Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1560: Sống chết trước mắt!

An Lâm biết, lần này hắn trốn không được.

Lực lượng toàn thân đã khô kiệt, ngay cả lăn trên mặt đất hắn cũng không làm được.

Hắn còn có năng lực để trốn khỏi một kích trí mạng này ư?

Huống chi, trường mâu hắc ám này còn ẩn chứa lực lượng nhân quả cường hãn của Thiên Thần Lâm Ngọc, trước lúc không đâm trúng An Lâm, căn bản sẽ không dừng lại, còn kinh khủng hơn đạn đạo theo dõi trên thế gian, mặc ngươi đi tới nơi nào, nó cũng có thể vẫn đi theo phía sau ngươi, phá nát "hoa cúc" của ngươi...

Nếu như không sử dụng bất kỳ năng lực nào, thì liệu có biện pháp gì để ngăn trở một chiêu này hay không?

Ở lúc đối mặt với hoàn cảnh đột ngột như vậy, có người đầu óc trống rỗng, trong nháy mắt ngu rớt. Có người thì vì mong muốn sống sót mãnh liệt, suy nghĩ so càng nhanh hơn bình thường vô số lần.

Chu Tước Cảnh?

Không được, cô ấy đã vỡ vụn rồi, còn lấy ra chặn thêm một lần nữa, thì rất có thể sẽ là sẽ kính tan người mất!

Một luồng chân ý đạo pháp vạn vật quy khư, hắc ám vĩnh sinh, khiến cho trường mâu hắc ám càng trở nên sắc nhọn khủng khiếp, thậm chí mức độ sắc bén còn cao hơn tất cả thần khí một bậc.

Âm thanh bén nhọn và dòng điện bạo liệt vang lên.

Ầm!

Két két két...

Trong lòng An Lâm chợt lóe lên tia sáng, lập tức lây ra cục gạch đen xì, hơn nữa còn phóng to nó ra hết cỡ!

Cả vùng đất ầm ầm lún xuống.

Gạch Hợp Kim Hỗn Độn?

Trường mâu màu đen liên tục đâm tới.

Lúc này, trường mâu hắc ám đã rơi xuống như lôi đình.

Đen nhất thiên hạ, cứng nhất thiên hạ?

Nhưng chính là vì cái trường mâu này có sức mạnh cực kỳ nghịch thiên, nên lúc nó điên cuồng đâm vào cục gạch đen, lại bộc phát ra âm thanh cực kỳ thê thảm, giống như gặp phải cái vấn đề khó khó giải quyết nào đó.

Dùng bao nhiêu tiên đan mới chữa trị được chút nội thương, trong nháy mắt đã quay lại như cũ.

Trường mâu màu đen điên cuồng đâm tới cục gạch đen xì.

Ầm! Âm! Ầm!

Cục gạch đen vẫn lù lù bất động, mặt gạch đen kịt bóng loáng, vừa giản dị lại vừa khiêm tốn.

An Lâm cũng bị cục gạch đen truyền đến áp lực rất lớn, ép tới mức miệng phun máu tươi.

"Cái đệch, chặn... chặn được?" Hai mắt Tiểu Tước Nữ sáng ngời, giật mình nói.

Đang lúc mọi người trợn mắt há hốc mồm, thì thanh trường mâu kia đã bị gãy mất đầu nhọn, bắn về phía không trung.

An Lâm cất đi cục gạch Hợp Kim Hỗn Độn, lớn tiếng đáp lại một câu, để cho Hứa Tiểu Lan yên tâm.

An Lâm bị chấn đến mức toàn thân cũng mất đi tri giác, nếu không phải hắn cố gắng giữ một hơi, không ngừng nhắc nhở chính mình phải giữ được tỉnh táo, thì bây giờ hắn đã ngất đi rồi.

Làn da hoàn mỹ trắng như tuyết của Thiên Thần Lâm Ngọc, lúc này đã hiện đầy đường vân màu đen, phá hư mỹ cảm toàn thân. Những đường vân màu đen này đang lóe ra hào quang kỳ dị, cùng chiếu rọi thần hoàn màu đen trên đầu.

Lần lượt đè ép chấn động, khiến cả vùng đất cũng liên tục ao hãm rạn nứt.

An Lâm yên lặng lại lôi ra cục gạch khổng lồ màu đen từ trong nhẫn không gian.

Giống như là một con thú dữ sau khi trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng đã ép con mồi đến đường chết, tàn nhẫn cười vui vẻ.

Cô dùng hai cái đồng tử sâu thẳm tựa như vực sâu nhìn An Lâm chằm chằm, khóe miệng khẽ nhấc lên.

Trường mâu hắc ám lần lượt trùng kích, rốt cuộc âm thanh gãy lìa đã vang lên.

"Ngươi không sao?" Một cái giọng nói trong trẻo lạnh lùng không có bất kỳ tình cảm nào vang lên.

An Lâm nằm trên mặt đất, vừa nghiêng đầu nhìn, thì thấy được một cô gái đã đứng ở bên cạnh mình từ lúc nào không hay.

"Hí..." Cảnh tượng này tựa như phim kinh dị, khiến cho hắn không khỏi hít vào một miệng đầy khí lạnh.

Trường mâu hắc ám như cũng mất đi lực lượng gắn kết, bắt đầu phân tán ở trong thiên địa.

"Anh không sao."

"An Lâm!" Hứa Tiểu Lan bị dư âm của trận chấn động lúc trước trùng kích bay ra vài trăm thước, đầy mặt lo âu nhìn An Lâm ở phía xa.

Phải biết rằng, đây chính là trường mâu hắc ám ẩn chứa lực lượng nhân quả đấy, không đâm trúng mục tiêu thì sẽ vĩnh viễn đuổi giết đến cùng, nó cứ thế bị một khối cục gạch xấu xí làm cho bị gẫy ư?

Thiên Thần Lâm Ngọc khom lưng nhìn An Lâm đang nằm lạnh run dưới đất, duỗi tay cướp đi cục gạch, trực tiếp vứt đi thật xa, ước chừng phải cách hơn mười dặm, sau đó lại cười: "Ha ha."

An Lâm: "..."

Thù đến mức nào? Ta chỉ hỏi ngươi, thù ta đến mức nào?

Ngay cả cái gạch cũng không để lại cho ta ư? Tốt xấu gì cũng để cho ta được chết với cảm giác an toàn một chút chứ!

"Hết thảy đều đã kết thúc, đây chính là kết quả của việc ngươi không chịu làm bạn với ta đấy... " Trên khuôn mặt hờ hững vô tình của Thiên Thần Lâm Ngọc lại xuất hiện thêm vẻ phiền muộn.

Cô lại ngưng tụ ra trường kiếm hắc ám, một luồng chân ý hắc ám vĩnh hằng bắt đầu vọt tới.

Ý chí tối cao, làm cho hết thảy đều thuộc về ý chí hắc ám.

Vào giờ khắc này, An Lâm đã sâu sắc hiểu rõ phép tắc trong bóng tối.

Có lẽ là vì hắn đã cách tử vong rất gần rồi, hắn sinh ra một loại cảm giác rất kỳ lạ, giống như lực lượng hắc ám trước mặt, cũng có dấu vết để lần theo.

An Lâm thấy thế có phần kinh ngạc, máu tươi của Thiên Nhân tộc đều là thuần sắc trắng cơ mà!

"Ưm... Phụt..." Cô không nhịn được, khóe miệng phun ra máu tươi màu đen.

Thiên Thần Lâm Ngọc hơi sửng sốt một chút, có phần mơ màng mà nhìn bốn phía một lượt, hai cái đồng tử dần dần lấy lại tiêu cự, nhìn vòm trời màu đỏ nhạt một chút, lại nhìn An Lâm té trên mặt đất một chút, khổ sở cười một tiếng: "Thì ra là, ta vẫn thất bại..."

Cặp mắt của cô đã lại biến thành kim sắc, chẳng qua là kim sắc cực kỳ ảm đạm, giống như là bảo thạch không có ánh sáng, ảm đạm, xám xịt, không có bất kỳ sự sống nào.

tất cả đường vân màu đen trên người Thiên Thần Lâm Ngọc, rút đi như thủy triều, lộ ra thân thể mềm mại linh lung tuyết trắng, bước chân lung lay, yếu đuối, giống như là cành liễu không gió mà bay.

Mọi người đuổi tới, cũng từ kinh hoảng và khẩn trương biến thành vô cùng ngạc nhiên.

Mình điên rồi ư? An Lâm bi ai thầm nghĩ.

"Đi chết đi, chỉ cần ngươi chết rồi, là có thể vĩnh viễn ở cùng với chúng ta."

Thiên Thần Lâm Ngọc thì thào lên tiếng, hai tay nắm chặt trường kiếm hắc ám, giơ cao khỏi đầu, đang muốn hoàn toàn chém xuống.

"Ầm ầm!"

Lại là một một tiếng vỡ vụn nổ vang.

Thần hoàn trên đỉnh đầu Thiên Thần Lâm Ngọc đã nổ!

Chiếc thần hoàn trước đó còn lóe lên thần quang hiển hách, thế mà bây giờ đã nổ thành vô số hạt ánh sáng, hào vào hư không.

Mà trường kiếm hắc ám kia, cũng tan biến ở trong vô hình.

"Gì thế này..." An Lâm bối rối.

Ở một giây cuối cùng của sinh mệnh, hắn lại không nghĩ đến Tiểu Lan, mà lại nghĩ đến vụ nổ lớn tạo nên vũ trụ!

An Lâm không biết vì sao trong lòng mình lại sẽ hiện lên một loại cảm tưởng như vậy.

Ở trong Hỗn Độn hắc ám hư vô vĩnh hằng, cũng có thể sinh ra một cái vũ trụ chất lượng vô cùng vô tận...

Chất lượng và mật độ của vật thể đạt đến mức tận cùng, có thể biến thành hố đen cắn nuốt hết thảy.

Hữu trung chi cực, thị vi vô. (trong có là không)

Vô trung chi cực, thị vi hữu. (trong không là có)

Chẳng qua, chuyện này cũng không quan trọng.

Giờ phút này hắn thấy rất vui vẻ, cũng thấy rất may mắn.

Bởi vì chiến đấu đến thời khắc cuối cùng, thì Lâm Ngọc đã không chịu nổi trước!

Hắn đã sớm biết Thiên Thần Lâm Ngọc sử dụng chín lớp thần hoàn, thì cần giao ra một cái giá cực kỳ lớn.

Thiên Đạo sẽ cắn trả Thiên Nhân tộc, mà loại lực lượng cắn trả này chắc chắn là cực kì khủng bố, nếu không Thiên Thần Kiều Tư cũng sẽ không rơi vào cái loại cục diện này rồi mà vẫn cất giấu không dùng.

"Cuộc chiến đấu này, là ta thắng rồi."

An Lâm nằm trên mặt đất, lộ ra nụ cười chiến thắng.

Lâm Ngọc không còn vẻ bá đạo và ngoan độc như lúc trước, tựa như một cô gái nhỏ bất lực yếu đuối, nhìn quanh bốn phía, sau đó ngồi xổm xuống, cố hết sức dùng hai tay nâng một tảng đá lớn lên đầu.

An Lâm: "???"

Lâm Ngọc nhìn An Lâm tươi cười, giơ tảng đá lớn lên đầu lập tức ném xuống mặt An Lâm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận