Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1294: Bắt đầu

Lạp Diện Thánh Quân và Hắc Khuyển, đều là đại năng Phản Hư hậu kỳ.

Nếu mà đánh một chọi mọi, chắc chắn hai người họ sẽ không thể đánh lại Liễu Minh Hiên được.

Nhưng bây giờ cảnh giới của họ đều đã bị san bằng, nếu hai người họ đồng thời tấn công, vậy thì vẫn có cơ hội đánh thắng được Liễu Minh Hiên!

Cho nên, bị trào phúng xong hiển nhiên phải trả thù rồi.

Lạp Diện Thánh Quân hắn cũng có sĩ diện mà!

"Mì hút lớn cuồng bạo!"

Nước trong chén của Lạp Diện Thánh Quân sôi ùng ục, những sợi mì ẩn chứa sức mạnh đáng sợ mang theo nhiệt độ cao tới khó tin và phần ngọn nhọn hoắc đáng sợ, xé rách không khí, bay thẳng vào mũi, tai, miệng và cái lỗ giữa mông Liễu Minh Hiên.

Liễu Minh Hiên nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, dường như cực kì khinh thường kiểu công kích như thế này.

"Grừ gào!"

"Rõ ràng là có tu vi như nhau cả, tại sao ông ta vẫn mạnh như vậy chứ?"

Hắc Khuyển chỉ cảm thấy có một con sông kiếm khí uy thế cuộn trào đập thẳng tới mặt mình, làm hắn không cách nào trốn được.

Lạp Diện Thánh Quân thấy thế vội vàng bay ngược ra sau, mặt đầy vẻ hoảng sợ nhìn về phía Liễu Minh Hiên.

Cùng lúc này Hắc Khuyển đã nhảy thẳng tới trước mặt Liễu Minh Hiên, miệng mở ra thật rộng, lộ ra hàm răng thích huyết sắc nhọn của mình, cái miệng của hắn mở ra tới mức còn to hơn đầu người, rõ ràng là Hắc Khuyển có ý muốn cắn rụng đầu Liễu Minh Hiên.

"Hừm, Lạp Diện Thánh Quân, Liễu Minh Hiên này không dễ đánh bại chút nào đúng không? Chi bằng chúng ta hợp tác với nhau đi?" An Lâm nằm trong Ngọc Quan Huyết Hồn đột nhiên cất tiếng nói.

Một thanh kiếm cổ màu đồng bay ra khỏi vỏ, kiếm ý che trời đáng sợ bùng nổ, lấy tốc độ mắt thường khó thể nhận ra, chỉ nháy mắt đã chém nát đám sợi mì đang bay tới.

Rất rõ ràng, giá trị vũ lực của Liễu Minh Hiên đã vượt xa phỏng đoán của Lạp Diện Thánh Quân.

"Cút." Liễu Minh Hiên đâm mũi kiếm về trước, đường kiếm như con sông dài chảy ngược, rất chậm nhưng uy thế ngập trời.

"Nhật thực!"

Hắc Khuyển rên rĩ kêu to, người nó bị kiếm khí đánh bay ra xa cả trăm thước.

Sắc mặt mọi người đều đồng loạt thay đổi.

Cái miệng mở rộng bị kiếm khí xộc vào, điên cuồng khuấy đảo, Hắc Khuyển thấy mình như nuốt phải cả chục ký than đang cháy, nóng bỏng đau rát, thân thể hắn ngay sau đó cũng bị luồng kiếm khí nọ đánh cho người đau như ị nghiền thành từng mảnh.

"Mi không nói giỡn đó chứ?" Nước mì trong chén của Lạp Diện Thánh sóng sánh vài cái.

Cho dù Hắc Khuyển và hắn bắt tay với nhau cũng không cách nào đánh thắng được Liễu Minh Hiên cả.

Hợp tác à?

Lời An Lâm vừa nói đã đánh thức Lạp Diện Thánh Quân và Hắc Khuyển.

"Nhưng bây giờ, Liễu Minh Hiên lại chặn ngay lối vào rừng đào, vậy thì hắn chính là kẻ địch chung của chúng ta. Có một câu rất hay, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè..."

Hai kẻ vừa rồi đều là đại năng Phản Hư hậu kì đỉnh phong, kết quả Liễu Minh Hiên chỉ dùng hai kiếm đã có thể bức lui họ. Giờ cho dù bên phe An Lâm có nhiều người hơn nữa thì cũng đã sao chứ, trong số họ làm gì có ai đỡ nổi một kiếm của Liễu Minh Hiên?

Lòng dạ này cũng ít có rộng rãi quá nhỉ?

An Lâm nằm trong quan tài, nhìn thấy một cô gái mặc áo đỏ mặt mày vui vẻ đi tới, đằng sau cô còn có bốn người khác, mỗi người đều có khí tức cực kì mạnh mẽ.

Phải biết, ngay vừa rồi Lạp Diện Thánh Quân còn đang định cướp cây bàn đào của Tứ Cửu tiên tông. Vậy mà bây giờ tông chủ của Tứ Cửu tiên tông lại chủ động yêu cầu hai bên hợp tác với nhau để đánh lại Liễu Minh Hiên à?

Sau một lúc tìm hiểu tình hình trước mắt.

"Xem chừng đạo hữu An Lâm đã gặp được chuyện khó khăn gì rồi, chúng ta mau qua đó xem sao." Hoàng đế của hoàng tộc Phượng Minh - Hạng Phong Nghi thấy thế, vội vàng đi lại hỏi thăm.

Họ chính là đám cường giả đến từ hoàng tộc Phượng Minh.

"Tôi không nói giỡn." An Lâm lại cười nói rất vui vẻ: "Mọi người chúng ta đều có một mục đích giống nhau, đó là vào được bên trong rừng đào, cướp lấy gốc cây bàn đào bên trong."

Lời này của Chu San không phải là không có lý, nhưng vẫn không cách nào làm giảm bớt cơn tức của các sinh linh đối với Liễu Minh Hiên, mặc cho ai bị khinh thường như vậy, cũng sẽ sinh lòng khó chịu mà thôi.

Đúng lúc này, từ cách đó không xa truyền tới một giọng nói líu ríu đầy vui vẻ.

"An Lâm, là đám người An Lâm kìa!" Đó là một giọng nói dịu dàng nghe chừng rất đáng yêu.

"Thế chúng hai bên chúng ta chỉ hợp tác tạm thời mà thôi, sau khi đánh bại Liễu Minh Hiên, vào được trong rừng hoa đào, thì tự dựa vào sức nhau, ý mọi người thế nào?"

"Chỉ bằng đám ô hợp các người, cho dù có hợp tác với nhau thì đã sao, còn dám mơ tưởng đánh thắng chồng tôi à? Cho dù các người có đông gấp đôi hiện nay thì cũng không phải đối thủ của chồng tôi." Chu San nhìn đám sinh linh bắt đầu rục rịch chung quanh, cất tiếng cười khẽ, lên tiếng chỉ rõ sự thực.

Không phải họ không muốn đánh bại Liễu Minh Hiên, mà là không dám làm kẻ đầu tiên bước ra trước, hiện giờ tông chủ Tứ Cửu tiên tông đã làm người đầu tiên đứng ra, họ cũng bắt đầu nảy sinh ý tưởng khác.

Mà không chỉ là hai người họ, mà cả các thế lực đang có mặt rải rác khắp chỗ này, cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Nhóm của hoàng tộc Phương Minh tổng cộng có năm người, họ đều đứng hết về phía của bọn An Lâm.

"Hay cho một Thiên Kiếm tông cực kì bá đạo, ông thật sự nghĩ rằng các đấng anh hùng hào kiệt trong giới Cửu Châu này đều mặc cho ông đắn do à? Hôm nay Hạng Phong Nghi tôi phải tự mình thử xem, rốt cuộc thì kiếm của ông mạnh tới cỡ nào mới được!

Nói rời, một thanh tiên kiếm xuất hiện trong tay Hạng Phong Nghi, toả ra kiếm ý cực kì mạnh mẽ, hắn hùng hổ nhìn về phía Liễu Minh Hiên.

Những người còn lại trong hoàng tộc Phượng Minh cũng thả ra khí thế cực mạnh, tạo thành áp lực đè ép lên người người đàn ông đứng cách đó không xa.

Đám người Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành thấy thế cũng thả ra uy thế của bản thân mình

Lạp Diện Thánh Quân và Hắc Khuyển cũng thả uy thế của mình ra thêm vào.

Uy thế của hơn mười cường giả hội tụ lại cùng một chỗ, càng trở nên đáng sợ hơn, nguyên khí bắt đầu cuộn trào bốc lên, cát đá bay tứ tung. Các sinh linh còn đang đứng chung quanh, tâm trạng cũng trở nên lo âu căng thẳng.

Sắc mặt Liễu Minh Hiên hơi trầm xuống, hắn cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết rồi.

Nếu chỉ có đám người ô hợp chần chừ không quyết đoán kia thì thôi đi, nhưng giờ có thêm hoàng tộc Phương Minh rồi Tứ Cửu tiên tông và điện Sáng Thế, cộng lại có hơn mười mấy cường giả đều quyết định hợp lực đấu với hắn một trận, làm Liễu Minh Hiên không thể không nghiêm túc.

"Đồng đội của tôi sẽ chỉ ngày càng nhiều hơn, mà ông, chắc chắn sẽ không có ai giúp đỡ ông cả, ông sẽ lẻ loi một mình chống lại toàn bộ chúng tôi, ông nghĩ mình có thể chống được tới bao lâu đây?"

An Lâm vẫn luôn nằm trong quan tài nhìn thấy cảnh này, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý, nắm chắc phần thắng, nói: "Liễu Minh Hiên Liễu tông chủ à, chính nghĩa thì luôn được ủng hộ, tà đạo thì luôn cô độc một mình, tốt nhất ông nên nhường đường thì hơn."

Mà ngay cả Liễu Minh Hiên, sắc mặt của ông ta cũng trở nên nghiêm túc hẳn ra, tay nắm chặt thanh cổ kiếm.

Cùng lúc bị khí thế của mười mấy cường giả đè ép, bà ta cũng phải chịu áp lực rất lớn.

Lúc này, sắc mặt Chu San cũng trở nên nhợt nhạt hẳn đi.

Cứ như vậy, bốn cường giả của hoàng tộc Thanh Mộc, cũng gia nhập vào đội ngũ chống lại Liễu Minh Hiên.

Tuy rằng Tô Thiển Vân đúng là ở gần đây thật, nhưng hắn không hề muốn nói cho Tô Tín biết chút nào.

"Giới thiệu với cậu nhé, đây là anh cả của tôi, tên là Tô Cốc." Tô Tín cười giới thiệu người đàn ông to con đằng sau mình cho An Lâm.

Người đàn ông cao to lực lưỡng, lưng hùm vai gấu, mặt đầy râu, người khoác áo giáp vàng choé, trông cực kì hùng tráng uy vũ này tên là Tô Cốc. So với nhan sắc có thể nói là nghiêng thành đổ nước của Tô Tín và Tô Thiển Vân, thì có thể nói là trái ngược hoàn toàn luôn.

"Là anh em ruột à?" An Lâm nhịn không mở miệng hỏi

Tô Cốc: "... Là anh em ruột!"

"Ồ, cậu nói tôi nghe xem ở đây đã xảy ra chuyện gì với?" Tô Tín hỏi.

An Lâm đạo: "Chuyện là thế này... thế này..."

Tô Cốc sau khi nghe xong hết đầu đuôi mọi chuyện, cũng nổi điên: "Con mẹ nó, chơi vậy mà cũng được à, xưa nay luôn nghe nói Thiên Kiếm tông vừa cao ngạo vừa lạnh lùng không xem ai ra gì, muốn làm gì thì làm, lần này xem như được thấy tận mắt rồi, tôi thật muốn được thử xem kiếm thuật của Liễu Minh Hiên Liễu tông chủ rốt cuộc cao tới mức nào!"

"An Lâm đạo hữu, bọn tôi sẽ giúp đỡ cậu!" Tô Tín kích động nói.

"Đạo hữu Tô Tín, hoàng muội của anh đâu phải là người theo đuôi của tôi, sao tôi biết cô ấy ở đâu được chứ." An Lâm nói với giọng đầy bất đắc dĩ.

Đằng sau hắn, còn có thêm ba người khác nữa.

Người tới là Nhị hoàng tử của hoàng tộc Thanh Mộc - Tô Tín.

"Ồ, đây không phải là An Lâm à? Sao cậu lại nằm trong quan tài thế kia? Cậu có biết hoàng muội của tôi ở đâu không thế?" Một người đàn ông có vẻ ngoài cực kì đẹp trai thậm chí có hơi nữ tính một chút, cười cười lên tiếng chào hỏi An Lâm.

Bởi vì Liễu Minh Hiên hắn chưa từng phải sợ ai cả!

Nhưng, cũng chỉ dừng ở việc càng thêm nghiêm túc mà thôi.

Những lời An Lâm vừa nói, Liễu Minh Hiên không cách nào phản bác được.

Ông ta vẫn im lặng, đứng canh giữ ngay trước lối vào khu rừng hoa đào, không nói được một lời, nhưng cũng không ai dám tới gần ông ta.

"Ai nói Liễu Minh Hiên không có cường giả giúp đỡ chứ?"

Cách đó không xa, năm sinh linh có khí tức cực kì mạnh mẽ đang tiến lại gần khu vực này.

Cô gái đi đầu tiên mặc một bộ quần áo bằng lụa mỏng màu đen, đôi mắt sâu thẳm như mực, nửa trên cô ta là hình người, nửa dưới là cái đuôi rắn thật dãi, cô ta chậm rãi trườn tới trước, khoé miệng còn treo một nụ cười đầy ẩn ý.

"Liễu Minh Hiên, tôi sẽ giúp ông giải quyết đám người đó."

Cô gái nọ chỉ thẳng vào Ngọc Quan Huyết Hồn nói: "Sau khi trận chiến này kết thúc, những kẻ khác sẽ do anh toàn quyền xử trí, tôi chỉ cần An Lâm thôi, ông thấy thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận