Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 709: Bất chợt muốn xem thử loại thuật pháp này

An Lâm bay về phía tòa núi khổng lồ ở đằng xa, mặc dù có thể nhìn thấy được ngọn núi kia, nhưng mà khoảng cách vẫn rất là xa.

Nhìn đại khái một lượt, khoảng cách ít nhất cũng phải hơn ngàn dặm.

Rầm rầm rầm...

Ở phía dưới thác nước của một tòa núi nhỏ ở đằng xa, có trận chiến đấu bộc phát.

An Lâm là một người thích xem náo nhiệt, lúc này hắn đang cưỡi gạch bay về phía chiến đấu bộc phát.

Kết quả là hắn thấy được hai cô gái kiều diễm mặc trang phục rực rỡ đang bắt nạt một chàng trai sử dụng kiếm.

Ừm, đều là tu vi Hóa Thần sơ kỳ.

Kế tiếp chàng trai kia thất bại rút lui, cũng sắp chống đỡ không nổi rồi.

An Lâm cưỡi gạch đen chậm rãi bay xuống, chắp tay phía sau, trông có vẻ rất ngầu.

Giống như đang nói... Tại sao chúng tôi đánh nhau anh cũng muốn quản ư?

Thừa dịp hai nữ tu còn đang ngây người, chàng trai đến từ Phi Thần tông nhanh chóng trốn thoát, vừa mừng vừa sợ nhìn về phía An Lâm, cung kính nói: "Đa tạ An Lâm tông chủ ra tay tương trợ!"

Hai nữ tu liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đưa mắt nhìn sang An Lâm, vẻ mặt khiếp sợ.

Đây không phải là cái tên tông chủ của Tứ Cửu tiên tông kia sao?

An Lâm: "..."

An Lâm kinh hãi, lúc này hắn mới hét lớn một tiếng: "Yêu nữ vô liêm sỉ, mau buông anh chàng kia ra, tới chỗ tôi này!"

Tên nam tu kia thì chỉ vào hai cô gái kia rồi lớn tiếng hô: "Hai người họ muốn mê hoặc tôi, hấp thu dương khí của tôi, tôi liều chết chống chọi, hai yêu nữ kia mới không làm gì được."

Lại nói các cô bắt nạt đệ tử Phi Thần tông thì liên quan gì đến An Lâm chứ?

Hai cô gái Hồng Lâu cốc đang vây công đệ tử Phi Thần tông thấy bay tới chàng trai cũng bối rối.

Hắn chậm rãi mở miệng nói: "Tại sao các người lại đánh nhau?"

"Sướng hay không tôi không biết, tôi chỉ biết là lực lượng của tôi nhất định sẽ bị rút đi, đến lúc đó thì chẳng phải là các cô muốn làm gì thì làm à?" Nam tu cắn răng nói.

Hai nữ tu Hồng Lâu cốc cảnh giác nhìn An Lâm, không chắc chắn An Lâm đang nghĩ gì trong đầu, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ nghiêm nghị.

Muốn làm gì thì làm? An Lâm có phần kích động.

Gương mặt hai nữ tu đỏ bừng lên, một trong hai nữ tu còn cố gắng biện minh: "Hút một chút cũng sẽ không chết, hơn nữa còn rất thoải mái đấy!"

Tên nam tu kia: "..."

"Khụ khụ, bản thân tôi tiền bối, cũng không thể nói gì các cô, nhưng cũng không thể tin lời các cô nói." An Lâm hắng giọng một cái, rồi lại nói tiếp, "Hai cô phải chứng minh cho tôi thấy, rằng hút một chút dương khí không chỉ không chết, hơn nữa còn rất thoải mái!"

Hai nữ tu chùn bước, lại thật sự không dám rời đi.

Suy cho cùng hắn cũng là một người rất cao thượng, một người rất đơn thuần, một người thoát ly khỏi cái định nghĩa thú vị tầm thường.

Dứt lời, hai nữ tu lập tức xoay người định bỏ trốn.

"Ờm, vậy thì, cậu có muốn tránh đi một chút không?" An Lâm quay đầu nói với nam tu kia.

"Nếu An Lâm tiền bối đã ở chỗ này, không cho chúng tôi đánh nữa, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi chỗ này!" Nữ tu có dáng vẻ khá là khêu gợi mở miệng nói.

"Đến đây đi!" An Lâm nói với vẻ mặt chính nghĩa.

"Cái kia... Tiền bối..." Cô gái có vóc người nhỏ nhắn nhưng vẫn rất bốc lửa đạp bước liên tục tiến đến, trên mặt có vẻ e lệ và khẩn trương, "Anh chắc chắn là mình sẽ không ra tay nếu bị hút dương khí chứ?"

Khóe miệng nam tu kia co quắp một trận, hắn yên lặng xoay người.

"Chậm đã!" An Lâm đột nhiên quát to.

Hành động lần này của hắn, thuần túy là vì hắn muốn cảm thụ tính đa dạng của thuật pháp tiên gia, đặt ra nền móng kiên cố cho con đường của mình.

"An Lâm tiền bối, ý của anh là muốn cho chúng tôi sử dụng thuật pháp hấp thu dương khí với anh ư?" Nữ tu có vóc dáng khêu gợi kia hít sâu một hơi, cất tiếng hỏi với giọng điệu khó tin.

An Lâm hờ hững gật đầu, hắn lăn lộn ở giới Tu Tiên lâu như vậy, còn chưa từng thấy thuật pháp bực này đâu, hiển nhiên là hắn muốn mở mang tầm mắt rồi.

Không có biện pháp, dù sao đây cũng là tông chủ của Tứ Cửu tiên tông, kẻ dám cứng rắn chống lại năm tông môn đứng đầu đấy! Sao các cô dám làm ra chuyện bất kính được.

Thật ra là vì An Lâm là người có tính cách rất tò mò, hắn muốn thử uy lực của loại thuật pháp trong truyền thuyết này một chút.

Nam tu: "..."

Hai nữ tu: "..."

Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau một cái, bắt đầu đưa tay kết ấn, ngay sau đó một luồng năng lượng màu hồng ngưng tụ ở trước người, ánh sáng rực rỡ khiến không gian như biến thành màu hồng.

An Lâm chớp chớp hai mắt: "Hai người không cần nhảy múa, liếc mắt đưa tình, hay cởi quần áo gì sao?"

Hai cô gái kiều mỵ vừa thẹn vừa giận mà nhìn An Lâm chằm chằm: "Chúng tôi là tông môn đứng đắn, tu luyện thuật pháp hấp thu dương khí đứng đắn, đừng có đánh đồng chúng tôi với đám yêu nữ dâm đãng!"

An Lâm không chen miệng vào, hắn chỉ đứng nguyên tại chỗ, định chăm chú quan sát thử xem thuật pháp hấp thu dương khí đứng đắn là cái dạng gì.

Hai luồng năng lượng màu hồng vót tới trên hư không, phân hoá thành hai con linh xà màu hồng quấn quanh An Lâm, trong nháy mắt liền buộc chặt thân thể An Lâm.

"Á... Thì ra là buộc chặt?" An Lâm bắt đầu cảm thấy thú vị rồi.

Hai con linh xà màu hồng hé miệng ra, lộ ra răng nanh bén nhọn bên trong, đồng thời nhanh chóng táp về phía cánh tay An Lâm.

"Pặc... Pặc!"

Hai tiếng lanh lảnh vang lên, răng nanh của linh xà màu hồng bị gãy rồi...

"Phụt..." Hình như cả hai cô gái đều bị năng lượng của thuật pháp linh xà cắn trả, phun ra máu tươi.

Năng lượng màu hồng tiêu tán, hai nữ tu nhìn An Lâm với vẻ mặt khiếp sợ: "Anh, anh làm gì với thân thể của anh vậy?"

Đúng lúc này, ở trên tòa núi cao khổng lồ, Đại Bạch gặp phải nguy cơ lớn nhất từ trước đến nay.

Mặc dù đối với vị đại năng thông thiên triệt địa kia mà nói, những chuyện như vậy bé nhỏ đến mức không đáng kể, nhưng mà, hắn vẫn sẽ kiên trì tìm cơ hội báo đám.

Chẳng qua bản tính của nam tu này không xấu, hắn vẫn ghi nhớ phần ân tình này ở trong lòng, đợi đến sau này có cơ hội sẽ báo đáp.

Người nam tu kia có chút mờ mịt nhìn gạch đen đi xa, lẩm bẩm nói: "Sao lại đột nhiên tức giận rồi, tiền bối thời nay, tính tình đều kỳ quái như thế sao?"

"Thân thể của An Lâm tiền bối quá mạnh mẽ, chúng tôi thật không có biện pháp nào hết!" Một nữ tu lau máu tươi trên khóe miệng, cả người chìm trong tuyệt vọng, "Chỉ xin ngài thương xót, để chúng tôi đi!"

An Lâm cũng tuyệt vọng, vốn là muốn nhận thức thử loại thuật pháp trong truyền thuyết này như thế nào, kết quả lại không dùng được!

Tu tiên đến trình độ này rồi, ngay cả tư cách để được thoải mái hắn cũng không có ư?!

"Được được được... Các cô đi đi!"

Hắn ủ rũ khoát tay áo, cuối cùng thì vẫn đành phải bỏ qua ý định trong đầu này.

Hai nữ tu nghe vậy thì khẩn cấp bay vụt đi, chỉ sợ chậm chân, lại bị An Lâm bắt được, buộc làm một số chuyện kỳ quái.

"An Lâm tiền bối, cám ơn ngài ra tay tương trợ, nếu không tôi sẽ bị hai yêu nữ kia khiến cho nhục nhã!" Sau khi thấy hai nữ tu đã chạy xa, nam tu kia liền vui vẻ tiến về phía trước nói lời cảm ơn.

An Lâm liếc mắt nhìn nam tu kia một cái: "Cám ơn cái gì mà cám ơn, lãng phí thời gian của bổn tọa, hừ!"

Nói xong, hắn lập tức cưỡi gạch bay lên trời, tiếp tục bay về phía tòa núi lớn kia.

Thân thể An Lâm thoáng chao đảo, trên mặt đầy vẻ khó tin mà nhìn hai nữ tu kiều diễm trước mặt: "Thật sự không được sao? Các cô nói là trúng thuật pháp sẽ rất thoải mái cơ mà?"

Không hút được?

"Không hút được." Nữ tu điềm đạm đáng yêu nói.

An Lâm mơ màng mở trừng hai mắt: "Tôi thật sự không làm gì cả, thế này xong rồi hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận