Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 308: Vẫn có ý định làm một thằng đàn ông có liêm sỉ

Ngay đúng cái lúc An Lâm định hôn xuống kia, trong đầu hắn liền hiện lên khuôn mặt thanh lệ của Hứa Tiểu Lan.

Một ý niệm bỗng nhiên xuất hiện, hất mãi không đi.

Không được, nụ hôn đầu tiên của ông đây làm sao có thể để cho một con cương thi chiếm được?!

An Lâm miễn cưỡng dừng lại.

Hắn còn có thể cảm giác được, đôi môi gợi cảm gần trong gang tấc kia đang cách không khí truyền đến nhiệt độ lạnh như băng.

Còn có thể thấy được sự ngỡ ngàng và kinh ngạc của cô gái dưới thân hắn.

Chỉ một lát, đôi mắt mê ly kia của Thi Thần liền khôi phục lại sự thanh minh, luồng khí âm hàn bao quanh người bỗng bùng nổ ầm ầm.

An Lâm bị năng lượng này đánh bay ra ngoài, máu thịt cả người như bị đóng băng, ngã lăn lốc ra đất.

Giọng nói dịu dàng mềm mại vang lên, cô ta nháy mắt với An Lâm đang nằm trên mặt đất, ném ra một cái mị nhãn, sau đó đạp lên sương mù đen, nhanh chóng rút lui.

Nhưng trong loại tình huống này, sao hắn có thể bỏ qua cho Thi Thần, thế nên liền quyết định đuổi theo.

Thi Thần nở một nụ cười quyến rũ, đầu ngón tay khẽ vuốt môi, dáng vẻ phong tình vạn chủng.

Hắn biết Thi Thần đã rõ thực lực cách biệt giữa hai người, nên quyết định chạy trốn.

Bọn họ đều không thấy rõ rốt cuộc bây giờ đang là tình cảnh gì.

An Lâm thấy vậy, không thể làm gì khác ngoài việc dừng bước, phối hợp với Đại Bạch và Trình Anh, sử dụng tiên pháp đánh tan sương mù màu đen.

Thi Thần đứng lên, thân thể có chút phát run, bộ ngực lớn phập phồng theo từng nhịp thở dồn dập, đôi mắt đen nhánh ngưng trọng nhìn chằm chằm An Lâm trên mặt đất.

Lúc này, thi khí màu đen vây xung quanh bốn phía nhốt mọi người bỗng nhiên co lại nhanh chóng, sôi trào mãnh liệt tiến tới.

"Chưa bao giờ có một kẻ nào, lại dám chủ động với ta như vậy..."

Hiện trường chìm vào sự im lặng quỷ dị một lần nữa, không có một ai dám lên tiếng.

"Đừng chạy!" An Lâm bò dậy khỏi mặt đất, trên lưng xuất hiện đôi cánh gió màu trắng, liền muốn đuổi theo.

"Đáng ghét, lại để cho cô ta trốn thoát!" An Lâm có chút nổi nóng và tự trách.

"Tiểu ca ngươi đúng là có cái gan lớn bằng trời, nể ngươi nhiệt tình như vậy, trước hết ta sẽ tha cho các ngươi một mạng, gặp lại sau nha..."

Nếu không phải mình do dự thì cũng sẽ không lỡ tay thả hổ về rừng.

Thi khí này là do Thi Thần tạo ra, không phải là thứ mà tu sĩ bình thường có thể đối phó.

Đến khi sương mù đen bị giải quyết sạch sẽ, Thi Thần đã không còn thấy tăm hơi.

"An Lâm tiền bối, lúc trước tôi đã cảm thấy câu nói 'Cho dù là thần cũng giết cho chúng tôi xem' kia của anh cực kỳ ngang ngược, bây giờ nghĩ lại, 'Coi dù là thần cũng chửi cho chúng tôi xem' lại càng khiến mọi người rung động hơn! Tuy anh thấy bại nhưng lại vô cùng vinh quang!" Người nói chuyện lúc này là một đồng chí nam còn nhỏ tuổi, còn giơ cả ngón tay cái lên.

Rất nhiều người rối rít nói lời cảm ơn An Lâm, trong mắt có cả sự sùng kính, nhưng cũng có rất nhiều người nhìn hắn bằng vẻ mặt đầy kỳ lạ.

"Ôi chao, mọi người đừng nghĩ lệch đi như thế, chuyện này không phải giống như mọi người nghĩ đâu!" Cuối cùng An Lâm cũng biết bọn họ đang nói đến cái gì, lập tức lên tiếng giải thích.

"Cái gì? Dạy dỗ?" An Lâm chớp mắt.

"Con trai, cha rất tin tưởng vào thực lực của con, điểm này từ trước đến giờ con cũng chưa từng khiến cho cha thất vọng."

"Không sao đâu anh An, sau này chúng ta sẽ có cơ hội khác bắt cô ta lại, dạy dỗ cô ta, gâu!" Vẻ mặt Đại Bạch kích động, mở miệng nói.

An Minh Xuyên bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về cái lợi và cái hại trong đó, nghe những lời An Minh Xuyên nói, An Lâm cũng sắp sửa muốn khóc luôn.

"Nhưng mà, liên quan tới chuyện này, cha lại cật lực phản đối, để cha phân tích cho con hay..."

"Chuyện giữa nam và nữ cha cũng không muốn can thiệp quá nhiều..."

Lúc này, các đội viên cũng xông tới, nhìn An Lâm bằng vẻ mặt phức tạp.

"An Lâm tiền bối ngài không cần giải thích đâu, mạng của chúng tôi là do anh cứu, anh mạnh mẽ như vậy, có vài sở thích kỳ lạ cũng là điều vô cùng bình thường, chúng tôi sẽ không cười nhạo anh đâu mà." Lúc này Lộ Tuyết cũng đứng ra, vẻ mặt thành thật mở miệng nói.

Đúng lúc này, bả vai An Lâm bị vỗ mạnh một cái.

Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt ôn hòa vững vàng của cha hắn.

"An Lâm đạo hữu, không nghĩ tới khẩu vị của cậu lại đặc biệt như vậy đấy." Trình Anh cười khan mấy tiếng.

Không phải không có ai trong số họ có ý nghĩ đó với Thi Thần, nhưng mà Thi Thần lớn mạnh lại đáng sợ như thế, có cho bọn họ mười là gan, bọn họ cũng không dám làm như vậy đâu. Người dám làm như thế cũng chỉ có mỗi mình An Lâm, cho nên hắn vừa khiến mọi người hâm mộ, cũng lại khiến mọi người bội phục!

Sau khi đồng chí nam kia nói xong, lại có không ít tu sĩ nam khác cũng lên tiếng phụ họa.

Cậu ta hoàn toàn bị hành động An Lâm chủ động hôn đôi môi gợi cảm của Thi Thần khiến cho rung động thật sâu.

Phân tích cái rắm ấy, căn bản đâu phải là cái dạng mà mấy người nghĩ đâu cơ chứ!

An Lâm không có cách nào, đành mạnh mẽ cắt đứt cái đề tài này, đề nghị mọi người hãy rút đến khu vực an toàn trước tiên.

Thi Thần vẫn chưa chết, mọi người cũng cảm thấy rút lui trước thì thỏa đáng hơn, liền nghe theo sự sắp xếp của An Lâm.

An Lâm cưỡi trên lưng Đại Bạch, suy tính chọn lời để nói, hắn thực sự biết nên giải thích thế nào về chuyện kia.

Không cẩn thận đụng ngã Thi Thần thì còn dễ nói một tí, không phải Đại Bạch cũng đụng ngã một lần đấy sao. Nhưng mà sau khi đụng ngã lại còn có cái hành động chủ động hôn kia, quả thực hắn khó mà giải thích được.

Không kìm lòng được? Bị mê hoặc? Lực hấp dẫn của Trái Đất quá lớn?...

Giải thích cái rắm ấy!

Cũng không thể thành thật khai báo là chỉ hôn một cái, hút một chút, là có thể học một công pháp đúng không, có quỷ mới tin ấy?

Mà không... Hứa Tiểu Lan có thể sẽ tin.

Mọi người rối rít nhìn về phía An Lâm bằng ánh mắt kinh hãi, không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Khí lạnh màu trắng từ trong cơ thể An Lâm tản mát ra, khiến cho chu vi mười dặm quanh hắn như đang trong ngày đông cực lạnh!

Sự lạnh lẽo càng ngày càng trở nên khủng khiếp, hắn cảm thấy huyết dịch, xương thịt của mình đều đang đông cứng lại, răng cũng đang không ngừng lập cập va vào nhau.

Ừ, An Lâm chính là luôn lạc quan như vậy đấy!

Điều này cũng vừa vặn chứng minh rằng tuy có một hệ thống thích hãm hại, nhưng vẫn có thể sống thật tốt đến già.

Hắn không tin biến thành người đông lạnh thì sẽ chết ngay, mặc dù hệ thống đào hố mình, nhưng vẫn chưa đến mức trực tiếp bẫy chết chủ nhân của nó đâu, không phải chủ nhân đời trước của hệ thống là một ông lão đấy sao?!

Hắn lập tức phản ứng được, đây chính là dấu hiệu đánh dấu khi nhiệm vụ của hệ thống thất bại!

Một khi nhiệm vụ thất bại, hắn sẽ phải biến thành người đông lạnh ba ngày!

Xem ra là thời hạn của nhiệm vụ hết rồi, hệ thống muốn áp dụng trừng phạt đây.

Mặc dù không biết người đông lạnh là cái quỷ gì, nhưng có thể chắc chắn không phải là chuyện gì tốt đẹp!

"Đại Bạch, cha!" An Lâm đột nhiên cất tiếng gọi to.

An Minh Xuyên nhìn về phía An Lâm, lại phát hiện sắc mặt hắn thay đổi đến mức tái nhợt bất thường, không khỏi cả kinh thất sắc: "A Lâm, con thế nào rồi?!"

"Anh An, anh sao vậy, đừng dọa tôi mà! Gâu!"

Đại Bạch cảm nhận được sự lạnh lẽo phát ra từ trên người An Lâm, thân chó cũng phát run, hoảng sợ la lên.

"Con không sao." An Lâm lắc đầu, dùng tốc độ nhanh nhất giải thích, "Con đang tu luyện một loại công pháp, cần phải biến thành người đông lạnh ba ngày, khoảng thời gian này hãy đưa con đến một chỗ an toàn, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không cần phải khẩn trương!"

An Lâm đi tới cái trạm đó, nhất thời cảm thấy nửa người trên trào ra một cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

Cái trạm này là căn cứ tập trung của tiểu đội ba quốc gia và năm tông phái, là nơi dùng để trao đổi và tiếp viện lẫn nhau.

Chỉ một lát, dưới sự hướng dẫn của Trình Anh, mọi người đã tới được tổng trạm liên lạc tiểu đội của núi Trường Bạch.

Chẳng lẽ thanh danh một đời của An Lâm Kiếm Tiên ta, lại phải thêm vào một vết nhơ 'Yêu thích cương thi' này sao?

Haiz, thật là khổ não mà.

Nhưng đầu tiên cô ấy nhất định sẽ trọng thưởng cho An Lâm một cái bại tai lớn trước.

An Minh Xuyên thấy người An Lâm tỏa ra khí lạnh, sắc mặt thống khổ liền bị hù dọa, nghẹn ngào hô lớn: "A Lâm, người đông lạnh là cái gì, tại sao lại phải tu luyện cái công pháp đáng sợ như vậy! Đừng luyện cái công pháp này có được hay không?"

Khóe miệng An Lâm run rẩy, hắn nào biết người đông lạnh là thứ quỷ gì chứ, chuyện công pháp cũng là bịa bừa ra để an ủi bọn họ thôi mà.

Hắn muốn nói chuyện, nhưng mà lại chỉ phun ra một lớp băng.

Rất nhanh, băng sương màu trắng đã bao trùm toàn bộ da thịt An Lâm.

Ngay sau đó là một khối băng trong suốt bao phủ khắp toàn thân hắn từ trong ra ngoài, thậm chí ngay cả mắt hắn cũng không kịp nhắm lại mà đã bị khối băng bọc thành một đống, hoàn toàn đông cứng.

Trong con mắt của mọi người, An Lâm hoàn toàn biến thành người đông lạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận