Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 968: Phần thưởng của Hắc Linh Xà

Thiên Đình, thế lực mạnh nhất giới Cửu Châu.

Đó là một nơi vô cùng tôn quý và thần thánh, nhìn khắp toàn bộ đại lục Thái Sơ, không một nơi nào dám can đảm đối đầu trực tiếp với con quái vật khổng lồ này.

Nhưng vào giờ khắc này, Nam Thiên Môn - con đường duy nhất nối liền hai giới, đột nhiên bị nổ tung, bị một sinh linh nào đó dùng một cách cực kì bạo lực, mở ra một con đường riêng.

Chuyện này, thu hút sự chú ý của toàn bộ cao tầng ở Thiên Đình.

Cho tới bây giờ chỉ có họ từ Nam Thiên Môn triệu hồi tiên sứ ở nhân gian trở về, chứ chưa từng gặp cảnh sinh linh dưới nhân gian dám to gan xông lên Thiên Đình cả.

Tử Vi Đại Đế và Thiên Đế Năm trong năm vị đế vương Hợp Đạo, gần như cùng lúc đi tới chỗ bị nổ của Nam Thiên Môn, họ nhìn chằm chằm Nam Thiên Môn bị vỡ tan, nhìn thấy con đường màu đen sâu thẳm xuất hiện ngay đó, sắc mặt nghiêm túc, im lặng không nói một lời

Về phần hai thần tướng bảo vệ Nam Thiên Môn, đã sợ tới mức co ro một bên. Họ chưa từng gặp cảnh Nam Thiên Môn bị phá vỡ thế này, chuyện này quả thật rất phản tu chân được không hả!

Tử Vi Đại Đế và Thiên Đế nhìn thấy một người đàn ông áo đỏ khí tức khá ôn hoà, bước từng bước một từ hư không hỗn độn ra, sắc mặt lại thay đổi.

Về phần hệ Bổ Thiên, Thiên Đế chỉ đứng hàng thứ hai, Nữ Oa mới là trùm cuối.

"Nếu không có chuyện gì, vậy thì tôi đi trước nhé." Tây Lý Nhĩ cười đạp lên hư không rời khỏi Thiên Đình.

Bởi vì, đối với Tây Lý Nhĩ mà nói, Thiên Đình đúng là nơi hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi...

Ôn thần kiểu này, tiễn đi nhanh chừng nào tốt chừng đó!

Nói xong, hắn chọc tay vào hư không, không gian gợn sóng một cái, một triệu linh thạch bị hắn rút ra, vứt tới trước mặt Thiên Đế: "Đây là tiền sửa Nam Thiên Môn, nếu dư cũng không cần trả lại tôi đâu."

Cứ như vậy, Tây Lý Nhĩ nghênh ngang rời khỏi Thiên Đình.

"Tây Lý Nhĩ, hoá ra là anh à!" Hai mắt Thiên Đế ẩn chứa thiên uy, nhìn chằm chằm người vừa mới bước ra.

"Thứ cho tôi không tiễn đi xa được." Thiên Đế gật đầu.

Nhìn thấy lý Tây Lý Nhĩ đột nhiên nói lý như vậy, khoé miệng Thiên Đế co rút vài cái, nhưng chung quy không nói thêm gì. Về phần mấy cái câu đầy khí phách, như là "Thiên Đình đâu phải chỗ anh muốn tới thì tới muốn đi thì đi" gì đó, Thiên Đế hoàn toàn không nói nên lời.

"Đã lâu không gặp, hai vị đế vương." Tây Lý Nhĩ mỉm cười chào hỏi, cho dù một mình xâm nhập vào giữa Thiên Đình, thì sắc mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh: "Đừng lo lắng làm gì, tôi chỉ mượn đường của các vị để về thôi, tôi sẽ đi ngay đây."

Khoé miệng Tử Vi Đại Đế co giật vài cái, ông muốn nói một triệu linh thạch không đủ để sửa lại Nam Thiên Môn đâu! Nhưng mà ông nghĩ tới những hành vi ngày trước của Tây Lý Nhĩ, nên cố mà nhịn xuống.

Trái đất vừa mới thăng cấp thành công.

Đâu còn cách nào khác, hắn là trùm cuối của hệ Phá Thiên, cho nên mới dám kiêu ngạo như vậy!

An Lâm lại được gặp Hắc Linh Xà.

Tuy rằng họ đều đang ra sức chiến đấu vì tương lại của thế giới này, nhưng lại có những suy nghĩ khác nhau. Đạo bất đồng bất tương vi mưu, huống hồ chi về mặt nào đó mà nói, họ còn là đối thủ của nhau. Cho nên Thiên Đế lười lá mặt lá trái, chỉ muốn Tây Lý Nhĩ nhanh chóng đi cho khuất mắt mình.

Ở một đầu khác của Nam Thiên Môn.

An Lâm nghe vậy, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm, hắn ôm ngực, cố gắng nói: "Thiên hạ hưng suy, ai cũng có trách nhiệm, vì sự ổn định và phồn vinh của Oa Giới, tôi cũng sẽ dốc hết sức mình!"

Hắn quyết định nói trước, dời đề tài đi, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "Tiền bối", muốn Hắc Linh Xa nhớ ra thân phận của mình, đừng có ý mạnh hiếp yếu, khi dễ tiểu bối của mình!

Đó chính là thần khí kiếm Sáng Thế Tru Tà nha!

Rõ ràng là có dung mạo xinh đẹp như tiên nữ, nhưng nụ cười trên môi lại cực kì đáng sợ, ít nhất An Lâm thấy như vậy, hắn thấy sau lưng mình có hơi mát lạnh rồi đó.

Ầm ầm!

Hắc Linh Xà nhìn thấy Bạch Linh Xà không có chuyện, thì chuyển tầm mắt nhìn về phía An Lâm và Đề Na, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.

"Chị Hắc, chị mau dừng tay lại đi!" Bạch Linh Xà lo lắng hô.

Đám người Đại Bạch, Hiên Viên Thành, Bạch Linh Xà vội vàng lùi ra sau, tránh khỏi phạm vi vụ nổ.

Một tiếng nổ lớn vang vọng khắp đất trời vang lên, năng lượng đáng sợ nháy mắt lan tràn khắp nơi.

"Chúc mừng Hắc Linh Xà tiền bối đã thành công dẫn dắt trái đất đi tới một thời kì huy hoàng mới!" An Lâm cung kính chúc mừng Hắc Linh Xà.

Cho dù là là một đòn tấn công đơn giản, thì uy lực của thần khí cũng đáng sợ mới mức khó tưởng tượng nổi.

Dưới sự áp bách của uy thế thần khí, toàn thân An Lâm run lẩy bẩy, hắn theo bản năng nắm chặt kiếm Thắng Tà, chém một kiếm về phía cây kiếm màu vàng kia.

Hai thanh kiếm chạm vào nhau, cả đất trời như đứng khựng lại!

Hắc Linh Xà nắm thanh kiếm thần khí trên tay, ý cười trên môi vẫn rực rỡ như cũ: "Không cần khách khí, đó đều là chuyện ta phải làm, nhưng cậu thì phải chịu vất vả rồi, dù gì cậu cũng cố sức giúp chúng tôi giết chết xà yêu như vậy mà."

Sau đó, hắn nhìn thấy cây kiếm to màu vàng trong tay Hắc Linh Xà đang đâm về phía mình, và không ngừng to lên!

"Phần thưởng gì chứ?" An Lâm tỏ ra vô cùng chờ mong.

Hắc Linh Xà gật đầu: "Trình độ giác ngộ tư tưởng rất cao, nên tôi quyết định sẽ thưởng cho cậu một phần thưởng nhỏ."

An Lâm bị sức mạnh trên thân kiếm đẩy lùi, hai mắt sáng rỡ.

Hắn đỡ được đòn tấn công của Hắc Linh Xà rồi kìa!

"Ồ? Tiến bộ hơn trước rồi nhỉ." Hắc Linh Xà nhếch miệng lên, kiếm khí màu vàng từ trên thần khí dâng lên, không ngừng đâm về phía An Lâm.

Trong lòng An Lâm sợ hãi vô cùng, hắn dùng hết chiêu thức mình có để ngăn cản những đòn tấn công của Hắc Linh Xà.

Nhưng mà, những đòn tấn công của Hắc Linh Xà cực kỳ đáng sợ, sức mạnh cũng ngày càng tăng lên, kiếm pháp ngày càng tinh tế, khiến An Lâm không nhìn thấy cơ hội thắng nào!

Rầm rầm ầm...

An Lâm không ngừng bị thần khí chém bay, Hắc Linh Xà thì liên tục ép sát.

"Chiến Thần lục kiếm, Phong Kiếm!"

An Lâm hô to một tiếng, đường kiếm hoá thành bóng trắng, nhằm thẳng vào đầu Hắc Linh Xà.

Vòng eo nhỏ nhắn của Hắc Linh Xà uốn một cái, tránh thoát đường kiếm, bảo kiếm màu vàng mang theo khí thế mạnh mẽ đập vào ngực An Lâm, cô dùng lưng kiếm để đập!

"Phụt..." An Lâm bị đập cho một cái, nội tạng run rẩy, phun thẳng ra một ngụm máu tươi.

Vào lúc này, Hắc Linh Xà tỏ ra vô cùng sung sướng, rút kiếm chém về phía An Lâm thêm lần nữa.

An Lâm chỉ có thể liều mạng cản những đòn tấn công của Hắc Linh Xà.

An Lâm nghe vậy hai mắt trầm xuống, hắn hung ác trừng Hắc Linh Xà một cái.

"Đã vậy thì cô đừng trách tôi!"

"Cô đừng có ép tôi đấy!" An Lâm cắn răng nói.

Một tay Hắc Linh Xà cầm kiếm, tay còn lại vung chưởng, đường kiếm màu vàng sắc nhọn như ngôi sao giáng xuống từ trên trời, đánh ngã An Lâm, sức mạnh đáng sợ đó không ngừng xông vào người hắn, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.

"Tôi ép cậu thì đã sao, hả, cậu có năng lực chống lại tôi à?" Hắc Linh Xà cầm trên tay kiếm Sáng Thế Tru Tà đi từng bước một về phía An Lâm, trên mặt treo nụ cười sung sướng: "Cậu ra sức phản khác đi! Cậu càng phản kháng, tôi lại càng vui vẻ, dù gì cậu có kêu rách họng cũng không có ai chạy tới cứu cậu đâu!"

An Lâm: "..."

Cái câu này nghe mới chói tai làm sao!

Hắc Linh Xà này chẳng lẽ là biến thái à?

Nhưng có một câu cô nói nói, giờ An Lâm có la rách họng cũng sẽ không có ai tới cứu.

Vùng đất này đã bị Hắc Linh Xà dùng thuật pháp ngăn cách, Đề Na và Bạch Linh Xà không đủ sức để phá vỡ thuật pháp đó, chỉ có thể nóng ruột đứng ngoài nhìn.

"Tôi là một rắn đã nói là làm, tôi từng nói gặp cậu lần nào sẽ đánh tơi bời cậu lần đó, thì chắc chắn sẽ không có ngoại lệ nào đâu." Hắc Linh Xà lại nhằm về phía An Lâm.

"Một cơ hội được đánh một trận với đại năng kỳ Hợp Đạo, chẳng lẽ không phải cực kì quý giá à?" Hắc Linh Xà từ từ lộ ra bản tính hiếu chiến của mình, càng chém An Lâm cô lại càng phấn khởi.

"Đây mà phần thường mà cô nói à?" Hắn tức tối thét to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận