Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1771: Tư thái mạnh nhất của An Lâm

An Lâm ở nơi cách Man Cổ Ma Thần trên trăm dặm.

Năng lượng của huyền vũ trấn thiên giáp đã sử dụng hết, bộ phận tim còn có vết nứt.

Chỉ một công kích bình thường đã khiến năng lượng huyền vũ giáp trấn thiên hao tổn, suýt nữa phá vỡ phòng ngự của hắn, năng lực khủng bố này, hắn cũng không biết nên nói gì...

An Lâm thủ lại mai rùa, đầu bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau sót.

"Đau đau đau... thần hồn của ta cũng tan rồi..."

Hắn ôm đầu, hít một hơi thật sâu.

Cơ thể thần hồn bị diệt, sẽ trở về với thân xác, nhưng năng lượng sẽ hao kiệt, không thể sử dụng năng lượng thần hồn trong thời gian ngắn...

"An Lâm, nhìn thấy chưa, đây mới là năng lượng thực sự của ta... nếu ta nghiêm túc, ngươi hoàn toàn không có đường sống." Man Cổ Ma Thần cuối cùng đã hiện tư thái ép bức, chân đạp hư không ép về phía An Lâm.

Hai mắt Man Cổ Ma Thần co lại, hai tay đang ôm ngực còn không kịp giơ ra ngăn chặn, nắm đấm của An Lâm đã chạm vào nguyên khí của nó.

Sau đó, Ma nguyên khí bị tê liệt, tiếp đó là cơ thể Man Cổ Ma Thần cũng bị quyền chèn đến mức lồi lõm, không biết gãy bao nhiêu cái xương, cơ thể bị rơi xuống đất lần nữa.

Bỗng nhiên, trên đầu xuất hiện thần hoàn màu vàng.

Lần đầu tiên An Lâm phát hiện lực quyền bình mình phóng ra đã gặp ngăn cản, lại là với dòng năng lượng không phân cao thấp. Nhưng vẫn may, hắn có ý coi như vô ý, Man Cổ Ma Thần không mang toàn lực ra phòng ngự, An Lâm thì lại công kích bằng tất cả sức lực.

"Ha ha, còn muốn giao chiến trực diện với ta sao? Giỏi đấy." Man Cổ Ma Thần đưa hai tay ôm ngực, thần sắc kiêu căng nhìn An Lâm, "Có điều, ta nói thẳng, ngươi không có năng lượng thần hồn để dựa vào, đến bản lĩnh phá vỡ phòng ngự của ta cũng không có, bây giờ ngươi chính là đồ bỏ đi."

Nó cảm giác An Lâm lần lượt khai sáng nhận thức của nó.

Quanh người nó tràn ngập năng lượng màu mực, khiến khí tức của nó trở nên càng kinh khủng và siêu nhiên.

Ầm!

"Cánh tay kỳ lân. Hỏa thành hám sơn quyền!" Nắm đấm của An Lâm rơi xuống.

An Lâm hít sâu một hơi, cùng triển khai Phong Dực và Côn Bằng, cơ thể vạch lên thiên không một đường vân tuyến, sau đó hạ xuống như thường.

Ma nguyên khí bất tử bất diệt, nắm đấm Sơn chi quyền bính của An Lâm lại nghiền nát tất cả. Hai bên đụng độ là tỉ thí năng lượng hàng đầu của tầng thứ khác nhau.

An Lâm không đợi Man Cổ Ma Thần bình tĩnh, lập tức ra một quyền nữa từ trên trời xuống.

Vô tận mênh mông, quyền bính pháp tắc chí cao nghiền nát tất cả, lúc này đêu dựa và nắm đấm.

"Đừng coi thường ta!" Man Cổ Ma Thần quát lên tức giận, cả người bay lên trời, nắm đấm phát ta ma nguyên khí cực lớn, đối đầu với nắm đấm của An Lâm. "Ma thần niết trần quyền!"

Man Cổ Ma Thần nhìn thần hoàn trên cao chuyển động, khí tức chí cao chí thượng, uyển chuyển như An Lâm thiên thần giá lâm, lẩm bẩm nói: "Đây là năng lượng gì?".

Từ lúc nào Đại Lục Thái Sơ lại cổ quái vậy, lại có yêu nghiệt như vậy?

"Ha ha ha... được!" Man Cổ Ma Thần quơ qươ cánh tay đang đầm đìa máu vì đứt lìa, tiếp tục xông về phía An Lâm, cười như điên nói: "Ta thừa nhận, ngươi là đối thủ không ngờ đến nhất mà ta từng gặp!"

Kim quang rơi xuống, màu mực thanh điên cuống nghịch thiên xông kích, biến không trung thành hai tầng sắc thái tươi mới một cao một thấp, nước lửa bất dung, kích động bầu trời.

Tiếng quyền va chạm.

Ma nguyên khí màu mực trong tay có vô số điểm sáng bình thường lóe lên như trở lại nguyên trạng hóa thành tro bụi, lại bỗng nhiên Ma Lâm Cửu Thiên vượt qua vũ giới.

Trận đấu bắt đầu ác liệt, cả bầu trời bị trận đấu lần này làm cho rạn nứt tan tành.

Ầm!

Hai người trong một lần đụng chạm kinh thiên đồng thời bị bay ngược trở lại.

Những vết tích cổ chiến ngày xưa đã bị san bằng, bây giờ trở thành chiến trường mới.

An Lâm và Man Cổ Ma Thân không ngừng ra chiêu, va chạm hủy thiên diệt địa liên tiếp không ngừng, đều dốc hết năng lượng để đối phó trận chiến này. Chiến đấu đến mức ai không cẩn thận đều sẽ bị họ đánh bại hoàn toàn.

Dòng năng lượng này va vào sơn chi quyền bính, áp chế thành công năng lượng mang theo ý chí thiên địa, hình thành cục diện ngang sức.

Quyền của An Lâm đập vỡ ngực của Man Cổ Ma Thần.

Một vuốt của Man Cổ Ma Thần làm tê liệt bụng An Lâm. An Lâm một nắm đấm khiến sừng Ma của Man Cô Ma Tần đứt lìa, Man Cổ Ma Thần đập mạnh thần hoàn trên đầu An Lâm, muốn đánh bại thần hoàn của đối phương.

Mỗi một chiêu của An Lâm đều ẩn chứa năng lượng sơn chi quyền bính, mỗi một đòn của Man Cổ Ma Thần đều sử dụng nguyên lực cấp sáng thế, đây là sự đối chọi giữa năng lượng quyền bính và Ma nguyên lực.

Cánh tay của An Lâm và Man Cổ Ma Thần vì không chịu được sự va chạm đáng sợ đó mà đứt lìa, hai người cũng vì sự bùng nổ của năng lượng mà cùng lúc bay ngược trở lại.

Đoàng đoàng đoàng!

Trong mắt An Lâm cũng bùng lên chiến ý, triển khai lực sơn chi quyền bính, xông về phía Ma Thần. Hắn biết kẻ địch trước mặt có thể cho hắn một trận chiến oanh liệt.

"Ngươi cũng là sinh linh đầu tiên có thể ngăn cản năng lượng quyền bính của ta ngoài thiên thần ra."

Họ đều bị vết thương chồng vết thương, tứ chi và ngực An Lâm đầy những vết cào rõ rệt, máu tươi khiến bộ áo trắng trở thành màu máu. Ma thần chí tôn Man Cổ Ma Thần càng bị nghiền đến mức lồi lõm, một cánh tay cũng mất tích.

"Ha ha ha, thật là buồn cười! Sức mạnh của hai chúng ta so cao thấp, có thể nói là ngang sức ngang tài!". Man Cổ Ma Thần cười lớn vì chiến đâu quá sung sướng.

Sau đó, hắn lại lộ vẻ mặt hung ác nói: "Nhưng sức hồi phục và sực chịu đựng của Ma Tộc ta mạnh hơn rất nhiều so với Nhân tộc ngươi. Ngươi duy trì trạng thái này chắc chắn rất vất vả, không thể chịu được lâu phải không? Vì vậy người chiến đấu đến cuối cùng, chắc chắn là ta!"

"Ta duy trì trạng thái này, đúng là không thể chịu được lâu..." Chiếc nhẫn của An Lâm lóe lên, tóm lấy một nắm tiên đơn, cũng không biết là bao nhiêu viên, sau đó một nắm cho hết vào mồm, nhai nhai nói, "Nhưng không sao, ta có nhiêu đơn dược!"

Ầm! Đơn lực kinh khủng trong nháy mắt dâng trào toàn thân, thương thích trên người đang hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, năng lượng cũng bắt đầu truyền vào có thể, bổ sung với tốc độ nhanh nhất.

Man Cổ Ma Thần hai mắt trợn tròn, trực tiếp gầm lên: "Hừ! lại dám ăn tiên đơn trong lúc chiến đấu, còn ăn nhiều như vậy, sự tôn nghiêm của ngươi ở đâu?"

An Lâm vẫy tay: "Đơn dược Năng lượng cũng là một loại năng lượng, cũng không phải ta không cho phép ngươi uống thuốc."

Man Cổ Ma Thần thốt lên giận dữ, An Lâm biết rõ nó đã đợi ở nơi khỉ ho cò gáy này bao nhiêu năm tháng, nghèo muốn chết, còn có ý so sánh thuốc với nó?

Nó không nhịn được nữa, hai cánh vung lên, lần nữa đánh về phía An Lâm: "Chết đi cho ta!"

Toàn thân An Lâm lóe lên, tránh đòn xông kích của Man Cổ Ma Thần, thần hoàn màu vàng đất kích động, từng ngọc cầu trog suốt không tỳ vết bỗng nhiên lơ lửng phía sau hắn, xếp thành hình quạt.

"Ngoài ra ngươi nói ngang sức ngang tài, ta không đồng ý...

Man Cổ Ma Thần thấy nam tử loài người đó, khuôn mặt lại hiện lên nét cười.

Một âm thanh đầy thần tính vang lên trong nó.

"Bởi vì trạng thái tiếp sau đây mới là trạng thái mạnh nhất của ta!' "
Bạn cần đăng nhập để bình luận