Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 924: Cường giả thần bí ở Giác Đấu Tràng

Cánh cổng Giác Đấu Tràng cây Thái Dương cũng cực kỳ hùng vĩ, được xây lên từ hai cái cột đá kim sắc cao gần ngàn thước.

Bên trong được trang hoàng càng hoành tráng, trong đại sảnh ghi danh dự thi, có bức tượng thập đại Chiến Thần của các triều đại ở cây Thái Dương đứng nghiêm, uy nghiêm tôn quý, đốt cháy ngọn lửa chiến đấu.

Một đám phi cầm tẩu thú hơi thở dồi dào đi lại trong đại sảnh, một số là tới ghi danh, một số khác là tới xem chiến đấu.

Những kẻ đi xem cuộc chiến với loại cấp bậc này cũng không chỉ đơn giản là ăn dưa hóng chuyện.

Thậm chí rất nhiều cường giả có thể lĩnh hội được rất nhiều điều từ các chiến sĩ tham gia chiến đấu.

Ngồi ở trên ghế đẩu, xem chiến đấu, đột nhiên "ồ" một tiếng chợt hiểu, sau đó đột phá cảnh giới, chuyện như vậy, cũng không tính là chuyện gì đáng ngạc nhiên ở chỗ này.

Những người tham gia chiến đấu trên Giác Đấu Tràng, ở trong mắt người quan sát không phải là khỉ làm xiếc, mà là anh hùng chiến đấu chân chính, là người đáng để kính nể. Cũng chính bởi vì như thế, người giành chức vô địch mới có cơ hội đi lên tầng đại lục thứ bảy trong truyền thuyết.

Chứng nhận hướng dẫn viên du lịch hạng nhất của Lão Hoàng Ngưu cũng khá là có ích tại đây, giúp chuyện báo danh trở nên nhanh gọn hơn.

Thẳng mà thừa nhận như thế, thái độ phục vụ này thật không thể chê!

"Hắc Ưng Vương! Hắc Ưng Vương! Hắc Ưng Vương..."

An Lâm: "..."

Vừa vào đến bên trong, bọn họ đã bị những tiếng reo hò đinh tai nhức óc tựa như tiếng sấm vang rền dọa đến.

"Chủ nhân, con chim oanh trắng này rất lễ phép, hơn hẳn mấy con chim ở bên ngoài kia luôn!" Tuyết Trảm Thiên cảm thán nói.

An Lâm lại đưa mắt nhìn về phía trung tâm Giác Đấu Tràng, khu vực chiến đấu rông khoảng mười dặm, bị một cái trận pháp khổng lồ bao phủ, tránh không để năng lượng bùng nổ lan đến gần người xem.

Một con chim oanh màu trắng nhìn An Lâm, liền mỉm cười nói: "Trận chiến đấu hôm nay đã bắt đầu, thời gian ghi danh đã qua, anh muốn dự thi, có thể ghi danh để ngày mai chiến đấu."

Từng tiếng reo hò vang lên, khiến cho hắn không khỏi tràn ngập cảm xúc.

Tai của chim oanh trắng rất thính, sau khi nghe xong mỉm cười giải thích: "Che giấu sự chán ghét và khinh thường đối với các người, chúng tôi vẫn rất chuyên nghiệp."

An Lâm nghe vậy gật đầu, tỏ vẻ không sao cả, nói: "Vậy thì ghi danh để ngày mai chiến đấu."

Sau khi chuẩn bị xong thủ tục ghi danh, dưới sự hướng dẫn của Lão Hoàng Ngưu, An Lâm tiến vào khu vực khán đài xem chiến.

Tiếng hoan hô rung trời lần nữa vang lên, rất hiển nhiên là con Hắc Ưng Vương này rất nổi tiếng.

Tuyết Trảm Thiên: "..."

" Hắc Ưng Vương là siêu cấp cường giả đã chiến thắng liên tiếp hai trận ở Giác Đấu Tràng, có tu vi Hóa Thần hậu kỳ, hi vọng ngày mai nó sẽ không tới dự thi, nếu không An Lâm lão ca ngài sẽ phải đánh một trận vất vả rồi!" Lão Hoàng Ngưu cau mày mở miệng nói.

Người xem muôn hình muôn vẻ, liếc mắt nhìn qua một lượt là có thể thấy được số lượng khoảng một trăm ngàn người xem.

Một con ưng màu đen khổng lồ, mở rộng ra hai cánh sắc bén như dao, vẽ ra một luồng tàn ảnh ở trên hư không, trong nháy mắt đã chém một con chim đầu hổ bốn cánh thành hai nửa!

An Lâm ngạc nhiên nói: "Phải thắng ba trận liên tiếp mới có thể đạt được cơ hội đi lên tầng thứ bảy?"

Chiến đấu kết quả, Hắc Ưng Vương đánh bại Thiên Mã U Minh, hoàn thành ba trận thắng liên tiếp.

An Lâm nhún vai, vậy ngày mai hắn sẽ khiến chúng nó biết, cái gì gọi là kinh khủng thật sự.

Trận chiến trong Giác Đấu Tràng vẫn đang tiếp tục, hình như là vòng loại hai đấu hai...

An Lâm khẽ gật đầu, thực lực của trọng tài coi như cũng được, chắc sẽ không mù mắt, nhìn không ra sự trâu bò của hắn.

An Lâm đã nói dối Lão Hoàng Ngưu, rằng mình chỉ là một tên tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ bình thường, thế nên Lão Hoàng Ngưu có loại lo lắng này cũng là bình thường.

An Lâm cũng được lựa chọn, bọn họ tề tụ lại, tiến hành trận chiến sống chết tàn khốc nhất. Cuối cùng chỉ có một người có thể sống sót đi ra, sáu mươi ba cường giả còn lại, nghênh đón bọn họ chính là tử vong!

Từ trong số hơn hai trăm người ghi danh chiến đấu tại Giác Đấu Tràng cây Thái Dương, chỉ có sáu mươi bốn cường giả được lựa chọn.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Cuối cùng, đối thủ của Hắc Ưng Vương là một con Thiên Mã U Minh cảnh giới Hóa Thần trung kỳ, cuộc chiến đấu kia cực kỳ kịch liệt, năng lượng va chạm kinh thiên động địa, khiếm cả đám khán giả đang xem cuộc chiến nhiệt tình cổ vũ, có tiếng hoan hô reo hò tựa như sóng triều thổi quét.

Hắn đưa mắt nhìn sang ghế trọng tài, trọng tài chính mạnh nhất kia, là một sinh linh có dáng vẻ của Chu Tước, bốn cánh mở rộng, trên thân có ngọn lửa đỏ rực bùng cháy hừng hực.

Sinh linh xung quanh đứng ở gần nó lại không hề cảm thấy nóng.

"Nó chính là trọng tài chính, người của Chu Tước nhất tộc, Chu Tước Lưu Thiên Hỏa, đại năng Phản Hư sơ kỳ đỉnh phong." Lão Hoàng Ngưu giải thích.

Rốt cuộc thì nó đã được đạt được tiến vào danh sách đi lên tầng thứ bảy như ước nguyện, kích động đến mức lệ rơi đầy mặt.

"Nếu như biểu hiện hết sức xuất sắc, được giám khảo và trọng tài thưởng thức, một lần thắng lợi cũng có thể đạt được cơ hội đi lên tầng thứ bảy." Lão Hoàng Ngưu bổ sung.

An Lâm: "..."

Lão Hoàng Ngưu lắc đầu nói: "Cũng không nhất định, có khi phải thắng mười trận liên tiếp liên tiếp."

Dưới sự hướng dẫn của một con thiên nga cái, An Lâm tiến vào phòng chờ.

Trong căn phòng chờ khổng lồ, đã có mấy chục cường giả Thú Tộc nhìn về phía An Lâm.

Bọn nó đều không phải là kẻ lương thiện gì, yếu nhất cũng là linh cảnh giới thú Dục Linh.

"Ha hả, không nghĩ tới mà, thậm chí còn có loài người tới dự thi."

"Đã lâu lắm rồi không được ăn thịt người tươi ngon."

"Khà khà khà... Loài người, đã nghĩ xem mình phải chết thế nào chưa?"

"Nếu như chủ động đầu hàng, ta sẽ để mi được chết dễ dàng một chút."

"Sẽ không sợ đến phát tè ra chứ, khặc khặc khăc..." Một con cốt ưng cười khả ố.

Một đám cường giả loài chim lên tiếng giễu cợt, An Lâm thì chỉ mặc kệ.

Mặt đất chấn động lên.

Ầm!

"Vụt!" một dải lụa đỏ phá không đánh tới trong nháy mắt, cuốn cái thân thể hùng tráng như núi kia lên, vứt đến mặt trước An Lâm trước.

"Ôi mẹ ơi! Tại sao cô ta lại tới đây? Ông đây không đánh nữa, ông muốn rút khỏi cuộc thi! Cứu mạng aaaaaaaa!"

Người tới như phát hiện ra cái gì, tiếng cười im bặt, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Đang lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng nói sang sảng: "Ha ha ha ha... Hỡi những kẻ cùi bắp đang ngồi ở đây, Hùng gia đã thắng bảy trận liên tiếp là ta đây, sẽ có bọn mi biết cường giả thật sự là như thế nào, ha ha ha... Úi?"

Cô gái này mặc một bộ váy liền áo màu sắc rực rỡ, chín dải lụa với chín màu sắc bất đồng bay múa ở bên cạnh, dung nhan như đào mận, lông mày cong cong, đôi mắt to tròn rất có thần.

Vóc dáng cô nhỏ nhắn, đi giày cao gót màu đỏ, lại có vẻ cực kỳ yểu điệu xinh đẹp, liếc mắt nhìn quanh với vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt kia vô cùng tương tự với An Lâm, giống như cũng đang nói... Không phải là tôi nhằm vào ai, mà chỉ muốn nói, các vị ngồi đây đều yếu như gà.

Sau đó, khiến cho An Lâm càng thêm kinh ngạc là, gần như tất cả cường giả có mặt ở đây, đã thật sự biến thành một đám gà yếu ớt mất rồi, người thì lộ vẻ tuyệt vọng, người thì lớn tiếng kêu than đầy bi thảm.

"Ôi cha mạ ơi... sao lại là Tiểu Tước Nữ chứ, tôi không chơi nữa có được không?" Có con chim khổng lồ vươn hai cánh ôm đầu khóc ầm lên.

"Rút khỏi cuộc thi, tôi muốn rút khỏi cuộc thi!"

"Hu hu hu... tại sao tôi lại xui xẻo như vậy?"

"Hức hức hức... Hức hức hức..."

Ngay cả cốt ưng vừa mới giễu cợt An Lâm, giờ phút này cũng nằm xụi lơ trên mặt đất, nước mắt rơi đầy đất.

Con nguyên thú Hóa Thần trung kỳ kia thì lạnh run, sắc mặt tái nhợt.

"Loài người?" Con ngươi An Lâm hơi co lại.

Coi như là An Lâm, nghe được giọng nói này, cũng phải giật thót mình, không khỏi đưa mắt nhìn sang cửa, một bóng dáng nhỏ nhắn yểu điệu bắt đầu xuất hiện ở trong tầm mắt.

"Xin chào mọi người." Một tiếng nói cực kỳ êm tai vang lên, cứ như thể tiếng trời, lấn át hết thảy thế gian này.

"Cốp cốp, cốp cốp..." Có tiếng bước chân cộc cộc vang lên.

Hắn dùng thần thức đảo qua một vòng, cảm giác kẻ địch mạnh nhất cũng chỉ là Hóa Thần trung kỳ. Không phải là hắn nhằm vào những người dự thi này, mà vì đối với hắn mà nói, những thứ cường giả này, thật sự đều quá gà!

Thực lực của ối thủ cũng quá gà rồi, thật sự ngay cả nói hắn cũng thấy lười.

Thiếu nữ xinh đẹp đột nhiên cười một tiếng, mắt to khẽ nheo lại, cái lưỡi đầy đặn liếm liếm cái miệng nhỏ nhắn, âm thanh dễ nghe như oanh vàng: "Hửm? Hôm nay, không một ai ở đây có thể chạy thoát!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận