Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1185: Tiểu Tà ra sân

Quy tắc hỗn loạn bị kiếm Thắng Tà chặt đứt như khi chém ma!

An Lâm giật mình: "Tiểu Tà, cô đang làm cái gì vậy?"

"Quy tắc trước kia đã tan biến trong hỗn loạn, tôi thừa dịp này xử lý nốt những quy tắc dư thừa rồi hấp thu luôn!" Kiếm Thắng Tà kích động nói.

"Cái gì? Hấp thu?" An Lâm mờ mịt, cảm giác như đang nghe thiên thư.

Kiếm Thắng Tà không nói gì nữa, lưỡi kiếm hướng về phía đất trời, khí thế vô hình nơi lưỡi đao nhọn hoắt chặt đứt trói buộc từ sâu xa, hình như từ trong hư vô có thứ gì đó gãy lìa.

Toàn bộ kẻ mạnh của Long tộc đang đứng ở đây đều tặp trung nhìn chằm chằm vào người vẫn đang trôi nổi trên không trung.

Bọn họ cũng mơ hồ cảm nhận được có thứ gì đó trong trời đất này đã bị kiếm của hắn chặt đứt, hơn nữa có một loại lực lượng nào đó tụ lại trên kiếm của An Lâm như lốc xoáy.

Phải, chắc chắn là thanh kiếm màu đen này đang hấp thu thứ gì đó trong trời đất!

"Thần Sáng Thế có thể làm điều đó đối với tiểu thế giới do bản thân sáng tạo ra... Đúng như cách nói không phá thì không xây được, phương hướng ban đầu của thế giới này vốn đã sai lầm, không bằng bây giờ phá đi bắt đầu lại."

Trong khi họ nói chuyện, một trận gió nhẹ thổi qua vạn dặm thế gian.

Ssss... Mọi người hít vào một hơi.

Tiêu Đồ cũng có cảm ngộ: "Điều này cũng giống như chết rồi sống lại, có lẽ sau khi thế giới này có được sự sống mới sẽ vứt bỏ con đường tiến hóa trước kia, quy tắc cũ hệ thống cũ gì đó đều vứt đi hết, sinh ra và diễn hóa thêm một lần nữa..."

"Chém thấp xuống một cấp độ, có ý gì?" Ngao Tình Ngọc kinh ngạc hỏi.

An Lâm vẫn ở trên bầu trời, duy trì tư thế cầm kiếm đâm lên.

Ngao Tiểu Vũ, người có cảm ứng nhạy bén nhất về thiên đạo, đưa ra bàn tay trắng nõn, ngưng tụ ra một cây cỏ nhỏ xanh rì. Cỏ nhỏ múa may theo gió, sau đó nhanh chóng khô héo.

Đất đai rạn nứt bắt đầu mọc ra mầm cây, sinh mệnh bắt đầu khôi phục, tất cả dường như lại trở về điểm xuất phát. Thế giới này đã không thuộc về Cổ Vực Thái Sơ nữa, nó giống như một thế giới vừa được sinh ra.

"Cấp bậc của thế giới cũng phân cao thấp, có lẽ An Lâm định chém rớt xuống một cảnh giới của chủng tộc có thể sinh ra trí tuệ cao của thế giới, hấp thu quy tắc tan biến, biến nơi đây thành thế giới không thể sinh ra chủng tộc có trí tuệ cao." Ngao Tiểu Vũ giải thích.

"Hóa ra là vậy..." Ngao Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn An Lâm, "Sinh linh có trí tuệ cao nhất ở nơi này là tộc Tà Long đã rút lui hết cả, nhờ đó lưới quy tắc do tộc trí tuệ cao diễn sinh ra cũng bị chặt đứt theo... Hắn đang thừa dịp sửa chữa sự tan biến thẳng tay chém thế giới bị nguyền rủa này thấp xuống một cấp độ?"

Trên mặt Ngao Tiểu Vũ lộ ra vẻ hứng thú: "Nhưng khu vực của Cổ Long Thái Sơ không phải là tiểu thế giới, đúng ra hắn sẽ không có năng lực làm ra chuyện này. Có lẽ là ý trời đi, hắn nắm giữ cơ hội lần này rất tốt, nhìn như nghịch thiên, thật ra là đang thuận theo đại đạo của thiên địa."

Giống như thanh kiếm của hắn đã trở thành cây đinh bị đóng chặt lên bầu trời này.

"Chuyện này mà cũng làm được ư? Đây là kiểu thần thánh gì thế hả!?" Ngao Tình Ngọc khiếp sợ nói.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" An Lâm lẩm bẩm một câu, trong lòng có chút lo lắng.

Tất cả cao thủ của Long tộc nhìn toàn bộ thế giới đều đang thay đổi, giống như nhận ra điều gì đó.

Tất cả đều đã xong, vá trời cũng đã hoàn thành, nhưng hắn không thể thu kiếm vào được.

Hứa Tiểu Lan nghe thấy những lời này, không nhịn nổi cười, lặng lẽ nhìn chàng trai trên bầu trời.

Cô nhớ lại ngày xưa bản thân trốn trong bóng tối làm chuyện cẩu thả lại bị ảnh hưởng bởi một quyền giết hai rồng của An Lâm, những lời hắn nói lại với cô khi đó, giờ nghĩ lại, chính là lời vàng lời ngọc!

"Nhưng tại sao hắn vẫn duy trì tư thế này chứ, chẳng phải bầu trời đã vá xong rồi sao?"

"Sư phụ quả nhiên rất mạnh, một chiêu tuyệt học vá trời này đã đủ để người khác theo đuổi cả đời, quá mạnh mẽ, quá khó tin!" Tiêu Trạch kích động đên run người, nơi khóe mắt còn vương lệ.

"Cầu mong đạo hữu An Lâm sớm đánh bại kẻ thù!"

Nhưng hắn cũng không dám làm ra động tác khác, vì sợ như thế sẽ ảnh hưởng đến kiếm Thắng Tà, khiến mọi chuyện vượt qua khỏi tầm kiểm soát. Phải, hắn vẫn tự hiểu bản thân mình lắm.

Chẳng biết đã trôi qua bao lâu.

Hắn không chiến đấu với cái gì hết, hắn chỉ không rút nổi kiếm Thắng Tà ra thôi!

Nghe từng tiếng cổ vũ cố lên dưới kia, trong lòng An Lâm như có hàng ngàn hàng vạn con thần thú đang chạy loạn.

Ngao Nguyệt Đường than nhẹ một tiếng: "Quả nhiên chỉ có kẻ yếu mới bổ đao, người mạnh chỉ có bổ thiên."

"Chuyện của cao nhân rắc rối vô cùng, chúng ta hiểu làm sao được?"

"Có lẽ hắn đang đại chiến với một sức mạnh không biết tên nào đó, chẳng qua là chúng ta không trông thấy mà thôi."

"Tiền bối An Lâm cố lên!"

"Long Đình chúng ta lại định đối đầu với người như vậy, điên rồi đúng không? Không được, sau khi trở về nhất định phải khuyên phụ vương nhiều hơn!" Ngao Hỏa Ngọc vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nói.

"Tư thế quá mức đẹp trai!"

"Mấy ngươi mau nhìn bóng lưng của hắn đi, thật vĩ đại biết bao, đáng tin biết bao!"

Dần dần, một đám Long tộc lại bắt đầu bàn tán.

Kiếm Thắng Tà chợt phát ra ánh sáng rực rỡ.

Một viên cầu đen nhánh ngưng tụ trên không trung, vì khí tức của vạn vật đã mất đi mà bắt đầu lan rộng.

An Lâm còn chưa kịp biến sắc thì chuyện khiến hắn phải há hốc mồm đã xảy ra.

Một cô bé mặc quần áo màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn!

Cô bé trông chỉ khoảng năm, sáu tuổi, thân cao khoảng 1m3, mặt bánh bao, trên gò má mũm mĩm dễ thương là một đôi mắt cá chết đen kịt lạnh lùng, giống như đang chán đến chết, chả thèm để ý bất cứ thứ gì.

Tóc đen như mực rũ xuống... còn dài hơn cả chiều cao thân thể cô bé, phủ lên chân ngọc nhỏ nhắn.

Không khí xung quanh dường như đông lại.

Vì sự xuất hiện của bé gái này mà tất cả mọi người dừng nói chuyện, ngơ ngác nhìn tình cảnh quỷ dị này, không khí trở nên yên tĩnh đến lạ...

Cô bé nhìn quanh bốn phía, duỗi người, dùng âm thanh non nớt trong trẻo lại mang theo lạnh lùng nói: "Ha ha ha... Bà đây cuối cùng cũng được ra ngoài, vui quá."

An Lâm bị dọa đến giật cả mình, cầm kiếm Thắng Tà chỉ vào cô bé kia, đề phòng hỏi: "Cô là ai?"

Cô bé nhìn An Lâm, nghiêng nghiêng đầu: "Tôi á? Tôi chính là kiếm linh của kiếm Thắng Tà mà!"

Đồng tử của An Lâm co rụt lại, há to miệng, một lúc lâu sau mới mở miệng đầy khiếp sợ: "Nói bậy! Kiếm linh của kiếm Thắng Tà chính là một người đẹp chân dài eo nhỏ, sao có thể là bé con chân ngắn mũm mĩm như cô!!"

Thực tế khác quá xa so với tưởng tượng, An Lâm không tiếp thu nổi sự thật này.

Bé gái: "..."

Mọi người: "..."

"Ha ha..." Sắc mặt cô bé ngay lập tức trở nên tối tăm, vẫy tay một cái, kiếm Thắng tà lập tức bay ra khỏi tay An Lâm, rơi vào trong tay cô bé.

Vẻ mặt An Lâm biến đổi: "Cô định làm cái..."

Còn chưa nói xong, một đạo kiếm mang đột nhiên xuất hiện như muốn chiếm đoạt cả tinh không, uy thế ngút trời, chạy dài trăm dặm, ngay lập tức nuốt sống cả An Lâm!

"Phụt..."

An Lâm phun ra một ngụm máu lớn, rơi từ trên trời xuống.

Cô gái nhỏ giơ kiếm chắn trước người, mắt cá chết chợt trở nên sắc bén, hừ nhẹ: "Bà đây đã sớm muốn đánh với anh một trận, đáng tiếc là trước kia không đủ năng lực. Bây giờ có cơ hội rồi, thật sảng khoái!"

Mọi người: "..."

Đây chính là kiếm linh của tiền bối An Lâm đấy ư?

Sao lại kinh khủng như vậy!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận