Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 514: Bé đáng yêu này là của tôi

Không có ai trả lời hoang mang của Lăng Ảnh, mục tiêu bây giờ của An Lâm và Lưu Sở Sở rất rõ ràng, nhất định phải bắt được Tuyết Hồn thú!

Năm con Tuyết Hồn thú đánh về phía An Lâm, lại bị An Lâm đột nhiên phóng ra thần hỏa long quyển bức lui.

Hiện tại hắn giơ tay nhấc chân đều có lực lượng Hóa Thần đỉnh phong, nếu tung một kích toàn lực thì thậm chí còn có thể tiến tới gần lực lượng vô hạn của Phản Hư cảnh.

"Tứ linh hỏa hải!"

Chân hắn đạp mạnh, Đại Nhật Viêm, Hư Không Viêm, Tinh Ma Viêm, Lạc Nguyệt Viêm đồng loạt xuất hiện, ngọn lửa vô tận thôn tính cả huyệt động, hòa tan băng tuyết, làm cho cả huyệt động hóa thành một vùng dung nham đỏ thẫm.

Mười hai con Tuyết Hồn thú kêu rên ra tiếng, giống như bị ngọn lửa kinh khủng này bóp nghẹt lại.

Bọn chúng nhanh chóng tụ tập cùng một chỗ, hợp thành một trận pháp huyền diệu, ngưng hóa ra một quả cầu thủy tinh bằng băng màu lam ở trên hư không, thả ra sức mạnh cực hàn cuồn cuộn chống cự lại sự xâm nhập của ngọn lửa.

"Chẳng qua là nỏ mạnh hết đà mà thôi, để tôi xem mấy người còn có thể vênh váo hung hăng đến khi nào!" Tuyết Trảm Thiên lại bắt đầu phun ra thành ngữ.

Sau hàng loạt tiếng động, thủy tinh cầu bằng băng màu lam như biến thành vỏ trứng bị nghiền nát, vết rạn không ngừng tăng lên, sau đó rơi xuống, tứ đại thần hỏa lập tức bao phủ tất cả Tuyết Hồn thú, tiếng kêu thảm thiết "Á a a" lại tiếp tục vang lên.

Thần Thuật Thần Phật trấn tà tiễn!

Mũi tên màu vàng xé rách biển lửa, đâm vào trận pháp mà mười hai con Tuyết Hồn thú ngưng hóa ra kia.

Mà lúc này, Lưu Sở Sở đã kéo cung ra lần thứ hai, mũi tên màu vàng lại ngưng tụ, còn có đường vân kỳ dị lập loè lan tràn trên thân mũi tên, lực lượng cường đại trấn áp khuếch tán ra bốn phía.

Thần Thuật vô song phá trận tiễn!

Không chỉ có thế, khí mạch của bọn chúng cũng bắt đầu bị phong bế.

"Hừ!" Lưu Sở Sở cao ngạo hừ một tiếng, kéo dây cung căng như trăng tròn, sau lưng lại xuất hiện hư ảnh của Côn Bằng, dáng người kia vô cùng to lớn, khí thế ngạo nghễ hoàn vũ kia lập tức dọa mười hai con Tuyết Hồn thú sợ tới mức lông chúng dựng hết cả lên.

Mũi tên bay màu vàng xuyên thủng không gian, phóng vào mười hai con Tuyết Hồn thú. Mũi tên bay chia ra làm mười, từ mười lại chia ra thành trăm, trăm lại chia ra làm nghìn, cuối cùng vô số mũi tên màu vàng bay trên không trung cấu thành một cái lưới trấn áp màu vàng thật lớn.

"Vèo!"

Cung lên dây, mũi tên màu vàng bắt đầu ngưng tụ, mang theo khí tức mạnh mẽ đầy sắc nhọn.

An Lâm nhìn thấy bộ lông mềm thanh khiết hoàn mỹ của Tuyết Hồn thú đang có dấu hiệu bị cháy đen, lòng mềm nhũn, bắt đầu giảm cường độ của ngọn lửa xuống.

Đôi mắt to căng tròn của Tuyết Trảm Thiên trừng lớn hết cỡ, vẻ mặt không thể tin được.

Mũi tên dài và trận pháp va chạm, hư không vặn vẹo rạn nứt, từng dòng khí trên không trung bị xáo động đến hỗn loạn, chôn vùi hết thảy mọi vật chất chung quanh.

An Lâm thấy thế bắt đầu thu hồi tứ linh hỏa hải, nếu lúc này còn tiếp tục dùng tứ linh hỏa hải, Tuyết Hồn thú sẽ chín mất.

Mười hai con tuyết thú cảm thấy thân thể của mình đều bị một sức mạnh kỳ dị trói buộc.

"Đây là... Đây là thuật pháp phong ấn?!"

"Oa! Đây là của tôi!"

Tuyết Hồn thú trên không trung rơi xuống nước, rơi xuống đất giống như sủi cảo, sau đó lăn rồi lại lăn...

"Ủa! Mặc dù là Tuyết Hồn thú, nhưng tại sao sờ tới sờ lui lại ấm như vậy? Có thể làm gối ôm được!" An Lâm vừa xoa Tuyết Trảm Thiên, vừa sợ hãi than.

"Không sai, Thần Phật trấn tà tiễn chính là thuật phong ấn trấn áp. Những người dưới nó trong vòng nửa canh giờ, sẽ triệt để mất đi sức mạnh, hơn nữa không có cách nào sử dụng nguyên khí." Làn váy hồng nhạt của Lưu Sở Sở tung bay bồng bềnh, cô trầm tĩnh mở miệng nói.

"Dù sao cũng là của tôi!" Lưu Sở Sở ngang ngược kiêu ngạo nói.

Bên trong trấn áp đồ màu vàng, từng ký tự màu vàng rơi xuống người tuyết thú, tựa như gông xiềng không thể phá vỡ, triệt để trói buộc bọn chúng.

Đáng thương cho Tuyết Trảm Thiên, rõ ràng là một viên cầu, bị kéo đến biến dạng.

Sau đó hai người xé rách mặt, a, không đúng, là tranh giành Tuyết Trảm Thiên.

"Là của tôi!" An Lâm cũng muốn.

"Bẹp bẹp!"

"Anh tránh ra! Con Tuyết Hồn thú này là của tôi!" Lưu Sở Sở liếc mắt nhìn An Lâm.

"Dựa vào cái gì mà nói con này là của cô,

Trên mặt nó cũng không có ấn ký của cô." An Lâm không phục nói.

Lưu Sở Sở chứng kiến đám Tuyết Hồn thú lông trắng tròn vo, không cách nào giữ nổi vẻ nghiêm nghị nữa, đôi mắt sáng ngời không thôi.

Một tay hắn không ngừng xoa thân hình tròn trịa kia, một tay xoa đôi cánh tinh xảo đẹp đẽ nọ.

An Lâm cũng bay nhào về hướng Tuyết Trảm Thiên, không có nguyên nhân nào khác, nó lớn lên tròn mượt nhất, màu lông sáng bóng tốt nhất, hơn nữa con mắt còn to tròn nhất nữa, đích xác đáng yêu động lòng người!

Cô bổ nhào qua, ôm chặt lấy Tuyết Trảm Thiên, không ngừng cà mặt vào khuôn mặt mềm mại béo tròn vô cùng mịn màng như nhung của nó, xúc cảm vô cùng dễ chịu!

"Hai người đều có chừng có mực cho tôi! Tuyết Trảm Thiên tôi cả đời đều sẽ không phục! Dù chết cũng sẽ không nhận mấy người như các người làm chủ! Hai người mau vứt cái ý niệm ngu không ai bằng trong đầu này đi!" Hai mắt Tuyết Trảm Thiên sáng ngời có thần, mở ra cái miệng toàn răng mèo, trong vô vừa hung hăng lại vừa đáng yêu.

Một đám Tuyết Hồn thú "Y y nha nha" chạy đến giải cứu lão đại của bọn nó, kết quả bị An Lâm và Lưu Sở Sở một cước đá văng giống như đá bóng.

Rất hiển nhiên, lực chú ý của bọn họ đều tập trung ở con Tuyết Trảm Thiên này.

"Ai! Hết cách rồi, chúng ta muốn có được thú sủng, nhất định phải dưới tình huống song phương đều đồng ý thì mới có thể thành lập khế ước, không bằng khiến để cho con Tuyết Trảm Thiên này tự mình chọn đi!" Lưu Sở Sở đề nghị.

An Lâm trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý đề nghị của Lưu Sở Sở.

Đề Na và Lăng Ảnh không nói lời nào, chỉ đứng xem hai người này giày vò nhau.

Lăng Ảnh nhìn nhóm tuyết thú, không đề nổi chút hứng thú nào.

Không có biện pháp, thẩm mỹ của hắn không được bình thường.

Hắn chỉ ưa thích mấy thứ có xúc tua vừa nhiều lại vừa thon dài, ví dụ như vị công chúa bạch tuộc ở Tây Hải ấy, trong rất tuyệt.

Nếu không phải nhìn thấy Tuyết Hồn thú là thú sủng truyền kỳ ẩn chứa đạo căn hệ băng rất mạnh, hắn còn lâu mới mạo hiểm tới nơi quỷ quái này.

"Đề nghị này là tôi nói ra trước, cho nên tôi sẽ là người thứ nhất thuần hóa nó!" Lưu Sở Sở đoạt lời mở miệng nói trước.

An Lâm suy nghĩ một chút, còn tiếp tục tranh giành như vậy thì cũng không có ý nghĩa. Hắn vô cùng có lòng tin đối với Tuyết Trảm Thiên, tuyệt đối không có khả năng phục tùng loại người ngang ngược kiêu ngạo như Lưu Sở Sở, liền gật đầu đáp ứng.

Lưu Sở Sở thấy thế vui vẻ ra mặt, vỗ nhẹ lên bộ lông tơ trắng noãn mềm mại của Tuyết Trảm Thiên, thanh âm kiều mị mà lại tinh tế nói: "Tiểu Thiên Thiên..."

An Lâm nhìn về phía Tuyết Trảm Thiên và mười một con Tuyết Hồn thú còn lại, khóe miệng hơi hơi giơ lên, trên mặt hiện ra nụ cười tàn nhẫn.

"Vậy anh thử đi!" Lưu Sở Sở không phục nói.

"Tuyết Trảm Thiên tôi thà chết chứ không chịu khuất phục, cô cũng đừng uổng phí tâm cơ nữa!" Tuyết Trảm Thiên trả lời vô cùng kiên định.

An Lâm nghe xong, đây mới phù hợp làm thú sủng của An Lâm hắn, có khí chất!

Lưu Sở Sở không thất vọng, mà tiếp tục mở miệng nói: "Nếu như cậu đáp ứng làm thú vật sủng của tôi, tôi có thể đáp ứng thả mấy con Tuyết Hồn thú khác!"

"Phốc!" An Lâm chợt muốn phun ra một đống máu.

"Thật sự?" Hai mắt Tuyết Trảm Thiên sáng ngời.

Bây giờ bọn họ là trạng thái mặc người chém giết, nếu như Lưu Sở Sở có thể thả số Tuyết Hồn thú kia thật, nó với tư cách là thủ lĩnh, nói không chừng thật sự có thể cân nhắc làm thú sủng của Lưu Sở Sở.

"Giả dối, đương nhiên là giả rồi!" An Lâm cướp Tuyết Trảm Thiên từ trong ngực của Lưu Sở Sở đi, nổi giận nói, "Cô cũng quá không từ thủ đoạn rồi đấy, cho dù con Tuyết Trảm Thiên này rất là đáng yêu, nhưng mà cũng không thể bởi vậy mà buông tha cho mấy con Tuyết Hồn thú khác chứ! Cô đã từng nghĩ tới cảm thụ của những người khác chưa?!"

Lưu Sở Sở bĩu môi: "Nếu như tiểu Tuyết Hồn thú không nhận chủ, sẽ không thể xuyên qua Lưỡng Giới mang về đại lục Thái Sơ, có gì hữu dụng chứ... Cùng lắm thì tôi bồi thường mọi người một chút tiền là được."

"Ha ha, tôi có thể khiến chúng nó đều nhận chủ cô có tin hay không?" An Lâm cười lạnh một tiếng.

"Làm thú sủng của tôi được không... Tôi sẽ yêu thương cậu, mỗi ngày cho cậu ăn đồ ăn ngon, cậu muốn quần áo vũ khí hay đồ chơi đan dược gì, tôi đều có thể cho cậu nha..." Thanh âm mềm nhũn xốp giòn tuôn ra từ trong miệng của Lưu Sở Sở, đôi mắt màu vàng tràn đầy nhu hòa và cưng chiều.

Tuyết Trảm Thiên và An Lâm đồng thời rùng mình một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận