Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1502: Cuộc chiến không lối thoát

Tám vị nguyên soái cảnh giới Thiên Khải dẫn đầu bay phía trên vùng trời thành Nam Triều.

Từng đôi mắt coi thường muôn dân, không có bất kỳ tình cảm, chỉ có khí thế tranh đấu choáng ngợp, khiến rất nhiều tu sĩ theo bản năng sinh ra sợ hãi.

Chúng nó chính là sinh linh thay trời cao đưa ra phán quyết, ở nơi đây, chúng nó đại diện ý tứ của Trời.

Không ai có thể chống cự lại uy nghiêm của Trời!

Cùng lúc đó, hai tay tám nguyên soái Thiên Nhân tộc xuất hiện thần phù cực kỳ chói mắt, trên trời cao bắt đầu hạ xuống những đường nhọn màu trắng, tăng thêm sức mạnh cho cơ thể chúng.

Đây là sức mạnh Trời tặng cho chúng.

Năng lượng cũng hội tụ trong nháy mắt, rõ ràng là muốn nhân cơ hội này hợp lực phá vỡ đại trận của thành Nam Triều.

"Hừ!" Một tiếng hừ lạnh truyền đến.

Cũng chính vì vậy, tám vị nguyên soái Thiên Nhân tộc, đối mặt với thuật pháp càng trở nên cẩn trọng hơn, quả thực không dám khinh thường.

Trong màn chắn có ẩn chứa ý chí của bọn hắn, ý chí này có thể ngăn cách tất cả các lực lượng khác.

Dạo gần đây, chiêu thức có tiền tố "Phá Thiên" nói ra nghe rất không có thể diện, nhưng lúc các tu sĩ trên thành nghe được lại có cảm xúc phập phồng, nhiệt huyết dâng trào, giống như không có phá thiên thì sẽ không hoàn chỉnh.

Sự tồn tại của Cảnh giới Thiên Khải đã có thể mượn lực của Trời một cách hoàn mỹ.

"Phá Thiên Chu Tước Viêm." Tư Đồ Phượng dang hai tay ra, Thánh Viêm màu trắng tinh khiết như kéo theo sóng trào nghìn trượng, bay lên trời cao rồi nhào về phía tám Cảnh giới Thiên Khải.

Khi chúng còn chưa tĩnh tâm lại, một thanh kiếm lớn màu đỏ sậm cũng đánh về phía chúng.

Một trận khí thế cực kỳ bá đạo, giống như ngọn lửa, khí thế mà nguyên soái phóng ra bị đốt cháy đến vặn vẹo.

Ầm!

"Phá Thiên Cửu Chuyển Ly Hỏa Kiếm!" Một tay Chu Húc Trạch mở ra, kiếm Chu Tước xuất hiện trong tay, tản ra ngọn lửa màu đỏ sậm kéo dài hơn trăm dặm, chém ngang về tám vị nguyên soái.

Cùng thời khắc đó, thái thượng trưởng lão Chu Tước tông và tông chủ Chu Húc Trạch bay lên trời, không nói hai lời, vọt thẳng về phía tám vị nguyên soái Cảnh giới Thiên Khải!

Dưới chân của bọn chúng đột nhiên có những đường nét màu trắng lan tràn, sau đó chúng nhanh chóng tiếp xúc với nhau, tạo thành một trận pháp cực kỳ tinh diệu, màn chắn phòng ngự màu trắng cũng xuất hiện ngay lúc đó.

Uỳnh! Va chạm kịch liệt, kèm theo tiếng rít sắc nhọn.

Hai vị đại năng cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp cũng dung nhập thêm Chân Ý Phá Thiên vào bên trong thuật pháp của mình.

Màn chắn được tạo ra bởi sự hợp lực của nhóm nguyên soái đã xuất hiện vết nứt, hơn nữa nứt ngày càng lớn.

Chu Tước Thánh Viên mạnh mẽ tấn công màn chắn, gào thét phẫn nộ, nguyên soái Thiên Nhân tộc bị Thánh Viêm tấn công, lập tức bị đẩy lùi mấy bước, màn chắn phòng ngự rung lên mạnh mẽ, nhưng lông tóc lại không bị tổn thương.

Nó dài trăm dặm, kiếm uy cuồn cuộn vô tận, mang theo Chân Ý Phá Thiên hủy diệt tất cả, chia cắt trời đất với tư thái vô địch!

"Linh Lạc nguyên soái!" Bảy nguyên soái còn lại vội vàng xoay chuyển sức mạnh, muốn ngăn cản Chu Húc Trạch.

Một nguyên soái Thiên Nhân tộc ngẩng đầu nhìn về phía trước thì phát hiện một người đàn ông mặt mũi tuấn tú, tóc dài bay theo gió đang đứng, trường kiếm hắn cầm ngày càng lớn trong mắt gã...

Linh Lạc nguyên soái hét lớn một tiếng, ngưng tụ một lớp bảo vệ bằng tinh thể màu trắng, đồng thời bản thân cũng lùi về phía sau một cách điên cuồng, thân hình từ thật chuyển hư ảo. Gã vốn là cường giả cảnh giới Thiên Khải, tốc độ phản ứng cực nhanh, gần như sau một giây, thân thể đã sắp hóa thành sương mù tản đi.

Cuối cùng, giữa sự va chạm của thuật pháp, uy năng của thanh kiếm lớn màu đỏ sậm cũng dần tản đi.

Cùng thời khắc đó, Chu Húc Trạch đã không kịp né trách, ngực bị một nguyên soái đâm xuyên, eo lại bị một nguyên soái khác chém một đao.

"Cố chống!" Người đàn ông Thiên Nhân tộc cầm song kiếm trong tay cắn chặt hàm răng.

Giọng nói của tông chủ Chu Tước tông vang dội khắp thành Nam Triều, khiến cho tất cả các tu sĩ bỗng chốc thấy phấn chấn.

Chu Húc Trạch lùi về phía sau rất nhanh, trên mặt không hề hoảng hốt một chút nào, nhìn về phía Linh Lạc nguyên soái đang kêu thảm thiết, sự sống sắp chấm dứt, hóa thành làn khói xanh, hờ hững mở miệng: "Nên rút khỏi lịch sử võ đài phải là cái đám phế vật luôn chỉ biết kêu gào ngoài miệng là đại diện thay Trời các ngươi."

Máu tươi nhuộm đỏ áo bào Chu Tước tông, nhìn càng tươi đẹp.

Cũng vào thời khắc ấy, màn chắn như vỏ trứng bị tróc ra.

Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, cho dù là vậy nhưng Chu Húc Trạch vẫn không thu kiếm về để ngăn cản công kích phía bên. Kiếm Chu Tước đâm thủng lá chắn bảo vệ màu trắng, sau đó kiếm khí cực kỳ bén nhọn tựa như một vệt sáng đâm thẳng vào mi tâm của Linh Lạc nguyên soái, nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, thiêu cháy.

"A...!"

Tiếng kêu thảm thiết của Linh Lạc nguyên soái vang đến tận mây xanh.

Hướng đâm rõ ràng là đầu của gã!

Chu Húc Trạch không trốn không né, như tử sĩ không sợ hãi, kiếm Chu Tước vẫn đâm về phía trước, mũi nhọn rung chuyển không trung, dáng vẻ chắc chắn hạ được Linh Lạc nguyên soái.

Thân hình năm tên nguyên soái vẫn đứng im, những vẫn có hai nguyên soái dùng hết sức liều mạng công kích về phía Chu Húc Trạch, một người ngón tay hóa kiến đâm về trước, một người tay hóa đao chém xuống!

Ngay lúc này, từng sợi dây thừng do Thánh Viêm màu trắng ngưng tụ thành điên cuồng quấn quanh chúng, thử ngăn lại dù chỉ có đúng một giây.

Câu nói này của hắn rõ ràng là đáp lại những lời 'Đám phế vật của đại lục Thái Sơ, nên lui khỏi lịch sử võ đài rồi" của Linh Lạc lúc nãy.

Các tu sĩ đều cảm thấy được xả giận hoàn toàn.

Đồng thời, trong vòng một phút, Chu Húc Trạch đã thẳng tay đốt luôn thi thể của Linh Lạc và nổi giận chém một gã thống lĩnh tối cao của Thiên Nhân tộc, khiến sĩ khí tăng mạnh.

Mây mù bao phủ trong lòng hơn năm trăm tu sĩ dường như cũng vì chuyện này mà bởt đi không ít, mọi người bắt đầu ra sức thi triển thuật pháp đánh lùi kẻ địch.

Bảy nguyên soái Thiên Nhân tộc bắt đầu vây quanh Chu Húc Trạch và Tư Đồ Phụng, tiếp tục chiến đấu.

Đã biết Chu Húc Trạch lựa chọn lối đánh liều mạng, chúng lại càng thêm cẩn thận, chủ yếu chọn cách kìm hãm, phương châm chiến đấu là chậm rãi làm tiêu hao sức chiến đấu của đối phương cho đến lúc chết, sử dụng các loại thuật pháp trói buộc, kìm chặt hai vị đại năng siêu cấp của Chu Tước tông.

"Ha ha ha..."

Phía xa đột nhiên vang lên một tiếng cười sung sướng.

Sóng máu đầy trời, khí thế khủng khiếp ngưng tụ thành hình, ầm ầm đập vào đại trận bên ngoài tường thành.

"Thời điểm đại quân có hơn một ngàn vạn tu sĩ, các ngươi cũng bị đánh bại thảm hại như vậy. Bây giờ các ngươi lấy gì đấu với ta? Ngoan ngoãn trở thành thức ăn của ta đi!" Người đàn ông có một cặp mắt đỏ thẫm cười tàn nhẫn.

"Nguy rồi, là Y Đăng Đại Đế!" Có tu sĩ sắc mặt thay đổi cực lớn.

Lúc này, lại có một ống tay áo màu đen từ đằng xa bay tới, kề sát đại trận của Trường Sinh Đại Đế, nhẹ nhàng di chuyển như tình nhân vuốt ve.

Chớp mắt tiếp theo.

Một cô gái vẻ mặt điềm tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, trên người mặc váy đen tuyền, xuất hiện ở tít ngoài rìa đại trận, một tay đặt lên đại trận, vỗ nhè nhẹ.

Đây là bản năng, là sự sợ hãi với sức mạnh.

Từng đợt chấn động khiến cho đại trận cấp bậc Hợp đạo rung động kịch liệt!

"Nguy rồi, Hắc Y Nhân Đại Đế cũng tới rồi!" Lại thêm một đại năng cảnh giới Hợp Đạo của Huyết tộc xuất hiện, khiến cho sắc mặt của nhóm tu sĩ Nhân tộc trắng bệch, giọng nói run rẩy.

"Khà khà khà..." Giọng nói cực độ âm u khiến người sợ hãi cũng bắt đầu truyền đến.

Một quả cầu tròn đen xì từ trên trời bay tới, đánh ra loại thuật pháp cắn nuốt mạnh mẽ, sau đó bất chợt đập lên đại trận của Trường Sinh Đại Đế.

Ầm!

Giữa tiếng vổ vang trời.

Đại trận cảnh giới Hợp Đạo cứ thế bị đục thủng một lỗ.

"Phụt...!" Dưới sự liên thủ công kích của ba đại năng cảnh giới Hợp Đạo, Trường Sinh Đại Đế bị thuật pháp cắn trả, cuối cùng phun ra một miệng đầy máu!

"Xong rồi, ngay cả Bi Tinh Đại Đế của Hư Linh tộc cũng đến...!" Một số người trong liên quân giới Cửu Châu vừa mới dấy lên được ý chí chiến đấu, nhưng sau khi nhìn thấy các cảnh giới Hợp Đạo siêu cấp kéo nhau đến thì trong lòng lại trào dâng tuyệt vọng!

Oành oành...
Bạn cần đăng nhập để bình luận