Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 938: Ban thưởng của Thần thú Côn Bằng

Ánh sáng màu vàng chiếu thẳng vào mi tâm của An Lâm, một lượng lớn thông tin bắt đầu tràn vào.

Hình thức Hỏa Thần: Kích phát viêm lực trong cơ thể đến mức 100%, chuyển hóa động năng và nhiệt năng của thân thể, trở thành Chiến thần Hỏa Diễm danh xứng với thực.

Chân ý, tâm pháp, đạo cảnh của chiêu thức cũng nối tiếp tràn vào trong đầu An Lâm.

Chờ đến lúc ánh sáng đó biến mất, hai mắt An Lâm không ngừng sáng ngời, trên mặt hiện lên ý cười.

Hắn cúi người chào pho tượng của thần Bạch Trú, ngỏ ý cảm ơn.

Chiêu thức này vô cùng mạnh mẽ và thực dụng, có thể nói là thu hoạch ngoài ý muốn trong chuyến đi đến cây Thái Dương này!

Hắc Đằng Cách nhìn về phía An Lâm bằng vẻ mặt khiếp sợ, bờ môi run run: "An Lâm đạo hữu, anh, anh thu được truyền thừa gì vậy?"

"Một chiêu thức được gọi là hình thức Hỏa Thần." An Lâm cũng không cố giấu diếm chuyện này, dù sao thì lão đại của bọn nó còn sống, rốt cuộc là nhận được truyền thừa gì thì sau này thần Bạch Trú cũng sẽ biết được thôi.

Có tên Chu Tước thì đấm ngực dậm chân, có tên lại mang vẻ mặt không cam lòng, có tên còn mất mát đến mức lệ rơi đầy mặt.

Những cường giả Chu Tước thì lại nghiến răng nghiến lợi.

"Hơ, ông trời của tôi ơi, tôi không thể nào chấp nhận được sự thật này."

"Ái chà! Hình thức Hỏa Thần này còn tạm được? Hi vọng về sau có thể sẽ cần dùng đến, cám ơn lãnh đạo của các anh đã quan tâm chiếu cố đến tôi, An Lâm tôi khắc ghi trong lòng!" An Lâm cười he he.

"Hình thức Hỏa Thần chính là chiêu thức thành danh của thần Bạch Trú đấy!"

Một đám cường giả Chu Tước lại không kìm được mà ghen tị.

"Thế mà lại là hình thức Hỏa Thần!" Hắc Đằng Cách kinh ngạc hô lên.

"Hắc Đằng Cách đạo hữu, giờ chúng ta qua chỗ thần thú Côn Bằng xem chứ?" An Lâm mỉm cười nói.

"Trời ạ! Đây là truyền thừa quan trọng nhất, thế mà lại bị một tên loài người thu được!"

Những sinh linh Chu Tước còn lại cũng đều nhìn về phía An Lâm bằng vẻ mặt cuồng nhiệt và ghen tỵ.

An Lâm nhìn thấy nét mặt của bọn nó, đột nhiên cảm thấy thật sảng khoái!!

"Hừ, lần này hắn nhất định sẽ thất bại, truyền thừa không phải là thứ dễ lấy được thế đâu."

"Vì cớ gì mà truyền thừa cường đại nhất của thần Bạch Trú lại bị một tên loài người cướp đi, cho dù hắn nói chuyện rất êm tai, nhưng cũng đừng thế chứ!"

"Ha ha, nếu như tên loài người này còn nhận được truyền thừa nữa, tôi sẽ lập tức nhảy từ trên cây Thái Dương này xuống, dù sao thì cũng là chuyện không thể nào."

"Được thôi, Lâm An đạo hữu." Hắc Đằng Cách liếc nhìn An Lâm bằng vẻ mặt phức tạp, không nói gì nhiều mà dẫn hắn đi đến trước mặt pho tượng của thần thú Côn Bằng.

"Chẳng qua là do vận khí tốt một chút mà thôi, đắc ý cái gì chứ?"

Một giọng nói mênh mang xa vời truyền đến, giống như thân thể kia ở trên tít chín tầng trời.

An Lâm tiếp tục thả tinh huyết của mình, nhỏ tinh huyết đó lên trên pho tượng thần thú Côn Bằng.

Có vẻ như cái này là một đề mở?

An Lâm khẽ hát, đi đến trước mặt Thần Thú Côn Bằng, liếc nhìn thoáng qua đám Chu Tước động vây xung quanh mình. Thấy chúng nó đang ước ao ghen tị, nói những lời chua ngắt, trong lòng hắn không ngừng cảm thấy mừng thầm.

Hắn nhìn về phía Côn Bằng, mỉm cười nói: "Vật đã mất đi, thực chất cũng chưa từng thật sự thuộc về mình, cho nên không việc gì phải tiếc hận, càng không cần phải truy tìm."

Đâu còn cách khác, truyền thừa mà chúng nó sớm nhớ chiều mong, tìm hiểu bao nhiêu lâu như vậy thế mà lại không thu hoạch được, trái lại, An Lâm vừa mới đến đã nhận được truyền thừa quan trọng nhất của thần Bạch Trú, kiểu tương phản mãnh liệt như thế này khiến trong lòng cả tộc Chu Tước vẫn luôn cao ngạo cảm thấy vô cùng không công bằng.

Lại một luồng sáng cực kỳ cói mắt chiếu xuống mi tâm An Lâm.

Ầm ầm!

Lời nói vừa dứt không lâu, giọng của Côn Bằng đã truyền đến: "Tốt."

Không sai, tìm được niềm vui trên cảm xúc tiêu cực của kẻ địch, thực sự rất thoải mái!

Vật đã mất đi, có cần phải truy tìm hay không, có vẻ như có có quan hệ với tâm tình thì phải, truy hay không trùy thì cũng phải tùy xem thứ đã mất đi là cái gì mới được chứ, cũng phải chia ra đối với từng người! Hỏi như vậy thì có ý nghĩa gì?

Không đúng!

Linh quang trong đầu An Lâm lóe lên, đây là một vấn đề tâm lý học, để hợp ý thì nên phân tích từ góc độ của Côn Bằng, Côn Bằng yêu thích ngao du vạn giới, bốn biển là nhà, vì vậy tính cách của nó cũng rất thoải mái, cho nên...

Giọng tinh huyết có màu vàng đỏ này lại bị pho tượng hút vào, pho tượng cũng theo đó mà rung động, dường như trở nên sinh động hơn vài phần.

An Lâm nghe xong vấn đề này, liền chìm vào trầm tư.

Giọng của Côn Bằng truyền đến, không gần không xa, lại phảng phất như dòng nước, dần thấm vào trái tim.

"Vật đã mất đi, có cần phải đi tìm lại?"

"Không phải tôi đang mơ đấy chứ?" Hắc Đằng Cách si ngốc nhìn người đàn ông bên cạnh mình, vẻ mặt hoảng hốt.

"Xuất hiện rồi, ánh sáng truyền thừa quan trọng nhất ấy vậy mà lại xuất hiện rồi!" Tất cả sinh linh tộc Chu Tước lại tiếp tục kêu rầm.

"Ánh sáng này thật sự quá mức chói lòa, Lâm An lại nhận được sự công nhận cực cao của thần thú."

"Không... Sao lại có thể như vậy được, tôi không chịu nổi Vì sao mà một tên loài người như hắn lại có thể làm được đến mức này, hắn chỉ là một con người thôi mà!" Một con Chu Tước dùng hai cánh bao lấy đầu mình, không ngừng lắc lắc, chìm sâu vào việc hoài nghi chính bản thân mình.

Ngay trong lúc đám cường giả Chu Tước chấn kinh, một lượng lớn thông tin lại bắt đầu tràn vào trong não An Lâm.

Côn Bằng Hành: Đại bàng một ngày theo gió nổi, lên cao đến chín vạn dặm như diều gặp gió. Côn Bằng Hành là thức vận dụng sức mạnh cực hạn của gió, sau khi luyện thành, bất kể là truy kích, hay bỏ chạy thì đều có thể tăng tốc độ lên đến cực hạn...

Pháp quyết, chân ý, đạo cảnh của thuật pháp, tất cả các loại thông tin đồng loạt tràn vào trong bộ não của An Lâm.

Sau một khắc đồng hồ, An Lâm hài lòng chớp chớp hai mắt, khí tức bỗng nhiên trở nên mơ hồ hơn vài phần.

"Ai dô, lượng thông tin có hơi nhiều, đầu căng hét cỡ rồi!"

Đám Chu Tước nhìn thấy cảnh này cũng hơi ngẩn người.

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng.

Tinh huyết nhỏ lên trên pho tượng của Thần Tước Chín Màu, nở rộ thành một đóa hoa máu kiềm diễm.

"Tách..."

An Lâm đi đến trước mặt Thần Tước Chín Màu, lại vung một giọt tinh huyết lên.

Hắc Đằng Cách lấy lại tinh thần, ánh măt nhìn về phía An Lâm hệt như nhìn một con quái vật.

"Vì sao lại như vậy... vì sao tên loài ngoài này lại có thê liên tục nhận được sự thưởng thức của các vị thần thú vĩ đại? Rõ ràng mà mặt mũi tiện đến thế kia, rốt cuộc là có cái tài đức gì?" Có Chu Tước mở miệng ai oán.

An Lâm nghe thấy vậy, mặt liền giật giật, đến lời này thì hắn cũng không thể coi như không thấy được đúng không!

Hắn không khỏi đưa mắt liếc về phía con Chu Tước nào đó, hai mắt nhắm lại: "Vừa rồi là ai nói ấy nhỉ, nếu như tôi lại nhận được truyền thừa, thì nó sẽ lập tức nhảy từ trên cây Thái Dương này xuống?"

"Chích chích chích... không phải tôi! Vì sao mọi người lại nhìn tôi vậy hả? Chích chích chích!"

Một con Chu Tước chạy trối chết, trực tiếp chạy ra ngoài, biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Còn về chuyện bảo nó nhảy khỏi cây Thái Dương á? Nói đùa gì thế! Nơi này cấm bay đó nha, đâm đầu xuống dưới, còn chưa kịp ngã chết thì đã bị lực lượng của cây Thái Dương giết chết rồi!

Đám Chu Tước nhìn thấy bạn bè của mình trốn chạy chật vật như thế cũng chỉ âm thầm cảm khái.

An Lâm thấy cảnh này, trên mặt lại xuất hiện nụ cười thắng lợi, vung tay lên, ý chí chiến đấu sục sôi: "Đi, Hắc Đằng Cách, chúng ta đi tới pho tượng của Thần Tước Chín Màu."

Tuy rằng không biết là do máu của mình tốt, hay tài ăn nói của mình tốt, nhưng có vẻ như thần thú ở nơi đây đều không ghét hắn, điều này khiến hắn tràn ngập tự tin.

"Tôi đường đường là một tiên thú Phản Hư, ở đây tìm hiểu hơn một trăm năm trời mà còn chưa từng nhận được một cái truyền thừa hạch tâm nào, tôi không phục!" Con Chu Tước cảnh giới Phản Hư bên kia ngửa mặt lên trời than dài.

"Bình tĩnh chút đi, Mông Khôn Tiên Tước, nơi này là tầng thứ bảy, cấm không được tự gây ẩu đả!" Có con Chu Tước thấy thế liền lên tiếng can ngăn.

"Tôi không chịu nổi nữa rồi, muốn đi giết cái tên tỏ vẻ này!" Một con Chu Tước cảnh giới Phản Hư hét lên một tiếng, muốn nhào về phía An Lâm.

Cả đám Chu Tước nghe thấy vậy, tất cả đều lập tức bùng nổ.

An Lâm vẻ mặt bất đắc dĩ oán trách.

"Tiên bối Côn Bằng cũng thật là, cần gì phải khách khí đến vậy chứ, sao lại truyền thụ nhiều thứ cho mình thế này."

An Lâm trầm ngâm một lát, lại vung thêm một giọt tinh huyết nữa, rơi xuống phía trên pho tượng của Thần Tươc Chín Màu, bầu không khí vẫn im ắng như cũ, không có bất kỳ biến hóa gì.

Nhóm Chu Tước đã quen với việc bị An Lâm làm cho khiếp sợ nhòn thấy cảnh tượng vô cùng bình thường này, tự nhiên bắt đầu trở nên khẩn trương một cách khó hiểu. Nhưng một lát sau, nhìn thấy pho tượng vẫn không có chút phản ứng nào, cuối cùng cũng rộ cười ha hả.

"Ha ha ha... tôi đã nói mà, làm sao Lâm An lại có thể nhận được sự công nhận của thần thú kia chứ!"

"Đây mới là tình huống bình thường, quả nhiên Thần Tước Chín Màu nhìn thấu suốt mọi chuyện!"

"Chích chích chích, nhìn xem Lâm An còn đắc ý cái gì nữa, bị đả kích rồi đúng không?"

An Lâm nghe thấy vậy cũng lộ ra sắc mặt buồn bã: "Quả thật đã bêu xấu rồi, giao lưu với ba con thần thú mà cuối cùng chỉ thu được có hai cái truyền thừa hạch tâm... Tôi thật sự chẳng còn mặt mũi nào đối mặt với mọi người nữa, không xứng được đứng trên cây Thái Dương này!"

Tiếng cười nhạo, giọng điệu đắc ý của cả đám Chu Tước bỗng nhiên im bặt.

"Phụt..." Có con Chu Tước còn trực tiếp bị tức đến mức thổ huyết.

Má nó chứ! Anh thu được hai cái truyền thừa hạch tâm rồi, còn không xứng đứng ở trên cây Thái Dương này, vậy thì chúng tôi – những sinh linh ngay cả một truyền thừa cũng không nhận được – thì phải làm sao bây giờ?

Đám Chu Tước vừa tức vừa hận nhìn về phía An Lâm, thế mà lại thực sự không biết nói cái gì.

Lúc này chúng nó mới ý thức được, tên loài người này thực sự không hề đơn giản chút nào!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận