Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1245: Bí mật của yêu ma

"Tôi đoán ra được, tôi còn biết, cậu thu thập minh châu là vì muốn đoạt lấy truyền thừa của Phong Thiên Minh Vương..."

Giọng điệu của bóng đen kia thật dịu dàng, giống như đang cười nói.

Vì sao lại nói "Giống như".

Đó là bởi vì An Lâm chỉ có thể nhìn thấy hình bóng màu đen của một người, cũng không nhìn thấy khuôn mặt thật sự của Dạ Đế.

Một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, đồng tử màu xanh lam dưới nền đen kịt, khảm nạm trên thân thể đen sì giống như bảo thạch, không chỉ không mang cảm giác quỷ dị khủng bố, ngược lại khiến người khác cảm thấy vô cùng dịu dàng và mê người.

Tiểu Tà có chút tủi thân mà nhìn Dạ Đế một cái, cái miệng nhỏ nhắn trề ra.

An Lâm lấy được minh châu, có thể nói là đã đạt được mục đích, nhưng thịt mỡ của cô đến tay rồi còn bị đoạt đi! Mà còn là miếng thịt mỡ ngon nhất của vực sâu Vạn Ác!

An Lâm nhìn yêu ma Đông Dương vô cùng thê thảm trên mặt đất, giả bộ tùy ý hỏi thăm: "Mạo muội hỏi một câu, người thí nghiệm như lời ông nói, là định làm gì với nó?"

Nhưng chuyện cũ của Kỷ Nhạn Băng và Vương Lục đã in sâu trong đầu hắn.

Gương mặt của Dạ Đế lộ ra vẻ kinh hãi: "Vậy mà cậu cũng biết chuyện này sao?"

An Lâm khẽ nhíu mày.

"Tiền thân của yêu ma là loài người sao?" An Lâm mở miệng nói.

Vốn dĩ cũng không chờ mong câu trả lời của Dạ Đế.

Dạ Đế nói với giọng u ám: "Vậy cậu có biết, vì sao loài người lại biến thành yêu ma không?"

Dùng yêu ma làm thí nghiệm, e rằng đang thực hiện một số kế hoạch gì đó không muốn người khác biến đến...

Lúc đầu ông ta cũng chỉ muốn thắt một cái nút, ai ngờ An Lâm trực tiếp nói ra lời ông ta muốn nói...

Lại không ngờ Dạ Đế vô cùng thản nhiên mở miệng nói: "Thí nghiệm mà tôi tiến hành, phía sau nó có liên quan đến một bí mật lớn, nói cho cậu biết cũng không sao... Tuy nhiên trước tiên, cậu biết vực sâu Vạn Ác là đến từ đâu không?"

Trong lòng An Lâm đã nghiễm nhiên coi Dạ Đế là một nhân vật phản diện đang lặng lẽ lên kế hoạch, chuẩn bị làm chuyện lớn rồi.

Vương Lục rơi vào trong tay của yêu ma như thế nào, hắn vẫn vô cùng hiểu rõ.

"Chẳng lẽ là... do sự kiện Tử Tinh gây ra sao?" An Lâm to gan suy đoán.

Chuyện này, hắn vốn không muốn suy nghĩ sâu xa.

Dạ Đế: "..., tại sao cậu biết?!"

An Lâm thản nhiên gật đầu: "Biết sơ sơ..."

An Lâm suy nghĩ cẩn thận, kỳ thật lịch sử xuất hiện của yêu ma cũng không xa xôi, sự việc có thể khiến loài người sa ngã thành yêu ma, hẳn là sự kiện lớn gần đây.

"Không nói đến Thiên Đạo khó sửa, tai họa cũng khó có thể buông xuống thêm lần nữa. Chỉ nói đến phản phệ của Thiên Đạo, đã tạo thành sự ảnh hưởng tiếp theo đối với loài người, cũng không phải là tất cả người Tử Tinh chết là có thể kết thúc, yêu ma cũng là một trong những tai họa còn sót lại."

Loại yêu ma này có quan hệ với Tử Tinh, vậy tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, dù sao Tử Tinh cũng là một nền văn minh có thể chọc ra một lỗ thủng lớn trên trời!

Dạ Đế khẽ mở miệng nói, sự u tối sau lưng ông ta cũng lay động dữ dội.

"Biết sơ sơ." An Lâm khiêm tốn nói.

An Lâm nghe được con số này, kinh ngạc không nói được lời nào.

Còn có để cho người khác thừa nước đục thả câu nữa hay không vậy?!

"Để cho an toàn, chúng tôi còn thi triển Thần thuật, xóa trí nhớ liên quan đến tà ma này của toàn bộ sinh linh. Đúng vậy, đối phó với một nền văn minh hoàn chỉnh, lời đồn về oán niệm của hàng tỷ sinh linh hợp làm một thể, phương thức tốt nhất chính là quên lãng! Càng quên nó đi, như vậy di chứng của tai họa văn minh này sẽ càng nhỏ hơn."

"Nữ Oa, Tam Thanh, Lục Áp Đạo Quân, năm vị Sáng Thế cấp bậc thần linh, liên hợp với mười sáu vị siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo, thi triển trận pháp Thâu Thiên Đại Na Di, chuyển tất cả sinh linh yêu ma ra bên ngoài đại lục Thái Sơ, ngăn cách nguồn ô nhiễm, lúc này mới giải trừ được tai họa kia."

Số lượng này, xấp xỉ bằng số lượng người của một châu rồi!

Sắc mặt của hắn tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn.

An Lâm hơi khó hiểu: "Vì sao trước kia tôi chưa từng nghe đến chuyện này?"

Sự kiện lớn như thế này bình thường đều sẽ có ghi chép, không thể nào mà hiếm có người nghe nói đến.

Dạ Đế chậm rãi nói: "Các cậu không thể nào biết được, vì cứu vãn tai họa này của Nhân tộc, chúng tôi phải trả một cái giá lớn đến thế nào, ước chừng hơn năm tỷ loài người biến thành yêu ma..."

Dạ Đế cũng không thừa nước đục thả câu nữa, mở miệng yếu ớt nói: "Lúc trước Tử Tinh bị Thiên Đạo phản phệ, toàn bộ chủng tộc văn minh trong nháy mắt bị hủy hoại. Nhưng thật ra sức ảnh hưởng của nó còn lâu mới có thể đơn giản như bề ngoài."

"Lực lượng này còn đáng sợ hơn cả ôn dịch, ác độc hơn cả chú thuật, dường như muốn hóa toàn bộ Nhân tộc thành yêu ma!"

"Chúng dùng một cách thức đặc biệt, phụ thuộc vào thân thể loài người của nền văn minh Cửu Châu và nền văn minh Phật quốc, khiến cho loài người sa ngã. Dưới sự ăn mòn cực lớn của cảm xúc tiêu cực, không có loài người nào có thể ngăn cản được lực lượng này, bọn họ lần lượt biến thành yêu ma, một truyền trăm, trăm truyền chục nghìn..."

"Yêu ma quả thật là do loài người biến thành, ngọn nguồn có thể nói là sự trừng phạt của Thiên Đạo, cũng có thể nói là sau khi nền văn minh Tử Tinh bị hủy diệt, là do oán niệm của hàng tỷ sinh linh đã chết kia biến thành!"

Nghe thấy lời của Dạ Đế, cuối cùng An Lâm cũng hiểu ra.

Trách không được, đối với chuyện về yêu ma hắn không có một chút khái niệm nào, không rõ nơi bắt nguồn, không rõ về đặc tính, chỉ biết nó là ma vật vô cùng đáng sợ...

Thì ra tất cả mọi người bị trúng đại thuật mất trí nhớ!

An Lâm lại nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Nếu như yêu ma đã bị chuyển đến ngoài vực, vậy yêu ma bên trong vực sâu Vạn Ác..."

Dạ Đế nhìn An Lâm gằn từng chữ: "Bởi vì tôi muốn cứu bọn họ."

An Lâm ngây ngẩn cả người, đối mặt với hai mắt của Dạ Đế, thấy được ánh mắt vô cùng kiên định và nghiêm túc của ông.

"Hơn năm tỷ người... bọn họ đều vô tội, cả ngày bay qua bay lại bên ngoài vực, bị cảm xúc tiêu cực vô tận ăn mòn, giày vò, đau khổ hơn vạn năm mà không được siêu thoát..."

"Tôi muốn khiến cho họ biến thành loài người lần nữa! Tôi đã cố gắng rất lâu mới được mấy thần Sáng Thế đồng ý, dùng vực sâu Vạn Ác làm vị trí nghiên cứu yêu ma."

"Cậu cần phải hiểu rõ, yêu ma của vực sâu Vạn Ác chưa bao ra chạy ra khỏi nơi này tổn thương người ngoài, chúng đều sinh sống dưới sự quản lý của tôi."

An Lâm gật đầu một cái, đúng là như vậy.

Vốn cho rằng yêu ma sợ ánh sáng, nhưng yêu ma cao cấp hoàn toàn miễn dịch với ánh sáng.

"Cậu nhìn yêu ma Đông Dương xem, nó càng lớn càng giống loài người!" Dạ Đế chỉ Đông Dương trên mặt đất nói.

Toàn thân của Đông Dương chồng chất vết thương, ánh mắt mơ màng, bên trong miệng vẫn đang lẩm bẩm: "Cảm nhận tuyệt vọng đi... cảm nhận sự khủng bố đi... các ngươi sẽ tuyệt vọng trong sự sợ hãi..."

Dạ Đế: "..."

An Lâm gật đầu, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Ngoại trừ việc nói năng lộn xộn, ở các mặt khác thật sự không có khác biệt nhiều so với loài người. Mà cho dù nói năng lộn xộn, đây cũng là bởi vì bị tôi đánh cho ngốc."

Dạ Đế cười nói: "Theo sự nâng cao của cảnh giới, chúng sẽ ngày càng giống loài người, chúng sẽ tu luyện, sẽ nói chuyện, có thất tình lục dục, không còn điên cuồng, rối loạn,..."

"Người có thể biến thành yêu ma, như vậy yêu ma cũng có thể biến thành người! Một vạn năm nay tôi đều đang làm chuyện này, thông qua ví dụ của Đông Dương, đã tìm được không ít phương pháp có thể xoa dịu cảm xúc tiêu cực to lớn, không chỉ trong phạm vi lực lượng, mà là từ trong bản chất, bắt đầu tìm lại tình cảm thuộc về loài người!"

Dạ Đế ngồi xổm người xuống, nhẹ vỗ về mặt của Đông Dương, dịu dàng nói: "Chỉ thiếu một chút nữa, chỉ thiếu một bước cuối cùng..."

Hình ảnh này thật đẹp.

An Lâm không nhịn được suy nghĩ viển vông, tự ảo tưởng ra nội dung cốt truyện.

"Còn có một vấn đề." Hắn lại nói.

"Vấn đề gì?" Dạ Đế trừng mắt nhìn.

An Lâm chỉ chỉ vào chính mình nói: "Những tin tức này rất quan trọng, vì sao nói với tôi nhiều như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận