Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 994: Trải nghiệm tình yêu rung động lòng người của Tiểu Sửu

"Anh An, khi tôi ở tại vực Vạn Sơn, thời điểm đó vẫn là một con khỉ nhỏ, khi đó tôi không xấu như vậy, ngược lại, còn có chút đáng yêu." Tiểu Sửu mở miệng nói.

An Lâm hỏi: "Có phải hình dạng giống như anh hiện tại nhưng thu nhỏ?"

Tiểu Sửu nghe vậy thì sững sờ, sau đó nhẹ gật đầu.

An Lâm đã hiểu, thật ra khi đó Tiểu Sửu cũng xấu, chỉ là khi đó quá nhỏ, vì vậy xấu xí cũng không rõ ràng.

Cái này giống với loài người khi còn bé, cơ bản đều vô cùng đáng yêu, nhưng càng lớn lên thì sẽ càng phát triển chính mình, khi đó sẽ hiện ra sự khác biệt.

"Sau đó thì sao?" An Lâm hỏi tới.

Tiểu Sửu chậm rãi mở miệng: "Có một ngày, khi tôi ở trên núi chặt cây, gặp phải một con dị thú Hắc Báo tập kích. Mặc dù tôi trời sinh linh thể, nhưng lúc đó tuổi còn nhỏ, làm sao có thể là đối thủ của Hắc Báo, rất nhanh liền bị móng vuốt của Hắc Báo đánh cho trọng thương. Ngay lúc khi tôi cho rằng mình đã thành bữa ăn trong bụng Hắc Báo, một bóng dáng màu trắng chui ra."

Vẻ mặt An Lâm trở nên nghiêm túc, hắn biết nữ chính lên sàn rồi.

Tiểu Sửu mỉm cười nói: "Bởi vì, bà ấy là mẹ của tiểu bạch hồ mà tôi thích."

Lúc đầu tưởng rằng là tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả mẹ nó là tiết mục mẹ vợ cứu con rể sao?

"Yêu nhau?" Tiểu Sửu chớp chớp hai mắt hỏi: "Tại sao tôi phải yêu?"

Cái này... cái này thật cmn là mẹ vợ sao?

Lại nói, phong cách này tại sao không giống như hắn nghĩ chứ?

Tiểu Sửu tiếp tục nói: "Mẹ của tiểu bạch hồ Bạch Mộ Vũ nhìn thấy tôi bị trọng thương liền dẫn tôi về chỗ ở của bọn họ để chữa trị, bà ấy còn hỏi tôi có nhìn thấy một gốc cây Băng Hoa màu xanh lam bị hỏa diễm thiêu đốt không."...

Đôi mắt của Tiểu Sửu lộ ra vẻ hồi tưởng: "Người đó thánh khiết, xinh đẹp rung động lòng người, có sáu đuôi màu trắng tinh vô cùng linh hoạt, hai con mắt rực rỡ như sao trời, chỉ một ngụm liền nuốt cả con Hắc Báo."

Vì sao phong cách này không giống như hắn nghĩ chứ?

An Lâm cố gắng tỉnh táo lại: "Sau đó thì sao, hai người yêu nhau như thế nào?"

An Lâm: "..."

An Lâm há hốc mồm.

"Bạch Dao vô cùng tò mò về vực Vạn Sơn, vẫn luôn không ngừng hỏi này hỏi nọ. Đối với ân nhân cứu mạng, tất nhiên tôi rất tình nguyện nói ra tất cả những gì mình biết cho cô ấy nghe."

An Lâm: "..., vậy anh nói về cô ấy làm gì?"

"Có lẽ duyên phận giữa tôi và cô ấy chính là từ việc kể chuyện mà bắt đầu."

"Sau đó thì sao?" An Lâm dần dần lấy lại tinh thần tiếp tục hỏi.

"Bọn họ xuất hiện ở nơi chính là bởi vì tìm kiếm cây Băng Hoa màu xanh lam kỳ lạ này. Tất nhiên là tôi không biết Băng Hoa này, thời điểm chữa trị vết thương, tôi cùng với tiểu bạch hồ Bạch Dao trở thành bạn bè."

"Về sau." Tiểu Sửu thở dài một hơi: "Về sau mẹ của cô ấy tìm được hỏa diễm Lam Băng Hoa, sau đó liền mang Bạch Dao rời khỏi vực Vạn Sơn, tôi cùng với cô ấy cứ như vậy là xa rời nhau..."

An Lâm vỗ mạnh nói: "Hóa ra là thanh mai trúc mã, sau đó thì sao?"

Giản dị? Tốt đẹp? Anh đang kể câu chuyện tình yêu sao?

"Lúc ấy tôi liền lặng lẽ thề trong lòng, chờ sau này mạnh mẽ hơn nhất định sẽ bảo vệ cô ấy."

Vẻ mặt Tiểu Sửu lộ ra sự thất vọng nói: "Rất rõ ràng hỏa diễm Lam Băng Hoa không phải phàm vật, tôi làm sao có cơ hội tiếp xúc hay gặp được thứ đẳng cấp như vậy chứ?"

"Cô ấy ngoan ngoãn đáng yêu, lại vô cùng lương thiện. Tôi cùng với cô ấy tìm trái cây trong rừng để ăn, trái cây cô ấy hái được đều chia cho tôi một nửa, gặp dã thú nhỏ, cô ấy lợi hại hơn tôi, cũng sẽ che chở ở trước mặt tôi."

"Chỉ cần chúng tôi cách xa nhau không quá mười dặm thì có thể cảm ứng sự có mặt của nhau, đây chẳng lẽ không phải là trao đổi tín vật đính ước sao? Tình yêu của chúng tôi chính là kín đáo nội liễm, ẩn nhẫn kiềm chế như vậy đó."

"Những gì tôi và Bạch Dao cùng trải qua rất đơn giản và thuần khiết, về chuyện anh nói, làm sao xác nhận tình cảm của nhau, trước khi chia tay cô ấy cho tôi một nhúm lông hồ ly, tôi đưa cho cô ấy một nhúm lông khỉ..."

An Lâm suy nghĩ, cũng thực sự đúng như vậy, đây chính là phát triển thực tế nhất, đâu phải nơi nơi đều có kỳ ngộ chứ, cũng không phải con ruột của ông trời.

Tiểu Sửu cảm khái một tiếng nhìn lên bầu trời sao, giống như có thể nhìn thấy khuôn mặt vui cười của tiểu bạch hồ.

Những gì trải qua trong câu chuyện này, tại sao tôi cảm thấy nghe xong mà giống như chưa nghe vậy?

Phong cách này sao lại không giống như hắn nghĩ chứ?

Mặc dù An Lâm điên cuồng phỉ nhổ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ mặt của một người bạn tri kỷ như cũ, ôn hòa nói: "Ừm... Anh và Bạch Dao yêu nhau như vậy sao? Trong việc lấy được hỏa diễm Lam Băng Hoa anh có góp sức gì không? Có làm chuyện đặc biệt gì với cô ấy để gia tăng tình cảm không, các người làm như thế nào để xác nhận tình cảm của nhau?"

Hắn đã bị khơi gợi lên hứng thú, tại sao Bạch Dao và Tiểu Sửu yêu mến nhau, bọn họ đã trải qua những gì mới khiến cho Tiểu Sửu bây giờ một mình ngồi trên mỏm núi đá mà đau lòng muốn chết nhìn ngắm bầu trời.

An Lâm: "..."

"Đúng rồi, chuyện xảy ra cơ bản chính là như vậy." Tiểu Sửu nhẹ nhàng gật đầu nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một nụ cười xấu xí: "Thế nào, có phải tình cảm vô cùng giản dị, vô cùng thuần khiết tốt đẹp không?"

An Lâm trợn hai mắt: "Cái này... Có phải anh còn có chuyện gì không nói, chỉ như vậy thôi sao?"

Vẻ mặt Tiểu Sửu lộ ra ưu thương, khóe mắt tràn ra nước mắt.

An Lâm không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, hàm súc nội liễm, ẩn nhẫn khắc chế? Tiểu Sửu ảo tưởng như thế nào mà nghĩ được như vậy thế?

Đây thật sự là kể chuyện tình yêu sao? Không giống!

Ngược lại có chút giống Tiểu Sửu đang tự suy tưởng?

Có thể tiểu bạch hồ chỉ coi hắn là một người bạn thân không hơn?

An Lâm có chút đồng tình nhìn Tiểu Sửu, như thế nào hắn cũng không nghĩ đến, Tiểu Sửu lại là một người yêu thích tự ảo tưởng cùng với tự mình suy diễn như vậy. Điểm ấy, nhẽ ra hắn nên phát hiện sớm một chút, dù sao mấy năm trước khi thu nhận Tiểu Sửu, dường như Tiểu Sửu cũng tự ảo tưởng ra rất nhiều tình cảm.

Có thể nói Tiểu Sửu là một con khỉ có cảm tính không bình thường.

An Lâm không dám tiếp tục tự suy diễn trải nghiệm tình yêu của Tiểu Sửu nữa.

Bởi vì hắn cảm thấy chính mình tự ảo tưởng, như có điều gì đó sai sai.

An Lâm sửng sốt một chút, sau đó vô cùng gian nan gật đầu nói: "Cũng tốt, chúc phúc cho bọn họ, sau đó tạm biệt quá khứ."

"Tôi đã quyết định, ngày mai sẽ đi vùng đất Tạo Hóa, tham gia hôn lễ của Bạch Dao!" Tiểu Sửu hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy kiên định mở miệng.

An Lâm: "..."

"Nhưng tôi không thích rừng lớn!" Tiểu Sửu

"Không có chuyện gì, Tiểu Sửu, mất đi một con hồ ly, anh còn cả một khu rừng lớn!" An Lâm an ủi.

Chắc Tiểu Sửu sẽ không tin. Coi như tin, cũng sẽ càng đau lòng hơn. Như một tên đần độn, thích một cô gái không thích mình lâu như vậy, đả kích chẳng phải lớn hơn nữa sao?

Hai mắt An Lâm sáng lên, đây là tình tiết nhà gái phát hiện nhà trai thăng chức rất nhanh, trở thành một người đàn ông có sự nghiệp, sau đó cuối cùng động tâm chủ động liên hệ sao?

"Sau đó thì sao?"

"Về sau, Bạch Dao gửi một phong thư cho tôi, cô ấy nói mười ngày sau cô ấy muốn kết hôn cùng với thiếu chủ Hắc Hồ tộc, hi vọng tôi có thời gian có thể tham gia hôn lễ của cô ấy..." Tiểu Sửu nói xong nước mắt lại rơi xuống.

An Lâm há to miệng.

Cái này mẹ nó... phong cách này sao lại không giống hắn nghĩ vậy?!

Tuy nhiên suy nghĩ một chút, điều này cũng hợp lý, mối tình đầu kết hôn với người khác, cũng chỉ có chuyện như thế này mới có thể khiến cho Tiểu Sửu đau lòng.

Trong lòng An Lâm cảm thấy không đáng thay Tiểu Sửu.

Tiểu bạch hồ có thể chưa từng yêu mến cậu, cậu đau lòng như vậy thì được gì chứ? Tự tìm khổ sao?

Hắn lại không thể nói rõ suy nghĩ của mình với Tiểu Sửu.

Tiểu Sửu tiếp tục nói: "Tôi trở thành trưởng lão của Tứ Cửu tiên tông, từ việc thanh danh của Tứ Cửu tiên tông mở rộng, tồn tại của tôi cũng được rất nhiều người biết, bao gồm cả Bạch Dao cũng vậy."

Tiểu Sửu cũng thật là, đến bây giờ vẫn luôn nhớ mãi không quên, tìm một con khỉ cái không phải tốt sao? Tai sại sao lại gửi gắm tình cảm trên người một con hồ ly chứ?

Đây chính là muốn nói về sau không có xảy ra chuyện gì phải không?

An Lâm: "..."

Tiểu Sửu: "Về sau, Bạch Dao trở về quê hương của cô ấy là vùng đất Tạo Hóa, lần từ biệt đó liền đến tận bây giờ."

Hắn hiểu kỳ hỏi: "Sau đó thì sao? Hai người không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Ai nói tôi muốn chúc phúc cho bọn họ chứ? Bạch Dao chắc chắn là bị ép, tôi muốn đi cứu cô ấy!!!" Tiểu Sửu bùng lên ý chí chiến đấu mãnh liệt, chém đinh chặt sắt nói.

An Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận