng phải tùy tiện vung tay một cái là sẽ có thể tiêu diệt được các ngươi ư?"

Kim Nguyên Chiến Phong tỏa ra chiến ý ngập trời, bắt đầu hóa thành đủ loại binh khí lóng lánh màu vàng kim, gào thét lao về phía các đế vương, uy năng của mỗi một kiện binh khí đều cực kỳ khủng bố, còn mang theo lực lượng quy tắc thẩm thấu tuyệt đối cùng với phá giáp tuyệt đối!

Một đám thiên tiên đứng dậy, rút ra vũ khí của mình.

"Các người thật sự là... tại sao Thiên Đình lại thu nhận một đám người ngu xuẩn như các người chứ!" Thiên Đế trách mắng một câu, rồi lại là không nhịn được phải bật cười lên.

Cảnh tượng này, khiến ngay cả năm vị đế vương cũng phải sững sờ.

Một câu kia của Thiên Đế, kết quả lại khiến cho các vị tiên của Thiên Đình đều muốn ở lại, không có bất kỳ một ai muốn trốn cả.

Đây là một lần công kích cuối cùng.

Thần Sơn bị tách ra vạn trượng, thông với cánh cửa không gian Dị Giới, sinh linh của bộ tộc Phong Ma xuất hiện lần nữa. Mỗi một vị đầu lĩnh trong các sinh linh xuất hiện lần này đều ẩn chứa uy thế cực kỳ mạnh mẽ.

Vương miện trên đỉnh đầu bọn họ, thân khoác đạo bào màu tím, đôi con ngươi kim sắc khiến hồn người khiếp đảm, làn gió đủ để xé rách không gian quấn ở quanh thân, phàm là vật đến gần chúng nó, đều sẽ bị phong hóa thành phấn vụn.

Các tu sĩ tầm thường chỉ liếc mắt nhìn về phía những tồn tại kia một chút thôi là cũng sẽ bị làm cho sợ đến mức đi không vững.

Có chín dị tộc mặc đạo bào màu tím, mỗi một kẻ đều có hơi thở sánh ngang với đại năng Phản Hư!

Sau khi bọn chúng đi ra, mấy vạn tên dị tộc mạnh mẽ cùng ở phía sau, cả đám xoa tay hằm hè, từng luống sáng lạnh tỏa ra từ vũ khí, hiển nhiên có phần khát khao khó nhịn.

"Khặc khặc khặc... Vua của bộ tộc Phong Ma đã tới, các người cứ chờ chết đi!"

"Rất nhiều anh em đã chết đi rồi, chắc chắn lần này chúng ta có thể báo thù."

"Ta muốn cắt từng nhát lên da thịt các ngươi, sau đó hong khô tới chết!"

"Phi phi phi..." Đột nhiên hắn nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức dừng câu chuyện lại, lời thoại này không ổn.

An Lâm cười nói: "Em yên tâm đi, đợi cuộc chiến đấu này kết thúc, anh nhất định sẽ cùng..."

"An Lâm, hứa với em, sống sót trở về!"

An Lâm nghe thế thì thoải mái cười một tiếng, xoay người đi thẳng về phía trước.

Hứa Tiểu Lan đỏ vành mắt, cố nhịn xuống không để mình rơi lệ, khẽ gật đầu một cái: "Yên tâm, cứ giao cho em đi."

"Thế nên, bạn học của anh và các thầy cô, đành nhờ em bảo vệ rồi, có thể chứ?"

Sau khi thấy một đám thầy trò ở đằng xa, sinh linh bộ tộc Phong Ma liền bắt đầu chạy nước rút.

Bọn họ tiến vào cái Dị Giới này chỉ với một chỉ lệnh, chính là giết sạch Nhân tộc!

"Tiểu Lan, em có thể đối được với những kẻ này chứ?" An Lâm đột nhiên xoay người hỏi.

"An Lâm, anh..." Hứa Tiểu Lan giữ chặt tay An Lâm, không kiềm chế được mà nhẹ nhàng run rẩy.

Cô đã biết An Lâm muốn làm cái gì rồi.

Cô vân luôn rất có lòng tin đối với An Lâm hết, cô sẽ để cho An Lâm rời đi.

Nhưng hôm nay, ngay cả năm vị đại đế cảnh giới Hợp Đạo cũng không có cơ hội thắng, An Lâm lại muốn đứng ra, đây có khác gì là đi chịu chết đâu chứ...

An Lâm cầm ngược lại tay Hứa Tiểu Lan, chân thành nói: "Chúng ta không có đường lui nữa rồi, không phải sao? Vào lúc này, cũng nên có người đứng ra, nếu không sẽ thật sự không còn hy vọng nữa."

"Anh sẽ chiến đấu, kiếm Thắng Tà của anh ẩn chứa quy tắc ý chí thiên đạo, chắc hẳn là loại lực lượng này sẽ có chút tác dụng đối với Phong Thiên Thần..."

Điểm duy nhất không quá tốt chính là, sau khi một lượt kết thúc, tiếp theo sẽ có làn sóng mạnh hơn tiến đến.

Mỗi một lần phái kẻ địch tới, cũng sẽ có cáp bậc cao hơn với lượt trước đó, theo tính bậc thang, người trước ngã xuống, người sau tiến lên đưa cho nhân vật chính kinh nghiệm và trang bị, rèn luyện nhân vật chính.

Không thể không nói, bộ tộc Phong Ma nghiêm khắc tuân theo tu dưỡng căn bản của nhân vật phản diện.

Đây là một làn sóng kẻ địch mới của bộ tộc Phong Ma.

Đám dị tộc lớn tiếng kêu giết, sát khí mạnh mẽ tạo thành tiếng gầm thổi quét khắp bốn phía.

"Giết giết giết..."

"Anh đi rồi sẽ trở về!"

An Lâm bỏ lại một câu, liền bắt đầu cưỡi gạch bay lên, bay tới trung tâm khu vực chiến đấu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận