Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 523: Hóa ra đã đến một nơi có hình thức địa ngục

Thánh quả bị trộm?

Mấy trăm Tinh thú đưa mắt nhìn cây đại thụ Tinh Quang, phát hiện ba quả Tinh Diệu đã biến mất không chút dấu vết.

Bọn Tinh thú bối rối, rốt cuộc là ai lại có thể trộm thánh quả đi ngay trước mắt chúng!?

"Còn đứng đờ ở đây làm gì, mau đi bắt trộm đi!" Tộc trưởng la lớn.

Bọn Tinh thú vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía tộc trưởng, dường như đang nói ngay cả việc mấy quả này làm sao biến mất cũng không biết, thì sao bắt kẻ trộm được?

"Kẻ trộm chắc chắn không thể chạy đi xa được, chúng ta đi theo các phương hướng khác nhau rồi tuần tra bên ngoài một lượt, nhất định có thể tìm được kẻ trộm kia!" Tộc trưởng một lần nữa nói thêm.

Mấy trăm Tinh thú vừa nghe xong thì hai mắt đều sáng lên, có lý đó!

Cứ như vậy, trên đỉnh núi Tinh Quang xuất hiện mấy trăm đường sao băng, bay đi bốn phương tám hướng giống như pháo hoa, vẽ ra từng đường quỹ tích màu vàng trong trời đêm.

An Lâm có chút không hiểu mà đi đến cạnh Tinh thú vô cùng sáng đó.

"Ha ha! Sảng khoái quá!" Tuyết Trảm Thiên nở nụ cười hèn hạ.

Có điều sau đó ngẫm lại vẫn là bỏ đi, cây đại thụ Tinh Quang này là loại cây cần hấp thu sức mạnh của sao trời mới có thể trưởng thành, nếu như đưa nó đến đại lục Thái Sơ, chưa chắc đã có thể nuôi nó sống, vẫn nên chừa chút của cải cho bọn Tiểu Tinh Tinh đáng thương đi...

Một cái bạt tai giòn vang giáng lên mặt Tinh thú.

An Lâm cây đại thụ Tinh Quang trước mặt với vẻ hứng thú, suy nghĩ xem có cần phải nhổ luôn cái cây này đi không.

"Phong Sơn Đại Trận, bắt đầu!" Tộc trưởng phản ứng cực nhanh, rất nhanh đã định thần lại, lập tức tiến hành trận pháp của núi Tinh Quang.

Trên đỉnh núi trở nên trống trải.

An Lâm: "..."

Trộm mấy quả trứng thì đã là gì, trộm được gà mái mới là lợi hại!

Chúng tuyệt đối không ngờ rằng, thủ phạm trộm thánh quả vẫn đang ở đỉnh núi...

"Bốp!"

Một màn ánh sáng màu xanh lam từ bên trong ngọn núi lớn bay lên, bao phủ cả không gian, khiến cho người ta không thể chạy trốn.

"Chủ nhân, chủ nhân, mau đưa tôi đến chỗ ngôi sao cực kỳ sáng cực kỳ to lớn kia đi." Tuyết Trảm Thiên lớn tiếng gào lên.

"Tên trộm không thế nhìn thấy đó ở gần ngay đây, mau tìm ra cho tôi!" Tộc trưởng kích động hô lớn.

Tộc trưởng: "???"

Ầm ầm!

Một vệt ánh sáng màu đỏ lóe sáng, chỗ sơ hở của trận pháp bị vệt ánh sáng màu đỏ này tấn công, cuối cùng cũng phá ra một cửa động.

Hắn liếc mắt nhìn trận pháp phong cấm rộng lớn này một chút, hai mắt trở nên trắng lóa như tuyết.

Thế nhưng trước mặt kẻ địch không thể nào nhận biết, sự xông tới của chúng chỉ là tấn công hên xui thôi, một trận va chạm hỗn loạn hướng về phía không khí, thật sự muốn dựa vào cái này để đánh trúng kẻ địch sao, chuyện này quả thật quá buồn cười rồi.

Tuyết Trảm Thiên: "... Chủ nhân, tôi đã gây ra tội ác tày trời rồi."

Ngoại trừ những Tinh thú thì hắn không hề nhìn thấy những sinh vật khác, nơi này cũng hoang vu quá đi!

Mấy chục tên Tinh thú đóng giữ ở cây Tinh Quang nghe thấy vậy đều chấn động, sau đó có tên bắt đầu chuẩn bị công kích, có tên bắt đầu sử dụng pháp thuật kiểm soát.

Những cây cỏ của thảo nguyên này đều là màu tím đậm, phóng tầm mắt nhìn ra xa là sự giao nhau giữa bầu trời sao và một khoảng màu tím vô tận.

An Lâm bay liên tục ba nghìn dặm, cuối cùng cũng bay ra khỏi phạm vi dãy núi, đặt chân đến một vùng thảo nguyên.

Lẽ nào hắn bị núi Tinh Quang chuyển đến một bí cảnh nào đó?

An Lâm không ngờ rằng Tuyết Trảm Thiên lại thành thật dứt khoát nhận sai như vậy, thế nên hắn cũng không nổi giận.

An Lâm đưa Tuyết Trảm Thiên dần rời xa núi Tinh Quang, quay đầu nhìn về phía những ngôi sao đang hoang mang phẫn nộ phía sau, không tự chủ được mà khẽ thở dài một hơi, rồi lại bay về phía xa xa.

Bây giờ nhiệm vụ mà Tử Vi Đại Đế giao phó có thể nói là hoàn thành thuận lợi, hiện tại việc hắn muốn làm chính là hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống. Nhiệm vụ thất bại thì phải làm thái giám một trăm năm, cái giá của sự thất bại này nghiêm trọng đến mức hắn không thể nào tiếp nhận được.

Hắn liếc mắt nhìn dãy núi màu đen vô tận một cái, cũng không biết bây giờ rốt cuộc đang ở nơi nào, phạm vi ngoài bản đồ, không có bất kỳ điểm mốc nào cả, ngày đêm đảo ngược...

Thuật Thần Giám!

Từng vệt sáng màu vàng mang theo sức mạnh to lớn, nhao về hướng cửa động.

"Đuổi theo! Đuổi theo hướng kia!" Tộc trưởng thấy thế liền la lớn.

An Lâm mang theo Tuyết Trảm Thiên bay về phía cửa động kia một cách không chậm trễ, chạy trốn khỏi ngọn núi Tinh Quang.

"Những vì sao ở nơi này cũng sáng quá đi, dưới bầu trời sao, ngay cả phong cảnh thảo nguyên cũng nhìn thấy rõ ràng như thế." An Lâm đưa ánh mắt xa xăm nhìn thảo nguyên bất tận, thở dài rồi nói.

"Không phải là thảo nguyên xanh mượt, không đẹp!" Tuyết Trảm Thiên mở miệng nói một cách châm chọc.

"Chủ nhân, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này đi, thảo nguyên này không đáng để ngắm. Chỉ có thảo nguyên xanh mượt đẹp mắt bảo vệ môi trường sinh thái, mới phù hợp với chúng ta!" Tuyết Trảm Thiên mở miệng đề nghị lần nữa.

An Lâm trợn tròn mắt: "Cậu thích thảo nguyên xanh thì cũng đừng lôi theo tôi! Nói như thế nào đây? Còn nói vớ nói vẩn nữa tôi sẽ đánh chết cậu!"

Cơ thể Tuyết Trảm Thiên hơi co lại, không hiểu tại sao An Lâm lại tức giận như vậy.

Lỗ tai nó khẽ nhúc nhích, đưa mắt nhìn sang một hướng khác, mở miệng nói: "Chủ nhân, nguyên khí bên kia hình như có sự lưu động kỳ lạ, có thể có người đang đánh nhau."

An Lâm vừa nghe thấy vậy hai mắt lập tức lóe lên ánh sáng, không nói thêm gì, bay ngay tới hướng Tuyết Trảm Thiên chỉ.

Sự thật chứng minh, ở mảnh đất âm u đầy tử khí này, có người thật sự tốt!

Bất kể là kẻ địch hay là quân mình, thì điều này đều chứng minh An Lâm không hề cô độc, vẫn còn có đối tượng có thể giao lưu!

Thuận theo khoảng cách càng ngày càng gần, sự chấn động của nguồn năng lượng đó cũng càng ngày càng mãnh liệt.

Chẳng trách sức mạnh của ngôi sao ở nơi này lại mạnh mẽ như vậy, chẳng trách lại có đại năng của cảnh giới Phản Hư xuất hiện, hóa ra... Hắn đã đi tới vực Tinh Hư kiểu địa ngục, cảnh giới Phản Hư ở khắp bốn phía!!

Cũng chỉ có như vậy mới có thể giải thích được những gì đã trải qua...

Không phải là hắn đã đi vào vực Tinh Hư bên trong cổ vực Thái Sơ rồi chứ!?

Tộc Hắc Vũ và Xích Điểu cảnh giới Phản Hư, bầu trời đầy sao...

Cơ thể An Lâm bỗng run lên, trong lòng hiện ra một suy đoán đáng sợ nào đó.

Con chim này cao tới trăm trượng, lông chim màu đỏ đang bao phủ lấy ngọn lửa màu vàng óng, phần sau giống như Khổng Tước xòe đuôi, bên trên có một bức tranh vẽ những chiếc đầu lâu chim vặn vẹo màu đỏ kỳ dị.

Cách nó không xa, một người con trai nước da màu đồng cổ, phía sau có đôi cánh màu đen đang đứng trong không trung.

Tay hắn nắm đại đao, một đao giáng xuống Xích Điểu, hư không nổ tung, ánh đao đen kịt trong chớp mắt đã xé rách mặt đất trong mấy dặm.

Xích Điểu nhìn ánh đao với thế lực lớn mạnh này thì rít lên một tiếng, gợn sóng của bức tranh kỳ dị phía sau lan truyền, vặn bẻ ánh đao màu đen kịt kia.

Ầm ầm! sức mạnh của ánh đao trút xuống bên cạnh Xích Điểu, xé toàn bộ lục địa ra một vết nứt sâu hoắm.

An Lâm ngơ ngác nhìn trận chiến kinh thiên động địa trước mặt, ngay cả hít thở cũng không dám dùng sức.

Sức chiến đấu trình độ như thế này... Rõ ràng là hai đại năng cảnh giới Phản Hư đang chiến đấu mà!!

Cái quái gì vậy... vực Cổ Thần sao lại có cảnh giới Phản Hư?!

Không đúng!

An Lâm xông đến sát mép ngọn lửa, cuối cùng nhìn thấy một con Xích Điểu đang chìm trong trong ngọn lửa.

Khí tức thật khủng bố!

An Lâm trợn trừng hai mắt, đột nhiên nhìn thấy biển lửa cháy bừng bừng bùng lên, trong nháy mắt đã bao phủ không gian trong mười dặm, ánh lửa chiếu sáng toàn bộ bầu trời.

Bên ngoài hơn mười dặm, từng trận va chạm mãnh liệt, còn có âm thanh kinh thiên động địa, khiến cho mặt đất có chút rung chuyển.

Trong lòng An Lâm sợ hãi, sự va chạm với sức mạnh mức độ này thì dường như còn mạnh hơn hắn không ít, vực Cổ Thần còn có sinh linh mạnh mẽ như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận