Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1000: Tiểu Sửu giải sầu

An Lâm tôn trọng quyết định của Tiểu Sửu.

Nếu Tiểu Sửu quyết định tham gia hôn lễ của Bạch Dao, muốn tận mắt chứng kiến thời khắc hạnh phúc nhất của đời cô, vậy thì việc duy nhất mà đám người An Lâm có thể làm, chính là cùng Tiểu Sửu đi chịu hành hạ.

Cướp dâu là chuyện không thể nào xảy ra rồi, suy cho cùng bọn họ cũng không phải là thật sự yêu nhau, chỉ có thể nhìn dáng vẻ thân mật hạnh phúc của hai người họ trong hôn lễ, sau đó thật sự buông xuôi thứ tình cảm này.

An Lâm quyết định ở lại thành Thanh Hồ, chậm rãi đợi ngày cưới đến.

Thời gian ngày từng ngày trôi qua.

Thành Thanh Hồ cũng trở nên càng ngày càng náo nhiệt.

Hôn lễ giữa công chúa tôn quý của bộ tộc Bạch Hồ và thiếu chủ của bộ tộc Hắc Hồ, tựa như hôn lễ của công chúa và hoàng tử trong truyện cổ tích vậy, làm cho người ta phải hâm mộ và mong chờ.

Đây chính là một sự kiện trọng đại ở khu vực này, vì vậy sinh linh của các chủng tộc đều tới thành Thanh Hồ, thậm chí ngay cả một số tông phái có quan hệ tốt ở quanh đây cũng sẽ phái người đến chúc mừng.

Tại vị trí trung tâm nhất của Hồ Mị tiên các, là một sân khấu xa hoa có hình dáng của một đóa sen nước màu lam.

Một người một chó không cách nào tự kiềm chế được đang trầm mê mà xem vũ đạo, bên cạnh còn có mấy em gái hồ ly xinh đẹp khêu gợi hầu hạ, ôn hương nhuyễn ngọc, trái ôm phải áp.

Hồ Mị tiên các!

Tại căn nhã gian chữ Thiên, một vị trí rất tốt để quan sát sân khấu.

Pháo hoa nở rộ ở trong bóng đêm, khiến bầu trời được chiếu rọi rực rỡ đến cực điểm.

"Phải đấy phải đấy, chị gái nhỏ bên cạnh tuyệt lắm nhé, dịu dàng biết săn sóc, đầy đặn gợi cảm, anh Sửu ơi anh nỡ vắng vẻ các cô ấy như thế sao? Gâu!" Đại Bạch ngồi ở trên ghế bắt chéo hai chân, đưa chân phải ôm một hồ nữ diễm lệ động lòng người, thảnh thơi cất tiếng khuyên nhủ.

Hôn lễ của hai người họ, long trọng và chói mắt cứ như thể một buổi hôn lễ thế kỷ.

Nhưng có một chàng trai đeo chiếc mặt nạ Hầu Tử với cách vẽ tương đối đặc biệt, mặc dù trong mắt của hắn là vũ nữ trên sân khấu, nhưng ý thức lại như tự do bay ngoài không gian, giống như cảnh tượng trước mắt không hề đọng lại chút gì trong lòng hắn.

An Lâm bỏ lại Đề Na, kéo theo Tiểu Sửu và Đại Bạch, đi tới Thánh Địa của đàn ông.

Buổi tối một ngày trước hôn lễ.

Một hồ nữ mặc đồ múa, thiên kiều bá mị đang nhanh nhẹn nhảy múa ở phía trên sân khấu, dáng người cô yểu điệu, mỗi một cái nhăn mày hay một nụ cười cũng có thể khiến cho người xem xung quanh dâng trào khí huyết, Hồ Mị chi thuật có thể nói là đã đạt tới đỉnh cao.

Hắn bị An Lâm liệt vào đối tượng quan tâm trọng điểm, bị một đám hồ nữ với đủ loại phong cách vây quanh, có em gái yêu hồ đơn thuần đáng, có yêu hồ loli thẹn thùng động lòng người, có chị gái yêu hồ gợi cảm xinh đẹp, còn có cả bà chị hồ yêu ngang ngược đanh đá...

Ừm, nói theo một cách nào đó, nơi này chính là Thiên Đường.

Các cô oanh oanh yến yến, bày ra tất cả vốn liếng, lấy chinh phục Tiểu Sửu làm mục tiêu.

"Dồi ôi, Tiểu Sửu, bây giờ anh phải thỏa sức hưởng thụ đi, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Anh xem thử vũ nữ hồ ly trên sân khấu kia đi, ngoại hình quốc sắc thiên hương, kỹ thuật nhảy phong hoa tuyệt đại, anh không hứng thú một chút nào sao?" An Lâm để ý thấy Tiểu Sửu đối không để tâm đến vũ nữ trên sân khấu mà lại chìm trong suy tư, không khỏi lên tiếng khuyên bảo.

Song, Tiểu Sửu vẫn chẳng khác nào một con khỉ đá, đối mặt với vũ đạo vô cùng quyến rũ trên sân khấu, hắn vẫn không có một chút phản ứng nào.

"Anh Hầu đeo mặt nạ làm gì thế, mặc dù rất khí phách, nhưng mà em muốn thấy mặt anh cơ."

"Nếu không thì anh ăn một chút trái cây đi, em đút cho anh ăn nhé, a..."

"Anh Hầu mau tháo mặt nạ xuống đi."

Đối với các hồ nữ của Hồ Mị tiên các mà nói, đây tuyệt đối là một khoản tiền cực lớn!

Sẽ hù đến bọn cô? Nói đùa gì vậy!

Cái tên tu sĩ lắm tiền ngồi bên cạnh đã nói, nếu như ai có thể khiến cho anh Hầu yêu thích, sẽ được thưởng năm mươi ngàn linh thạch!

"Tốt, tốt!"

Vừa nói đến trò chơi, đám hồ nữ liền hưng phấn.

Tiểu Sửu im lặng một hồi lâu, có lẽ là thật sự không chịu được cảm giác bị các cô gái Hồ tộc láo nháo xung quanh, liền mở miệng nói: "Được, tôi đồng ý tháo mặt nạ xuống. Không bằng, chúng ta đi chơi một trò chơi đi?"

"Tới đây đi nào anh Hầu, anh chỉ cần uống một ly thôi."

Một đám mỹ nữ Hồ tộc hưng phấn mà phụ họa theo.

Muốn mở ra trái tim của một người đàn ông, trước hết phải tháo xuống lớp ngụy trang của hắn. Có rất nhiều vị khách tới đây mượn rượu giải sầu, làm sao các cô có thể không hiểu được chứ.

Các cô đã được huấn luyện chuyên nghiệp, có dang dung mạo nào mà các cô chưa từng thấy chứ.

" Anh Hầu ơi, ôm em một cái đi mà, nha nha nha..."

"Đúng đấy, đúng đấy!"

Một Hồng Hồ ngực lớn eo thon không phục: "Làm sao có thể thế được, anh Hầu uy vũ khí phách, vóc người cao to, chỉ riêng điểm này thôi là em đã có thể cho anh chín điểm rồi. Bất kể mặt mũi của anh có như thế nào, cũng sẽ không hù đến em, em đã bị dáng vẻ vĩ ngạn của anh hấp dẫn, thế nên dung mạo của anh thế nào thì em cũng yêu."

Tiểu Sửu nghe được câu này, bất đắc dĩ nói: "Tôi sợ ta tôi mặt nạ xuống, sẽ hù đến các cô thôi."

"Em thích nhất là chơi trò chơi đấy."

"Trò chơi gì hả, trò chơi quá phận, là em không chơi đâu nha..."

"Trò thua phải trừng phạt, nhiều nhất chỉ có thể cởi một bộ đồ nha."

Đối với sự hưng phấn của các hồ nữ, Tiểu Sửu thấy thế chỉ cười nhạt, mở miệng nói: "Tôi tháo mặt nạ xuống, nếu như ai có thể chủ động hôn tôi, tôi sẽ ở cùng người đó đêm nay."

Uiiii...

Đám hồ nữ hít sâu một hơi, đây là cơ hội kiếm được năm mươi ngàn linh thạch.

Trong nháy mắt, không khí bùng nổ, đám hồ nữ xinh đẹp nhào tới trước mặt Tiểu Sửu, tranh nhau chiếm lấy vị trí tốt nhất để hôn môi, nếu như hôn chậm, cơ hội sẽ không còn!

"Em nè em nè em nè, anh Hầu ơi em muốn hôn anh!"

"Các cô mau tránh ra, để chỗ cho tôi nữa."

Tiểu Sửu nhìn Hồng Hồ nữ không rời đi, không hề lúng túng khẽ mỉm cười lễ phép.

Nhắm mắt lại, một chút là xong rồi, năm vạn linh thạch lập tức tới tay!!!

Hôn hay là không hôn?

Giờ phút này, trong lòng cô đang rối như tơ vò.

Tố chất tâm lý của cô rất vững vàng, vẫn chịu đựng được giá trị nhan sắc mang tính công kích này.

Cuối cùng, chỉ còn lại có một cái hồ nữ đuôi đỏ vẫn còn ở lại, ngơ ngác mà nhìn Tiểu Sửu, không có chạy đi.

Kinh khủng quá đi mất!

Tiểu Sửu nhếch miệng cười một tiếng: "Ai muốn hôn tôi?"

Tất hồ nữ đều run lên cầm cập.

"A...!"

Có hồ nữ không nhịn được, trực tiếp bị làm cho sợ đến mức hét ầm lên.

Có cô nàng thì hai chân mềm nhũn, ngồi ngay đó.

Các hồ nữ ở phía sau đang muốn tiến lên hôn Tiểu Sửu, lập tức giải tán toàn bộ, lao nhao thoát khỏi hiện trường.

Hồ tộc luôn luôn theo đuổi bề ngoài xinh đẹp, sau khi thấy mặt Tiểu Sửu, thật sự là bị kích thích quá lớn, vừa nghĩ tới muốn hôn Tiểu Sửu, các cô lập tức bị dọa đến ngay không dám làm ăn nữa, trực tiếp chạy ra ngoài.

Các cô đã được huấn luyện chuyên nghiệp, dưới tình huống bình thường, chắc chắn là sẽ không ghét bỏ dung mạo của khách khứa, trừ khi... thật sự không nhịn được!

Đôi mắt kia, cái mũi kia, cái miệng kia, cái mặt kia...

Tất cả hồ nữ đều há hốc miệng, đôi mắt đẹp dại ra, ngay cả hô hấp cũng chậm nửa nhịp.

Hoàn cảnh huyên náo lập tức yên tĩnh lại.

Một cái khuôn mặt kinh thế hãi tục bắt đầu xuất hiện ở trước mặt các hồ nữ.

Tiểu Sửu nhìn những hồ nữ trước mặt, vươn tay cầm lấy mặt nạ của mình, chậm rãi tháo xuống.

"Quá đáng, vị trí này là của tôi!"

"Hí..."

Thấy nụ cười kinh thế hãi tục kia.

Thân thể mềm mại của Hồng Hồ nữ khẽ run lên, hai mắt dần dần mất đi tiêu cự, sau đó té xỉu.

Cuối cùng thì tất cả hồ nữ trong gian phòng trang nhã này đều bị Tiểu Sửu đánh chết, cả cái gian phòng đều yên tĩnh xuống.

An Lâm: "..."

Đại Bạch: "..."

Tiểu Sửu mỉm cười, bày ra vẻ mặt cao thủ cô đơn, yên lặng đeo mặt nạ lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận