Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1183: Dùng tính mạng để chứng minh bản chất của đồng đội

Ám Dạ Xoa rơi vào lối đi thông giữa hai thế giới, cửa hang vốn đã trở nên đen nhánh kia lại lộ ra sắc trắng chói mắt thêm lần nữa, biến thành trắng tuyền, cùng lúc đó, dao động không gian tinh khiết cũng bắt đầu xuất hiện.

Đường hầm không gian giữa hai giới được khôi phục chắc chắn.

Cho dù là Tà Long hay hai thành viên còn lại của Long tộc cũng chẳng ai ngờ Ám Dạ Xoa sẽ quyết đoán hi sinh chính bản thân mình để bảo vệ lối đi như thế.

Ngay lúc Tà Long còn đang ngẩn người.

"Đi mau!!" Tiếng hét của Cổ Long Đế lại vang lên.

Tà Long Mân Côi và Tà Long Luân Ngục bị tiếng hét này làm cho giật mình, bắt đầu tỉnh táo lại, không chút do dự bay về phía vòng ánh sáng, lao thẳng vào.

Cổ Long Đế cũng rút lui.

"Đừng hòng đi, ở lại đây với chúng ta đi, ha ha ha.." Hades thở ra một hơi, quả cầu hóa thành vô số xúc tu quấn vào cổ Cổ Long Đế.

"A...!" Hades kêu thảm, thân thể như quả bóng kia như bị nhúng vào nước sôi sùng sục, không ngừng lăn lộn, lực lượng đen sẫm bị năng lượng quỷ dị kia thấm vào.

Thân thể hóa thành mưa máu đen đặc rơi xuống đất, tí tách tí tách.

Nhưng chỉ chớp mắt sau Cổ Long Đế đã đến trước mặt Hades, trong mắt chảy ra huyết lệ.

"Oành!" Hades đột nhiên nổ tung.

Lực lượng thần đạo màu vàng bao phủ kín cả đất trời, toàn bộ xúc tu của Hades đều bị cắn nát!

"Ồ, Hades lại chứng minh mình là heo thêm một lần nữa rồi, hại người hại mình. Lúc này còn dám nhảy ra, định làm nơi trút giận cho Cổ Long Đế đấy à?" Ngao Tiểu Vũ mở miệng châm biếm.

"Ở lại đây? Với mi?" Cổ Long Đế bỗng bật cười.

Vị thần Hắc Ám Hades nổi danh trên đại lục Thái Sơ lại bị Cổ Long Đế giết chết trong nháy mắt.

"Không thể nào?" Hades nhanh chóng lui về sau, né tránh sự ăn mòn của lực lượng thần đạo màu vàng.

Trong nụ cười rạng rỡ mang theo chút lạnh lẽo nào đó.

Hades điên cuồng vùng vẫy, nhưng hai tay Cổ Long Đế túm chặt lấy hắn, không cho hắn chạy trốn.

Tộc Tà Long đã rút lui toàn bộ, Cổ Long Đế chỉ còn một thân một mình, nhưng không còn ai dám tiến lên nữa.

Cùng lúc đó thần đạo lực màu đỏ cũng tràn ra.

Cô nhìn đất trời đang tan biến, chậm rãi lau khô huyết lệ, đi đến bên cạnh lối đi hình tròn.

Một đám Long tộc ngơ ngác nhìn một màn này, không khí như đặc quánh lại.

Ừ, Ngao Tiểu Vũ lại bắt đầu ai oán nữa rồi...

Sinh linh cuối cùng của tộc Tà Long đã rời khỏi thế giới này.

Cổ Long Đế giang rộng hai tay, nhảy xuống vòng sáng màu vàng.

"Nhóm Tà Long chạy rồi, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Có người mở miệng hỏi.

Vị Nữ Đế của Long tộc này nở nụ cười xinh đẹp giống như trong quá khứ.

Mấy người An Lâm là nhóm có năng lực chiến đấu cao nhất ở đây, tự nhiên cũng trở thành đối tượng để những người khác âm thầm dựa vào.

Lối đi giữa hai thế giới tản ra ánh sáng trắng tuyền, rất ôn hòa, rất dịu dàng, rồi lại vững vàng vô cùng. Giống như đứa trẻ nhìn như yếu ớt nhút nhát lại luôn muốn trở nên mạnh mẽ để bảo vệ cô kia.

Rất nhanh thôi, cả vùng đất này sẽ hoàn toàn tan biến vào hư vô.

Trên mặt đất đã không còn chỗ nào bằng phẳng nữa, khắp nơi đều là khe hở sâu không thấy đáy, giống như mạng nhện trải dài không thấy cuối, những vết đen ngoằn nghèo không ngừng lan tràn, càng ngày càng nhiều.

Thế giới tan biến càng lúc càng nhanh, bầu trời vỡ tan tành, năng lượng hỗn độn tràn ra từ khe nứt, càn quét toàn bộ trời đất. Cái chết buông xuống, lực lượng cổ xưa vĩ đại đến mức không thể cãi lại đang tước đoạt sự sống của mọi sinh linh trên lục địa này.

"Học trò ngoan, cảm ơn tất cả những gì con đã làm cho vi sư, lần này vi sư được con bảo vệ rất tốt, thực sự rất tốt, cho nên, vi sư kiêu ngạo vì con!"

"Chúng ta nhiều rồng như vậy, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp đi, tiếp thu ý kiến có ích, nhất định có thể tìm ra cách phá vỡ cục diện này!" Có Long tộc mở miệng khích lệ.

"Không sai, nhiều rồng thì sức lớn, chúng ta cùng nhau suy nghĩ chút đi!" Có người bên Long Lâm phương tây đã bắt đầu kêu gọi bạn bè nghĩ cách.

Đương nhiên cũng có rất nhiều rồng đưa mắt nhìn về phía đám người An Lâm.

Tựa như muốn ôm ấp đứa trẻ trong lối đi kia.

Không khí trở nên lúng túng.

Những kẻ mạnh còn lại của Long Lâm phương tây và Đông Hải Long Đình đứng một bên mắt to trừng mắt nhỏ.

Thế giới tan biến, đã không còn âm thanh chiến đấu nữa.

"Chị, đã thật sự không còn hi vọng nào nữa đúng không?" Thái tử thứ mười Ngao Hỏa Ngọc của Long Vương hỏi, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng nhìn Ngao Tiểu Vũ trưng ra vẻ cá mặn, hi vọng có thể nghe thấy một câu trả lời nào đó khác.

"Thật không cứu được đâu..., không cứu được thật á..., tìm một chỗ nào đó thoải mái tạo dáng đi chết đi."

Ngao Tiểu Vũ lấy ra chiếc giường bọt biển cực phẩm của mình, bọc bản thân lại, an tường nhắm hai mắt lại.

"Nghe nói nếu chết khi ngủ thì sẽ không quá đau, nên mấy người đừng làm ồn tôi."

Người mạnh nhất của Đông Hải Long Đình đã từ bỏ điều trị.

"Chúng ta chỉ còn khoảng mười phút." Tiêu Trạch nói với giọng đầy phiền muộn.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan nằm trên gạch đen, nắm chặt tay, yên lặng ngước nhìn trời cao rách nát.

"Tiểu Lan, em đang nghĩ gì vậy?"

"Em đang nghĩ, có thể nắm tay anh cùng nhau chờ chết, thì hình như cái chết không đáng sợ như em từng tưởng tượng."

An Lâm: "???"

"An Lâm!" Kiếm Thắng Tà tức giận, "Đừng có bôi đen tôi! Tôi vừa cảm giác được một chút, muốn sống thì nghe tôi, tôi có thể vá trời!!"

An Lâm cau mày nói: "Trong giây phút cuối cùng này cô không thể yên lặng chết đi sao? Nhất định phải chơi trò một kiếm phá vỡ trời xanh đấy à? Chẳng lẽ đây chính là ước mơ cuối cùng của Tiểu Tà?!"

"Nói lời thật lòng cái rắm ấy, không có thời gian nói nhảm đâu, mau mau..." Kiếm Thắng Tà ngẩng đầu lên, thân kiếm chỉ về một phía khác trên bầu trời, vội vàng nói, "Mau đâm tôi về chỗ đó!"

An Lâm rút kiếm Thắng Tà ra, cảm động nói: "Tiểu Tà à, thật không ngờ đó, trong giây phút cuối cùng này muốn nói lời thật lòng đúng không? Còn chủ động muốn đi ra nữa kìa, ra trải lòng với chủ nhân đúng không? Có tâm quá đó..."

Muốn đi ra ngoài, muốn đi ra ngoài...

"Yên tâm, đời sau em giúp anh tu tiên!"

Hứa Tiểu Lan nắm chặt tay An Lâm, hứa hẹn.

Trong lòng An Lâm vô cùng xúc động: "Tiểu Lan, em tốt với anh quá!"

Hai người nằm trò chuyện, trò chuyện đến cả đời sau gặp nhau như thế nào, có những ám hiệu gì, làm sao mới có thể đi Liên Tiên,...

Tiêu Trạch đứng ở một bên: "..."

Tiêu Trạch ngơ ngác, hai người đang nghiêm túc đấy à?

Nói như thật luôn vậy?!

Ngay lúc hai người đang vui vẻ an bài mọi chuyện của kiếp sau, nhẫn không gian của An Lâm bỗng truyền ra rung động mạnh mẽ.

Kiếm Thắng Tà đang rung lên rất mạnh, muốn người khác hiểu ý nó:

Khoảng cách giữa hai người sẽ là khoảng cách giữa hai thế giới, khoảng cách giữa tiên và người phàm...

"Sau khi chết, em rất có thể sẽ đầu thai ở đại lục Thái Sơ, còn anh sẽ đầu thai ở địa cầu... Nếu em rảnh rỗi thì đến địa cầu đi dạo nhiều một chút, anh sợ mình không có cơ hội đến đại lục Thái Sơ, cho nên em phải đến tìm anh đó." An Lâm nghĩ nếu mình không có hệ thống, chắc chỉ có thể sống một đời bình thường như bao người khác nhỉ?

"Không nghịch ngợm liền không còn cơ hội nữa rồi." Hứa Tiểu Lan cười rất tự nhiên.

An Lâm: "... Đến lúc này rồi mà em vẫn nghịch ngợm như thế."

Hứa Tiểu Lan nhoẻn miệng cười, gật đầu nói: "Cho dù kiếp sau anh là một con heo em cũng sẽ điểm hóa cho anh thành heo tiên, sau đó tiếp tục yêu nhau!"

"Ừ... Anh đang nghĩ, nếu có kiếp sau, chúng ta còn có thể trở thành đạo lữ nữa hay không?"

Hứa Tiểu Lan: "!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận