Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2225: Ngươi cũng xứng

An Lâm mang theo tình cảm chân thành tha thiết nhất, hát xong bài hát này.

Không cần kỹ xảo biểu diễn quá cao siêu, thậm chí không cần dung nhập vào đạo cảnh của mình, bản thân bài hát này, đã rất phù hợp với cái thế giới này.

Ca khúc kết thúc.

Hết thảy lại khôi phục nguyên dạng.

Có Hồng Mặc phường hoa lệ xa hoa, như vĩnh viễn đứng thẳng trong đại lục.

Có ngọn đèn vừa ấm áp vừa đẹp mắt hơn cả tinh thần.

Có khóc người xem không thành tiếng, có Cổ Thu chẳng biết lúc nào đã đỏ hốc mắt lên.

An Lâm hướng cúi người về phía người xem.

An Lâm biết, Hồng Hoàng đã biết hắn là người đến từ đại lục Thái Sơ.

Hiện trường lần nữa truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

An Lâm chỉ vào vòng hoa đặc biệt trên đầu, cười nói: "Đây không phải là ngươi chủ động nói cho ta biết đấy sao?"

Biểu diễn kết thúc.

"Cũng cảm ơn các ngươi, để cho ta thấy được văn minh nghệ thuật rực rỡ nhất của cổ vực Thái Sơ. " An Lâm cũng nhẹ giọng lên tiếng.

An Lâm đã chậm rãi xuốn sân khấu ở trong tiếng vỗ tay.

Khán giả đáp trả bằng tiếng vỗ tay.

Chỉ có điều không ai hoan hô nữa.

"Ngươi đã biết rồi? " Hồng Hoàng có phần ngoài ý muốn.

"Cảm ơn. " Hồng Hoàng nhẹ giọng nói.

Vòng hoa trên đầu, có lực lượng mãi mãi vĩnh hằng, đặc biệt dùng để bảo tồn một chút tin tức, một chút tin tức có liên quan đến phương diện văn hóa nghệ thuật. Nó giống như là một cái USB có lượng lớn dữ liệu, một cái USB chưa dữ liệu về văn minh còn sót lại của cả một cái đại lục, cực kỳ trân quý.

An Lâm thấy Cổ Thu nhẹ nhàng theo sát ở phía sau của hắn, trên khuôn mặt ôn hòa xinh đẹp có mấy phần đỏ bừng.

"Ta cũng chỉ thử xem thôi, người hiểu tự nhiên sẽ hiểu, không hiểu, cùng lắm thì coi như là một tác phẩm nghệ thuật đẹp mắt. " Hồng Hoàng cười đáp.

"Cái kia... Đại Bảo, ta muốn thỉnh cầu ngươi một chuyện."

Mọi người đều không muốn phá hư hàm ý đặc biệt nào đó.

Lúc này, bờ vai của hắn lại bị vỗ nhẹ nhẹ một chút.

An Lâm ngây ngẩn cả người, dùng bài hát để viết một chữ? Đây là cái thao tác gì.

"Thế nên... Ta có thể dùng bài hát này để viết một chữ không?"

An Lâm thật sự không nghĩ tới, Hồng Mặc phường còn có ý thức về bản quyền nghệ thuật đến thế, còn không phải là hình thức cover, chỉ là lấy bài hát này làm gốc để sáng tạo một chữ, thế mà cũng phải chủ động hỏi ý kiến của người hát trước.

"Cổ Thu cứ nói đừng ngại. " An Lâm tỏ vẻ tùy ý.

Oánh Bảo trừng mắt liếc An Lâm, sẵng giọng nói: "Đại Bảo ca, đừng nói lời thô tục, bây giờ ngươi là cái tên đứng đầu bảng rồi, phải chú ý hình tượng!"

Nữ tử có phần thấp thỏm mà nhìn về phía An Lâm.

Cứ coi như là hắn vừa đi ở trên đường vừa ngoáy mũi, cũng sẽ được coi là động tác ưu nhã, được ca ngợi là có phẩm tính, không câu nệ tiểu tiết.

Ở đại lục Thái Sơ hắn còn được tôn sùng như thần, nhưng hắn vẫn sống một cách thoải mái đấy thôi.

An Lâm cười mà không nói, hắn vẫn chưa từng giữ giá thần tượng.

"Ca khúc ngươi vừa hát rất hay."

Chuyện nhỏ này, làm cho An Lâm càng thêm yêu thích cái Hồng Mặc phường này.

"Đại Bảo ca, không nghĩ tới ngươi lại thật sự làm được, làm được tất cả những chuyện ngươi đã nói, từ nay về sau, ta sẽ là người hâm mộ trung thành của ngươi! " Oánh Bảo chủ động chạy tới đón An Lâm, kích động nói.

"Ta chưa bao giờ bốc phét, suy cho cùng ta vẫn luôn rất trâu. " An Lâm cười cười.

Cổ Thu nhìn An Lâm với đôi mắt trong veo, có phần chờ đợi mà dò hỏi.

Cổ Thu nghe trả lời như thế, rốt cuộc cũng cong lông mày cười một tiếng: "Cảm ơn."

"Đương nhiên là có thể. " An Lâm cười nói.

"Không được sao? " Cổ Thu thấy vẻ mặt An Lâm thì có phần mất mát.

Lúc này, nhóm nghệ phía sau đài sĩ đến nhiệt tình tiếp đón hắn.

Bây giờ bọn họ không chỉ ngưỡng mộ mà còn rất kính sợ An Lâm, sợ An Lâm sẽ tính sổ với những hành động trước kia của bọn họ.

Địa vị của An Lâm bây giờ, ngoài những cái tên đứng đầu bảng ra, mấy nghệ sĩ khác hắn muốn làm gì chả được? Phải biết rằng trong đám nghệ sĩ này có không ít người này từng đối đãi lạnh nhạt với An Lâm, thậm chí là chê cười.

Mà bọn tiểu đệ của Kim Phi Hồng, còn từng sỉ nhục An Lâm. Con mẹ nó giờ thành chuyện lớn rồi, nhục mạ cái tên đứng đầu bảng sẽ có kết cục gì? Bọn họ thử nghĩ thôi mà đã cảm thấy không rét mà run, giờ phút này chỉ có thể liều mạng lấy lòng, hoặc là núp ở trong góc lạnh run.

An Lâm hiển nhiên sẽ không để ý tới bọn họ.

Một đám nhãi nhép mà thôi, đi tính toán với bọn họ thì quá hạ thấp bản thân rồi.

"Hồng Hoàng đại nhân, lúc ta mới đến, Kim Phi Hồng dẫn mấy người bọn hắn tới ức hiếp ta, gây đủ khó khăn cho ta, đánh đập nhục mạ ta, ngươi cần phải thay ta làm chủ a! " An Lâm chỉ vào mấy người trước mắt, mặt lộ sầu khổ và lo lắng nói.

"Hửm? Còn có chuyện này ư? " Hồng Hoàng thoáng sửng sốt một chút.

Chân Kim Phi Hồng liền mềm nhũn, hô to lên: "Oan uổng a! Hồng Hoàng đại nhân, ta chỉ uy hiếp Lưu Đại Bảo mấy câu, chứ không có đánh hắn a!"

"Cái... " Hồng Hoàng lộ vẻ mặt bị làm khó.

Tô Thiền lại càng khó có thể giữ vững dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng, kìm lòng không đậu mà lui về phía sau mấy bước.

Mọi người đều kinh hãi.

Lời vừa nói ra.

Bạch Hoàng còn chưa nói chuyện, con hắn đã đã chỉ vào Tô Thiền, hưng phấn nói: "Ta nghĩ nạp nàng làm thiếp, kính xin Hồng Hoàng đáp ứng!"

Hồng Hoàng đáp lễ lại: "Bạch Hoàng, không biết ngươi đi tới chỗ này, là muốn làm gì?"

An Lâm toàn thân sướng khoái.

Cũng không biết trước lúc hắn đến Kim Phi Hồng đã bắt nạt bao nhiêu nghệ sĩ, nếu không phải An Lâm có tài nghệ song tuyệt, thì cũng đã bị tên khốn kia bắt nạt rồi. Bây giờ Kim Phi Hồng bị chịu phạt, có thể nói là khiến mọi người vô cùng sảng khoái!

Đang lúc này, phía sau đài đột nhiên lại truyền đến một trận huyên náo.

Một cái âm thanh uy nghiêm mười phần truyền đến.

"Bạch Hoàng giá lâm!!"

Ngay sau đó, một nam tử Long tộc mập mạp nghênh ngang đi tới.

Đi theo bên cạnh là con trai của Bạch Hoàng, vừa mới hô to mấy chứ "Bạch hoàng giá lâm ".

Bạch hoàng là trưởng khu khu thứ sáu, hắn đến khiến cho các nghệ nhan đều hơi khẩn trương lên.

Tên mập Long tộc cứ thế ngạo nghễ đi trước mặt nữ tử váy đỏ, lộ ra vẻ cung kính, hành lễ nói: "Hồng Hoàng."

Lưu Đại Bảo đã trở thành cái tên đứng đầu bảng của Hồng Mặc phường, hơn nữa còn là cái tên đứng đầu bảng tiền đồ vô lượng, một cái danh bài mà thôi, coi như là danh bài cao cấp nhất, nhưng nếu đắc tội cái tên đứng đầu bảng, cũng chỉ có thể chịu tội, Hồng Hoàng liền thay An Lâm xả giận.

Cứ như vậy, Kim Phi Hồng và một đám tiểu đệ đều bị Hồng Hoàng hạ lệnh mang đi.

Các thực tập sinh và danh bài còn lại cũng lao nhao phủi sạch quan hệ với Kim Phi Hồng, đềy bỏ đá xuống giếng.

Mấy tên tiểu đệ của Kim Phi Hồng bị làm cho sợ đến mức suýt tè ra quần, lao nhao quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Kim Phi Hồng: "???"

"Ngươi dám uy hiếp đỏ cái tên đứng đầu bảng? " Hồng Hoàng hơi giương mi lên.

"Làm sao, Tô Thiền cũng không phải là cái tên đứng đầu bảng, Hồng Hoàng có cái gì phải do dự? Yên tâm, nàng gả vào Bạch gia chúng ta, cũng coi như cá chép vượt long môn rồi, chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng. " Bạch Hoàng trực tiếp cất giọng nói.

An Lâm đứng ở một bên mở trừng hai mắt, không nhịn được mà phỉ nhổ: "Người ta vốn chính là long, cìn cần phải vượt long môn làm gì."

Các nghệ sĩ thầm giật mình, Lưu Đại Bảo lại dám trực tiếp chống đối Bạch Hoàng?!

Bạch Hoàng nghe nói như thế, lập tức đưa mắt nhìn sang An Lâm.

Con hắn nhìn An Lâm hưng phấn hô to: "Ba ba, ta cũng muốn hắn nấu ăn cho chúng ta! Coi như là cái tên đứng đầu bảng ta cũng muốn, hắn làm món ăn quá ngon!"

An Lâm cười lạnh nói: "Tên mập, đừng luôn nghĩ tới ăn, nhìn ngươi như quả bóng thế kia, nên giảm cân rồi đấy."

"Ngươi lại dám mắng ta là tên mập?! " Rồng mập nghe nói như thế, đlập tức lộ vẻ phẫn nộ, "Ngươi biết ta là ai không? Có thể nấu ăn cho chúng ta, là vinh hạnh của ngươi!!"

An Lâm lạnh lùng liếc nhìn con rồng mập kia, lắc đầu nói: "Ngươi không xứng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận