Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1229: Cậu nhóc thần bí

Trong một tòa thành trống không như thế này đột nhiên xuất hiện một đứa bé đang ngồi xổm ở trên đường đi mà vẽ vòng tròn, kiểu gì cũng thấy là có vấn đề đúng không.

Trong lòng Tôn Vũ Lạc ghi nhớ lời chỉ dạy của An Lâm, biết rằng một kiếm tiên hẳn là phải đối diện trực tiếp với sự sợ hãi trong lòng, rồi vượt qua nó, chiến thắng nó!

Cho nên, cậu liền đi phía trước An Lâm và Đại Bạch, run run rẩy rẩy rút thanh trường kiếm Tuyết Bạch ra, chỉ về phía đứa bé trên mặt đất, có vẻ như vì để tăng thêm lòng dũng cảm cho chính mình mà lạnh giọng quở trách: "Nhóc con này, vì sao lại vẽ viết linh ta linh tinh trên đất thế hả?"

An Lâm và Đại Bạch: "..."

Lời thoại mở đầu này có phải là có vấn đề gì đó rồi không?

Hai tay của cậu bé ngồi trên mặt đất hơi ngừng lại một chút.

Cậu bé từ từ đứng dậy, quay người lại. Ngoài dự kiến, đứa bé trai mặc chiếc áo gai màu vàng sẫm lại có một khuôn mặt cực kỳ xinh xắn.

"Anh trai..." Trong giọng nói biến ảo khôn lường của cậu bé còn xen lẫn cả chất giọng hơi khàn khàn.

"Phụt phụt..." Giữa lúc máu tươi phun ra, hai con mắt đen trắng rõ ràng cũng rơi theo, lăn xuống mắt đất, trên mặt cậu bé lúc này chỉ còn lại hai cái hố máu đang không ngừng có nước mắt máu chảy xuống.

"Á... á...!!"

Tôn Vũ Lạc bị cảnh tượng này khiến cho giật mình kêu lớn, nói là động một cái sẽ chém, cho nên sau đó đối phương liền thực sự đứng im không động luôn hả? Phối hợp đến vậy sao?!

Vào thời khắc ấy, trái tim Tôn Vũ Lạc cứ như ngừng đập, chỉ ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, miệng há hốc ra, quên luôn cả việc hít thở.

Bé trai hệt như một người gỗ vẫn đứng nguyên vị trí, ngay cả mắt cũng không hề nháy lấy một cái.

An Lâm cũng bị động tác này của bé trai dọa đến sững người, tuy rằng cảm thấy hơi kích thích thật đấy nhưng cũng không có phản ứng lớn đến mức như Tôn Vũ Lạc chứ?

Tôn Vũ Lạc bị dọa đến mức cả người phát run: "Nhóc... nhóc đừng tới đây, nếu như còn tiếp tục bước đến... tôi, tôi sẽ chém nhóc đấy!"

Cuối cùng Tôn Vũ Lạc cũng hét lên, suýt ném luôn cả kiếm đi, liên tục lùi về phía sau, ôm chặt lấy Đại Bạch.

Tất cả mọi thứ cứ như đều ngừng lại.

Không gian xung quanh thoáng chốc yên tĩnh.

"Ái dà... Mắt rơi mất rồi..." Bé trai đột nhiên cười cực kỳ kinh dị.

*Đề-xi-ben (dB), đơn vị đo độ lớn của âm thanh

Cũng chính vào lúc này, hai con mắt của bé trai dần dần lồi ra.

Ngay cả bé trai đã bị rơi mất hai con mắt cũng bị phản ứng của Tôn Vũ Lạc dọa đến sững sờ, quên luôn lời nói.

"Quỷ nhát gan cậu mau buông tôi ra, ghìm chết cẩu gia người ta rồi, gâu!" Đại Bạch giận dữ nói.

Tiếng hét lớn này phải lên đến mấy trăm Đề-xi-ben*, sóng âm thanh cũng có thể trở thành sóng xung kích luôn được rồi.

"Keng! Rắc rắc..."

Ánh kiếm lóa mắt, mũi nhọn liền tới trong chớp mắt.

Một cảm giác dinh dính trơn trượt, lại mang theo sức mạnh âm hàn cực kỳ khủng bố lan khắp toàn thân Tôn Vũ Lạc, khiến cậu lại hét rầm lên: "An Lâm Kiếm Tiên, cứu tôi với! Sao cái đầu lưỡi này lại dài đến vậy, lại còn trơn dính, thật đáng sợ quá! Hu hu hu..."

Có vẻ như bé trai tìm được món đồ chơi nào đó hay hay, lại nhặt hai con mắt lên lắp vào trên mặt nhìn, nhìn về phía Tôn Vũ Lạc bằng vẻ mặt thích thú.

An Lâm và Đại Bạch ý thức được chuyện này không hề đơn giản, thế nên liền vọt tới.

"Hi hi... hề hề... Chơi thật vui..."

Đại Bạch và An Lâm đồng thời ra tay.

"Cút!"

"Dừng tay, gâu!"

Tôn Vũ Lạc cảm thấy mình bị quỷ cười nhạo mất rồi, vẻ mặt xấu hổ, phẫn nộ rút kiếm bổ tới: "Xem kiếm đây!"

Tôn Vũ Lạc bị đầu lưỡi quấn chặt lấy cổ, bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn hết ra, trong mắt có cả nước mắt.

Cậu cầm thanh kiếm điên cuồng chém cái lưỡi dài của bé trai kia, nhưng lại phát hiện ra bằng dù có chém hay chặt thế nào thì cũng đều như đang chém vào trên một thứ kim loại cực kỳ cứng, không có cách nào khiến cái lưỡi đó có vết thương.

"Hi hi hi... Hề hề..." Bé trai toét miệng cười, lại nhìn về phía Tôn Vũ Lạc, cứ như là cảm nhận được bộ dạng sợ đến mức đái ra quần của Tôn Vũ Lạc, hứng thú bừng bừng.

Bé trai vui vẻ hớn hở vung tay về phía thanh trường kiếm đang bổ tới của Tôn Vũ Lạc.

Hai mắt bé trai lại xuất hiện vẻ thích thú, đột nhiên hé miệng, đầu lưỡi đỏ tươi giống hệt con rắn độc bắn ra, trong nháy mắt đã quấn quanh cổ Tôn Vũ Lạc.

"Cái này... cái này, sao lại có thể, kiếm của mình chính là linh khí mà!" Tôn Vũ Lạc mở to hai mắt, nhất thời không kịp phản ứng.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tôn Vũ Lạc, trường kiếm trong tay cậu va chạm với tay của cậu bé kia, tiếng động khi hai thứ chạm vào nhau truyền đến, tia lửa văng khắp nơi, sau đó thanh trường kiếm liền phát ra tiếng nứt thanh thúy, gãy thành hai đoạn ngay đúng giữa!

Lĩnh vực đao gió màu bạc điên cuồng tiêu diệt cậu bé trước mắt.

An Lâm tay nắm kiếm Thắng Tà cũng đồng thời xuất kiếm, kiếm quang đen kịt xông thẳng lên trời.

Bé trai biến sắc, trong lúc xê dịch bước chân, dùng thân pháp cực kỳ quái quỷ tránh thoát khỏi nhát chém của An Lâm, thế nhưng cái lưỡi dài đang quấn quanh Tôn Vũ Lạc cũng không nguyện ý buông ra.

Cổ Tôn Vũ Lạc bị ghìm chặt, thè lưỡi, trợn trắng mắt, ngay cả hít thở cũng khó khăn, đúng chuẩn dáng vẻ sắp chết tới nơi.

Công kích lĩnh vực của Đại Bạch rơi xuống trên người bé trai nhưng cũng không có cách nào xuyên thấu và tổn thương đến cậu nhóc đó.

"Thả Tôn Vũ Lạc ra!" Ở phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn.

Mấy bóng hình mặc áo xanh bắt đầu xuất hiện, lao về phía bé trai.

"Là sáu đệ tử kia của Thiên Kiếm tông? Sao bọn họ lại đến đây, trùng hợp vậy sao?" Sắc mặt An Lâm hơi biến đổi.

Trên mặt bé trai càng lộ ra vẻ háo hức chờ mong, liên tục nhả ra nước bọt.

Tiểu Tà chuyển ánh mắt ra phía sau lưng, lại thấy Tôn Vũ Lạc đang chỉ tay vào nhóc, sắc mặt tái nhợt, run lẩy bẩy nói: "Cái thứ người đột nhiên xuất hiện này lại là loại quỷ gì vậy?"

"Á...!" Lại một tiếng hét sợ hãi nữa truyền đến.

Tiểu Tà sửng sốt, chớp mắt một cái, nắm lấy cái lưỡi dài loằng ngoằng kia, nhìn theo bóng lưng lóe lên rồi biến mất của đứa bé trai kia, biết rằng không đuổi kịp thế nên tức giận mà phồng hết má lên.

Sau khi cắn lưỡi xong, nó dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy về phía sau, tốc độ cứ như tia sét chợt lóe lên.

Mặt đứa bé trai lộ ra vẻ hung ác, thế mà dám dùng rắng cắn đứt cái lưỡi cực dài kia trong nháy mắt.

"Hì hì..." Trên mặt Tiểu Tà là một nụ cười trẻ con, bên trong ánh mắt sáng trong để lộ mấy phần tò mò và thích thú nóng lòng muốn thử.

Tôn Vũ Lạc nghe thấy vậy liền sắp phát khóc luôn, vẻ mặt không cam lòng hét lớn: "Ở nơi đây nhiều người như vậy, vì cớ gì mà cứ hết lần này tới lần khác nhằm vào tôi?"

Bé trai hơi nghiêng đầu: "Bởi vì anh sợ quỷ."

Tôn Vũ Lạc há to miệng, vẻ mặt đớ đờ.

Chính là bởi vì cậu sợ quỷ, cho nên quỷ mới thích ức hiếp cậu?

Đây... cũng ức hiếp người quá rồi!

An Lâm lại tiếp tục rút kiếm chém về phía bé trai, lưỡi kiếm đen kịt đột nhiên lóe sáng, ngay sau đó một cô bé con mặc áo đen có vẻ mặt cực kỳ đáng yêu và khuôn mặt bánh bao beo béo liền xuất hiện.

Tốc độ nhào về phía bé trai của Tiểu Tà còn nhanh hơn cả An Lâm, đôi tay nhỏ trắng nõn hệt như tia chớp hướng thẳng về phía đầu lưỡi của bé trai kia, trên mặt có vẻ thích thú.

"Á...!" Bé trai cảm nhận được sức mạnh kia, lần đầu tiên xuất hiện thứ cảm giác sợ hãi.

Nó lập tức nới lỏng cái lưỡi đang trói chặt lấy Tôn Vũ Lạc, muốn rút đầu lưỡi của mình về nhưng không ngờ cái lưỡi đã bị Tiểu Tà nắm chặt lấy, quả thực không có cách nào tránh được.

"Ai cũng không cứu được anh ta đâu, anh ta là của tôi." Bé trai cười he he.

Kiếm lực cực kỳ khủng bố, các đệ tử Thiên Kiếm tông vừa mới chạy đến lại một lần nữa bị đánh bay.

Bầu trời truyền đến từng tiếng nổ vang dội.

Rầm ầm ầm...

"Cẩn thận!" Triệu Tư Minh lớn tiếng cảnh báo, đồng thời cũng giơ kiếm lên chắn trước ngực.

Nước bọt hóa thành một thanh kiếm sắc màu đỏ tươi xuyên thấu qua không trung, tốc độ cực kỳ nhanh.

"Là loài quỷ có cấp bậc cao sao?"

"Cứu tôi, An Lâm Kiếm Tiên cứu tôi!"

Tiểu Tà: "..."

An Lâm: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận