Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1009: Thời khắc hạnh phúc

Tiểu Sửu ôm Bạch Dao, thúc dục thần dược không gian phù, sau một trận trời đất quay cuồng, liền bị truyền tống đến một mảnh núi rừng nào đó.

"Nơi này là..."

Tiểu Sửu nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, vẻ mặt mơ màng.

"Nơi này là khu vực cách thành Thanh Hồ mười vạn dặm, nếu không có siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo, thì không cách nào truy tìm được tung tích của chúng ta! Thế nên, không ai biết chúng ta ở đâu cả!"

Bạch Dao giống như một cô bé, ôm Tiểu Sửu hoan hô nhảy nhót lên: "Tiểu Hầu, rốt cuộc chúng ta cũng được ở cùng một chỗ với nhau!"

Tiểu Sửu cũng rất vui vẻ mà ôm lấy Bạch Dao, si tình nói: "Anh từng ảo tưởng rất nhiều lần về cảnh tượng chúng ta gặp nhau lần nữa, nhưng anh không ngờ rằng, em lại không hề chê anh xấu."

"Hì hì... " Bạch Dao nở nụ cười thản nhiên, lộ ra hàm răng nhỏ trắng noãn, cười vui nói, "Bởi vì em đã nhìn quen từ nhỏ đến giờ rồi, anh trưởng thành rồi cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ là xấu hơn một chút mà thôi."

Tiểu Sửu: "..."

Đây là muốn làm gì?

Nếu cô ấy thích làm như vậy, vậy thì tùy cô ấy đi.

Bạch Dao thuận tay thu bùa truyền âm vào trong nhẫn không gian, còn thi triển thuật pháp ngăn cách.

Tiểu Sửu cười, không có ý kiến gì.

"Đúng rồi, anh lấy bùa truyền âm ra đi." Bạch Dao vươn ra bàn tay nhỏ bé trắng noãn như bạch ngọc, cười khì nói.

Tiểu Sửu có phần ngại ngùng.

Cảm giác thật là kỳ quái.

"Ít nhất, để cho em được thoải mái hưởng thụ một tháng đi!" Bạch Dao nở nụ cười sáng rỡ, tâm trạng rất hứng khởi, "Anh biết không, em chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi. Ở trước ngày hôn lễ diễn ra, em vẫn mong rằng có thể gặp lại anh tại ngày hôn lễ."

Tiểu Sửu không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn đưa bùa truyền âm cho cô gái trước mặt.

Bạch Dao nói hắn xấu một cách hiển nhiên như vậy, thế mà hắn không hề ghét bỏ, ngược lại còn có loại cảm rất giác ấm áp.

Bạch Dao nắm tay Tiểu Sửu, cười nói: "Được rồi, kế tiếp liền không có ai có thể quấy rầy chúng ta, cho chúng ta tự do tự tại hưởng thụ thời gian tốt đẹp này đi!"

Nhưng mà, Bạch Dao của hắn, lại không giống thế.

"Này... " Tiểu Sửu hơi ngẩn ra.

Cô gái trước mặt, bất kể hắn có nhìn như thế nào, cũng cảm thấy rất thuận mắt, rất thân thiết, khiến cho hắn không nhịn được mà đến gần cô, cứ thế cùng nhau sinh sống, cùng nhau ngồi xem mặt trăng lên mặt trời lặn.

"Ở trong mắt người khác, em là mỹ nữ có dung nhan khuynh quốc khuynh thành. Bọn họ liều mạng lấy lòng em, ca ngợi em, hoặc là đến gần em, khiến cho em rất không quen. Chỉ có anh, ánh mắt anh nhìn em vẫn cứ thuần khiết hiển nhiên như thế, khiến cho em cảm thấy em vẫn là Tiểu Bạch Hồ đáng yêu trước kia."

Thật ra thì đối với vẻ đẹp của loài người, cảm nhận của hắn không quá rõ ràng, nếu không hắn cũng sẽ không như một con khỉ đá, giữ vững định lực ở giữa một đám mỹ nữ Hồ tộc.

Nàng sôi nổi mà tiến về phía trước, nhanh nhẹn xoay người, hưng phấn nói: "Đi, Tiểu Hầu, chúng ta đi tìm một nơi có phong cảnh đẹp để xây nhà mới cho chúng ta đi!"

Có đôi khi, hối hận và hạnh phúc, thật sự chỉ bị ngăn cách bởi một ý niệm.

Bạch Dao tạo ra một cái hang làm nhà của bọn họ ở trên vách đá của một tòa Linh Sơn.

Bây giờ nghĩ lại, dáng vẻ mong đợi của Bạch Dao ở tiểu lầu các lúc ấy, thật ra là mong đợi có thể gặp lại hắn ở ngày hôn lễ ư?

Cứ như vậy, Tiểu Sửu và Bạch Dao bắt đầu một cuộc sống bình dị thảnh thơi.

Cho dù là một cuộc sống bình dị giản đơn, cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.

Cuộc sống của hai người bình thản như nước, không có có một chút gợn sóng nào, nhưng mà bọn hắn đều rất thích cảm giác như thế, giống như lúc còn bé, không buồn không lo, không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần được ở bên cạnh nhau là tốt rồi.

Tiểu Sửu cùng Bạch Dao đi hái trái cây, đi bắt cá, buổi tối còn nướng cá ăn.

Bạch Dao cùng Tiểu Sửu ngắm mặt trời mọc rồi lặn, ngắm trăng tròn và muôn vàn vì sao đêm trên bầu trời.

Tiểu Sửu cảm thấy rất may mắn khi bản thân đã không từ bỏ, vẫn muốn tham gia buổi hôn lễ, nếu không cũng sẽ không có cơ hội kết đôi với Bạch Dao.

Cô biết, Tiểu Sửu thích ngắm mặt trời mọc và lặn, thích xem trăng sao, cô sẽ cùng ngắm với Tiểu Sửu, hơn nữa còn lựa chọn một nơi phù hợp nhất.

Đục một cái hang ở vách đá, không chỉ có có thể thấy đủ cả bầu trời và đường chân trời, mà còn vì không gian nhỏ hẹp, nên sẽ có thể có được loại cảm giác ấm áp khi tựa sát vào nhau sưởi ấm.

Không sai, cảm giác đó là nhà.

Bạch Hồ biến hóa nhanh chóng, biến thành một con Bạch Hồ với bộ lông tuyết trắng, có bốn cái đuôi hết sức xinh đẹp.

Hiện tại như được trở lại quá khứ.

Tiểu Bạch Hồ khoan khoái thỏa sức chạy ở phía trước, Tiểu Hầu lập tức theo ở phía sau, vô cùng mà ăn ý, đáy lòng yên lặng mong đợi bước thời gian kế tiếp.

"Được!" Tiểu Sửu vui vẻ cười một tiếng, đi theo phía sau Bạch Dao.

Có lẽ, đây chính là niềm hạnh phúc mà bọn họ kiếm tìm.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Bất kể là xấu hay đẹp, thời gian lâu dài rồi cũng sẽ quen.

Có thể làm cho song phương gần gũi nhau, vĩnh viễn không phải là dung mạo, mà là thứ ở bên trong.

"Tiểu Dao, này, đây là anh làm, anh cảm thấy em đeo lên sẽ rất đẹp." Tiểu Sửu ngượng ngùng lấy ra một cái vòng hoa tinh xảo từ phía sau.

Chiếc vòng hoa là Tiểu Sửu cố thì đi chậm phía sau Bạch Dao, hái hoa lén kết thành.

Bạch Dao kinh ngạc mà ngắm nhìn chiếc vòng hoa xinh đẹp sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, hốc mắt hơi đỏ lên, không nén được xúc động mà rơi nước mắt.

"Tiểu Hầu, anh đội lên cho em đi." Bạch Dao nhẹ giọng nói.

"Ừm." Tiểu Sửu cảm thấy gần đây Bạch Dao rất dễ xúc động, chẳng qua hắn cũng không nhiều nghĩ, lẳng lặng đội vòng hoa lên đầu Bạch Dao.

Bạch Dao ngắm nhìn Tiểu Sửu, dịu dàng cười một tiếng.

Tiểu Sửu nhướn mày, cảm thấy chuyện cũng không đơn giản.

"Không, không có gì... " Bạch Dao không ngừng lắc đầu.

"Hả? Em nói gì?" Tiểu Sửu nghi ngờ nói.

Bạch Dao ôm chặt cánh tay Tiểu Sửu, trong mắt phản chiếu ánh chiều tà khi mặt trời lặn, thấp giọng nỉ non: "Như vậy thật tốt, như vậy sau này Tiểu Sửu sẽ không phải cô đơn nữa rồi."

"Đúng vậy, anh An là người có tính cách rất tốt, hắn có vật gì tốt, cũng sẽ chia sẻ cho bọn anh. Cũng ví dụ như lần này em kết hôn, hắn cũng bằng lòng mạo hiểm, giúp anh cướp dâu." Tiểu Sửu nhắc đến An Lâm thì cũng nói nhiều hơn.

Hai người tựa sát vào vách đá, nhìn mặt trời rơi xuống.

Ánh chiều tà trải dài vô tận, khiến cả dãy núi đều nhuốm màu hoàng hôn.

Bạch Dao ôm cánh tay Tiểu Sửu, cái đuôi tuyết trắng ở phía sau nhẹ nhàng phe phẩy, vòng hoa vẫn được đội ở trên đầu.

Mặc dù hai người không nói chuyện, nhưng tình cảm sâu đậm, cho dù không nói lời nào, thì giữa hai người vẫn rất toát ra cảm giác ngọt ngào.

"Tiểu Hầu... Tiểu Sửu là tên mới của anh sao?"

Cũng không biết là đã im lặng bao lâu, Bạch Dao bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi.

"Ừ, là anh An đặt cho anh, hắn nói hắn thấy anh xấu, nên cái tên này rất chuẩn xác." Tiểu Sửu bật cười, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng.

Bạch Dao kinh ngạc mà nhìn hai mắt Tiểu Sửu, đây là lần đầu tiên hắn nói về người khác mà lại lộ ra nụ cười ấm áp như vậy.

"Tiểu Hầu, anh thật sự có được có một bạn rất thân đúng không?" Bạch Dao cười nói.

Có lẽ đúng là Bạch Dao đã nhìn quen vẻ xấu xí của Tiểu Sửu, Tiểu Sửu cũng đã nhìn quen vẻ xinh đẹp của Bạch Dao.

Trong cái nhìn kia bao hàm sự quyến rũ, bao hàm vẻ phong tình vạn chủng, nếu có ai nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị mê hoặc, đến mức thần hồn điên đảo, đáng tiếc Tiểu Sửu lại có định lực kinh người, vững như một con khỉ đá.

"Sao có chuyện đó được... Là anh khiến em cảm động nên mới khóc đấy!" Bạch Dao giả vờ giận dỗi lườm Tiểu Sửu một cái.

Tiểu Sửu không ngừng gật đầu, có phần không đành lòng nói: "Thật sự rất xinh đẹp! Đừng khóc, anh tặng vòng hoa cho em, chẳng lẽ em lại không vui?"

Nước mắt còn đang đảo quanh hốc mắt của cô, ánh nắng chiếu rọi xuống, lóe ra hào quang.

"Trông em có xinh đẹp không?" Bạch Dao ngẩng đầu, con ngươi trong suốt phản chiếu khuôn mặt của Tiểu Sửu.

Không khống chế được lực lượng Hàn Dương Căn, có lẽ cô sẽ mất mạng.

Cô sẽ không vì mạng sống, mà kết làm đạo lữ với Trần Nam. Cô càng muốn vượt qua khoảnh khắc cuối của sinh mệnh cùng với người trong lòng.

Đúng, mấy ngày này, cô thật sự rất hạnh phúc.

Đời này đã không còn gì tiếc nuối rồi...

"Tiểu Sửu, mau nhìn, bầu trời hoàng hôn đẹp quá."

"Đúng vậy, rất đẹp."

Tiểu Sửu nhìn ráng chiều, kìm lòng không đậu mà nở nụ cười.

Bạch Dao thì lại ngắm nhìn khuôn mặt Tiểu Sửu, muốn khắc thật sâu dung mạo của hắn vào trong đầu.

"Tiểu Sửu, em mệt mỏi, em muốn ngủ một giấc."

"Ngủ đi, anh sẽ chờ em dậy."

"Vâng!"

Bạch Dao tựa vào trong lòng Tiểu Sửu, mỉm cười nhắm lại hai mắt, khóe mắt cô có một giọt lệ chảy xuống.

Mặt trời bị núi non che khuất, ánh hoàng hôn nơi chân trời dần dần biến mất.

Chỉ có thân thể hai người, vẫn lẳng lặng tựa vào nhau, từ lúc sắc trời từ từ ảm đạm, cho đến khi cái bóng hai người dần dần kéo dài rồi hòa vào làm một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận