Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1394: Gieo xuống một hạt giống, thu hoạch một cơn sóng gió…

An Lâm, Đề Na, Đại Bạch, Tiểu Hồng, Tiểu Cốt quyết định cùng nhau đi vào thế giới Thần Kính.

Đề Na phóng thích ra ánh sáng thông giữa hai thế giới, gói hết bạn bè ở trước mặt rồi đi vào.

Trong nháy mắt tiếp theo, lực lượng không gian to lớn bao phủ, trời đất bỗng nhiên biến đổi.

An Lâm lấy lại tinh thần, đã đi đến phía trên của một thành thị vô cùng phồn hoa.

"Oa! Thật nhiều căn phòng lớn!" Tiểu Hồng trốn ở trong túi áo của An Lâm, cái đầu đỏ rực nhô ra bên ngoài quan sát, nũng nịu mà hô lên.

Rất nhiều nhà cao tầng cao đến vài trăm mét xuất hiện ở trước mắt.

Từng quảng cáo trên các hình chiếu 3D sáng rực nhiều màu sắc, cùng với đoàn người và xe bay đi lại không dứt, tất cả đều nói lên thành phố này của loài người vô cùng văn minh.

"Loài người là bộ tộc trí tuệ có sức sáng tạo lớn nhất, nhìn bộ dạng này của bọn họ, có vài phần phong thái của văn minh Tử Tinh rồi..." Tiểu Cốt chậm rãi mở miệng nói.

"Chúng ta đi thôi, gieo hạt giống xuống trước rồi tính sau." Ống tay áo của Đề Na vung lên, lại một ánh sáng trắng hiện ra, một chớp mắt tiếp theo, bọn họ đi đến một vùng đất lành tiên gia có nguyên khí vô cùng đậm đặc.

Mảnh đất lành tiên gia này đã xảy ra biến hóa rất lớn.

Quả thật, loài người có thể giống như văn minh Tử Tinh bị Thiên Đạo phản phệ, điều đó vẫn rất có đạo lý.

"Đúng vậy." Đôi chân ngọc khéo léo giẫm lên bãi cỏ mềm mại, đi vào một vườn hoa đang kỳ nở rộ, cười nhẹ nhàng mở miệng nói: "Anh nhìn nơi này một chút, đẹp không?"

Đề Na thản nhiên nói: "Thiên Đạo của đại lục Thái Sơ, một vạn năm trước cũng nghĩ như vậy."

Linh vận nơi này cao đến khủng bố, khắp nơi tràn đầy sức sống tự nhiên, là một nơi du lịch thả lỏng và tu luyện rất tốt.

Đề Na nhếch miệng nhỏ nhắn của mình lên, chống eo nói: "Bọn họ tốt nhất đừng đi theo con đường cũ của văn minh Tử Tinh, tôi chính là trời đó, nếu như bọn họ cũng học theo đâm một lỗ thủng lên trời, quỷ mới biết tôi sẽ biến thành dạng gì?"

Có muôn ngàn bông hoa đang đua nhau khoe sắc, dòng sông nhỏ trong vắt nhìn thấy đáy, guồng nước không ngừng chuyển động, núi cao sức sống tràn trề. Khắp nơi có thể thấy được các loại bảo vật linh cấp, thú nhỏ đáng yêu khôn ngoan thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng, có chút sợ hãi mà quan sát sinh linh mới xuất hiện, tất cả xung quanh đều tản ra năng lượng dao động vô cùng đậm đặc.

An Lâm: "..."

An Lâm cười: "Nhóc chính là thần Sáng Thế, cũng chính là không sợ trời không sợ đất, sợ gì chứ?"

"Đây chính là trung tâm của thế giới mà chúng ta cùng nhau sáng tạo ra sao?" An Lâm quan sát xung quanh nói.

"Đại Bạch, không được bắt nạt Tiểu Miêu, đây đều là sủng vật của tôi đó." Đề Na lên tiếng.

Cũng không thể để sinh linh mà mình sinh ra chọc cho mình một đao mà không hề tức giận được!

Đại Bạch nghe thấy vậy mới có chút lưu luyến không rời mà buông tay.

"Thật đẹp." An Lâm thật lòng gật đầu nói.

"Gâu gâu gâu!" Đại Bạch hưng phấn mà đuổi theo một con mèo to màu tím lửa, bỗng nhiên bổ nhào về phía con mèo to, không ngừng cười hắc hắc: "Mỹ nữ, cô thật là hấp dẫn..."

"Xem tiền đồ này đi, giống như chưa từng nhìn thấy linh quả vậy." An Lâm có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Đại Bạch luôn miệng nói vâng, biểu thị mình biết sai rồi, sau đó luôn miệng nịnh hót nữ thần Đề Na, hỏi có thể ăn trái cây ở xung quanh không.

Hai cánh màu vàng trong suốt của cô mở ra, bay đến bên cạnh một hồ nước trong vắt như gương.

"Tôi đang cố gắng thay đổi quan niệm của bản thân! Gâu!" Đại Bạch cắn răng chịu đựng, vẻ mặt đau khổ nói.

An Lâm: "..."

An Lâm hơi khó hiểu hỏi: "Không phải cậu không thích mỹ nữ da trắng eo nhỏ chân dài sao?"

Dường như biết được suy nghĩ trong lòng của An Lâm, Đề Na cười giải thích: "Mảnh vỡ trái tim của thế giới đã sớm dung nhập hoàn toàn với cái thế giới này, không còn phân biệt."

Hắn vẫn luôn cảm thấy như thế này quá mức tùy tiện, không thể hiện được đãi ngộ riêng của hạt giống trái tim của thế giới, trình tự vào cách trồng đều quá đơn giản!!!

Một bảo vật không thể đo lường được giá trị, không phải nên có một số nghi thức sao?

"Đó cũng không phải lý do để cậu có thể tùy tiện đùa giỡn lưu manh." Đề Na cúi người, chọc vào đầu của Đại Bạch, như một đại tỷ đang nghiêm túc dạy bảo.

Dùng thuật pháp tạo ra một cái hố trên bùn đất, cẩn thận từng li từng tí đặt hạt giống trái tim của thế giới vào trong đất bùn, sau đó phủ đất lại, lại tưới lên một chút linh thủy trong hồ nước.

An Lâm nhìn thấy có chút cạn lời nói: "Tôi bảo nhóc đây là hạt giống trái tim của thế giới, nhóc thật sự trồng nó giống như những hạt giống bình thường sao?"

"Không phải vậy sao? Hạt giống đều là trồng như vậy đó nha." Tiểu Na ngây thơ nói.

Khi biết có thể tùy tiện ăn linh quả ở trong mảnh đất lành, Đại Bạch vui vẻ giống như chó săn của nữ thần vậy, kêu lên "Gâu gâu", liên tục khen ngợi, sau đó vô cùng vui vẻ hái trái cây.

"Hi hi... nếu các ngươi thích có thể đến đây chơi nhiều một chút." Đề Na được thổi phồng đến mức hơi xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn không một tì vết cũng phiếm hồng: "Chúng ta gieo hạt giống xuống trước đi!"

Tiểu Cốt cũng phụ họa nói: "Tôi có một chị em là nữ thần Sáng Thế. Vừa nói câu này ra, trong nháy mắt cảm thấy mình đúng là siêu cấp cao lớn!"

"Nhưng bên trong thế giới của Tiểu Na thật sự có nhiều bảo bối." Tiểu Hồng nũng nịu nói: "Hoàn cảnh nơi này cũng rất tốt, đến đây quang hợp nhất định sẽ rất thoải mái!"

"Nói cách khác, cho dù hạt giống trái tim của thế giới ở nơi nào, chỉ cần nó ở trong thế giới này, như vậy nó cũng đã được trồng lên trái tim của thế giới của thế giới Thần Kính này rồi!"

Giải thích như vậy, An Lâm lập tức hiểu ra.

"Tiếp đó, tôi muốn sử dụng tăng tốc thời gian." Hai tay của Đề Na xòe ra, thần quang bao lấy An Lâm, Đại Bạch, Tiểu Hồng, Tiểu Cốt, đồng thời một dao động kỳ lạ lan rộng khắp trời đất.

Trong giây phút này vạn vật thế gian bắt đầu nhanh chóng chuyển động, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy hoa nở hoa tàn đang luân chuyển, trong thời khắc này, sinh và tử trở nên thường xuyên tấp nập như vậy.

"Thật lợi hại, Tiểu Na còn có năng lực này nữa." Tiểu Hồng lại choáng váng nói.

"Ực ực... trái cây trước mặt tôi càng ngày càng to, gâu!" Con mắt của Đại Bạch thẳng tắp nhìn chằm chằm vào linh quả to mẩy trước mắt, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

"Thật không hổ là nữ thần Sáng Thế, đến sức mạnh vận chuyển thời gian kỳ diệu nhất cũng có thể vận dụng thuần thục quen thuộc đến vậy!" Tiểu Cốt cũng cảm thấy được mở rộng tầm mắt, vô cùng ngạc nhiên nhìn biến hóa xung quanh.

Đây đều là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Đề Na vận dụng gia tốc vào thời gian, đều vô cùng kinh hãi thán phục.

Ở nơi trồng hạt giống trái tim của thế giới, bùn đất bắt đầu rung động.

"Mọc rồi, mọc ra rồi!" An Lâm kích động nói.

"Ôi... đây là thứ gì vậy?" Đề Na cũng vô cùng tò mò.

"Sẽ không phải là một cây non chứ?" Tiểu Hồng suy đoán.

"Cũng có thể là một con sâu non, không nhất định sẽ trồng ra thực vật nha." Tiểu Cốt cũng nói.

Lão tử gieo xuống một hạt giống, vậy mà thu hoạch được một Phong Vô Nhai sao?!

Không sai, chàng trai đứng giữa trung tâm hoa sen, chính là Tiên vương Phong Vô Nhai!

"Thật xinh đẹp..." Hai con mắt của Đề Na lay động, ngây ngốc mà nhìn một màn trước mắt.

Một đóa hoa sen màu đen trắng giống như thủy tinh đang nở rộ xinh đẹp trong bùn đất.

Đen trắng xen lẫn nhau, nhẹ nhàng chuyển động, không ngừng xoay tròn, ẩn chứa ý nghĩa vạn vật giao hòa với nhau.

Chẳng biết tại sao, khi An Lâm nhìn thấy bông hoa sen này luôn cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc.

Hoa sen càng ngày càng lớn, đầu tiên là mười mấy centimet, sau đó thành bốn năm mét.

Bông hoa sáng rực, thần quang sáng rọi.

Ngay sau đó, ở trung tâm của hoa sen, có một cái gì đó đang ngưng tụ, là hình dáng con người.

Cả người hắn mặc áo choàng đen, hai con ngươi tái nhợt, khí chất bá vương lan rộng.

An Lâm khiếp sợ: "Phong... Phong Vô Nhai?"

Vừa nói xong, thứ ở dưới đất kia đã phá xác mà ra.

Khuôn mặt An Lâm đen lên: "Tôi trồng chính là hạt giống trái tim của thế giới, là đồ vật vô cùng cao cao đại thượng, sao có thể trồng ra những thứ như vậy chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận