Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 384: Bánh Trung thu của Hằng Nga

Còn có thiên lý không? Còn có vương pháp không?

An Lâm đặc biệt muốn báo cảnh sát, có người tùy tiện phóng uế ở trong khí hải của hắn!

Sau đó hắn liền đau xót nghĩ lại, không ai sẽ tin chuyện này.

Dù cho có người sẽ tin, cũng không ai có thể giúp đỡ hắn...

"A... tim mệt quá, thật muốn thay đổi cuộc sống mệt mỏi này..."

An Lâm vất vả lắm mới dấy lên được chút ý chí chiến đấu, thế mà lại bị tiêu ma hơn phân nửa, hắn chán chường nằm dài trên giường.

Trong lúc đó, tin An Lâm đột phá kỳ Hóa Thần thành công bắt đầu truyền khắp trường học, đưa tới chấn động cực lớn! Đặc biệt là sau khi các học sinh nghe nói lôi kiếp trên bầu trời là Kim Hư Lôi Kỳ Lân, mà An Lâm lại có thể khống chế Kim Hư Lôi Kỳ Lân thì đều im lặng.

Về sau lại nghe nói An Lâm độ kiếp thành công, còn ngoài ý muốn có được một con Kỳ Lân, điều này làm cho một đám đệ tử triệt để sững sờ đương trường, giống như vừa được nghe thấy thiên thư.

Cứ như vậy, khoảng thời gian này "An Lâm Độ Kiếp" đã trở thành chủ đề nổi bật nhất trong trường.

Thiếp mời luận đạo, thiếp mời giao hữu, thư tỏ tình, bay tới như hoa tuyết. Đương nhiên An Lâm sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian để xem những thứ này, bởi vì có quá nhiều, hắn không cách nào xem hết được! Ừm, hắn cao lắm chỉ đọc cái lá thư tỏ tình kia thôi

"Tôi không còn từ nào để hình dung cảm nhận của tôi nữa rồi, tôi chỉ muốn dâng hai đầu gối này lên cho anh An của tôi thôi!"

Tiếng hét này đương nhiên không phải là cố ý, nhưng mà bọn họ đã quá kích động...

"Đây là trọng điểm ư, trọng điểm không phải là bạn học An Lâm đã thay đổi hoàn toàn cái nhìn về chuyện tu tiên của chúng ta à

An Lâm ngẫm lại cảm giác triệu hồi ra An Kỳ Lân lúc trước, thể trọng hẳn là khoảng nửa ki-lô-gram, nói cách khác hắn cần phải nuôi cho An Kỳ Lân tăng thể trọng của nó lên gấp đôi, nghĩ thôi đã thấy đây là một nhiệm vụ khó tới đáng sợ.

"Không ngờ học trưởng An Lâm đã thật sự thăng cấp tới kỳ Hóa Thần rồi."

Nhiệm vụ tăng thể trọng của An Kỳ Lân lên tới một ki-lo-gram đã bị An Lâm tạm thời gác lại.

"Vượt qua Kim Hư Lôi Kiếp, thu Kim Hư Lôi Kiếp làm sủng vật, cuối cùng còn cho ra đời một sinh mệnh vĩ đại... Chuyện này quả thực đã ảnh hưởng không nhỏ tới thế giới tu tiên của tôi!"

"Bây giờ hắn là người đầu tiên thăng cấp tới kỳ Hóa Thần trong đám học sinh đồng kỳ, tốc độ thăng cấp này quả thật quá đáng sợ!"

An Lâm nghỉ ngơi hai ngày xong lại bắt đầu đến trường như thường. Lúc đang đi trên sân trường, An Lâm đã phát hiện danh tiếng của mình được nâng lên tới mức vô cùng kinh khủng, khi hắn vô tình gặp được vài fan não tàn, thì đều bị tiếng thét của họ doạ sợ.

"Cộc cộc cộc..."

"Á á á... sự là quá kích động rồi, chúng ta đang sinh hoạt trong cùng một trường với một truyền thuyết sống!"

"Cộc cộc cộc..."

Hắn còn không biết nên nói chuyện với An Kỳ Lân như thế nào thì làm sao nuôi An Kỳ Lân cho béo đây?

Vào một tối hoàng hôn khi ánh chiều bao phủ dại lục, một vị khách ngoài ý muốn tới thăm ngôi nhà nhỏ của An Lâm.

Khóe miệng An Lâm hơi co giật, nếu không phải thấy nó còn đang cầm túi đồ trong tay thì hắn đã sớm đạp nó ra ngoài rồi.

"Chào buổi tối, An đại ngốc."

Nguyệt Thố khẽ cười, hai cái lỗ tai lớn vì vui vẻ mà lắc qua lắc lại: "Coi như anh thức thời, vậy cái bánh Trung thu của Hằng Nga này tôi sẽ tự giữ nhé. Lúc ở Nguyệt cung tôi còn chưa được ăn đủ đâu, cung chủ cũng thật nhỏ mọn... Nhưng không hiểu sao ngài ấy lại hào phóng với anh như vậy, tôi đã sớm thấy khó chịu rồi, hừ!"

An Lâm mở cửa nhà ra, nhìn thấy một đôi tai trắng muốt đầy lông dựng thẳng lên.

"Nếu như Nguyệt Thố đại nhân đã tới nơi này rồi, đương nhiên không thể để cho ngài đi một chuyến uổng công. Cho nên tôi cảm thấy phải vẫn nên phối hợp với ngài chút, để ngài có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mà Hằng Nga giao cho ngài." An Lâm mặt đầy vẻ hiên ngang lẫm liệt, nhìn Nguyệt Thố bằng ánh mắt ẩn chứa sấm sét.

Tiếng đập cửa vô cùng có tiết tấu vang lên.

An Lâm: "..."

Ngón tay nó lóe lên ánh sáng trắng, một cái mâm tròn màu vàng đóng gói tinh xảo xuất hiện ở trên mặt bàn, mở miệng nói: "Đây mới là bánh Trung thu mà Hằng Nga muốn tặng cho anh."

Nguyệt Thỏ trừng to hai mắt: "Đạo lý này tôi hiểu, nhưng mà anh cầm cà rốt khô tôi ăn trên đường làm gì vậy?"

Nhìn xuống chút nữa, chính là một đôi mắt to căng tròn và đôi răng thỏ trắng noãn.

An Lâm vừa nghe liền sốt sắng, đây chính là bánh Trung thu của Hằng Nga đó!

Chẳng lẽ hắn khiêm nhượng vài câu, con thỏ này liền tưởng thật?

Hắn vừa nghĩ đến đây, lập tức lấy khí thế nhanh như chớp, đưa tay chụp một cái, giật lấy cái túi trong tay của Nguyệt Thố, sau đó bỏ vào nhẫn không gian ngày, toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi khiến Nguyệt Thố không kịp phản ứng gì!

Giọng nói êm tai dễ nghe vang lên, một con thỏ cao chừng nửa người nghênh ngang bước vào cửa, hoàn toàn không coi mình là thỏ xa lạ

"Ài... vậy sao được chứ! Sao tôi có thể không biết xấu hổ để Hằng Nga tiên tử tốn kém chứ, đồ thì không cần đâu, ngài có thể đến thăm tôi, tôi đã vui mừng lắm rồi!" An Lâm khoát tay nói.

"Cung chủ nghe nói anh đã đột phá đến kỳ Hóa Thần, đặc biệt phái tôi đến tặng quà chúc mừng." Nguyệt Thỏ nói năng đầy trịch thượng.

"Nguyệt Thố đại nhân, không ngờ tới ngài lại có thể rút thời gian đến thăm tôi, thật sự khiến cho tôi vô cùng ngạc nhiên và mừng rở!" An Lâm cười nịnh nọt, chủ động pha trà cho vị Nguyệt Thố toàn thân trắng muốt như ngọc này.

Cảnh tượng vô cùng lúng túng.

Cuối cùng, An Lâm đỏ mặt đưa cà rốt khô của Nguyệt Thố ra, còn bị Nguyệt Thố chê cười một lúc lâu, bảo An đại ngốc quả nhiên danh bất hư truyền, vân vân và mây bay.

"Cái hộp bánh Trung thu này tổng cộng có sáu cái, bánh Trung thu ẩn chứa năng lượng cực cao, một tuần anh chỉ có thể ăn tối đa một cái, không thể tham ăn đó." Nguyệt Thố cười cười dặn dò.

An Lâm gật đầu liên tục, không thể chờ được mà mở hộp ra.

Chỉ thấy trong hộp có sáu cái đĩa tròn màu vàng, hình dáng của nó giống như vầng trăng tròn hoàn mỹ vô khuyết trên bầu trời, đang tản ra ánh trăng cực kỳ động lòng người. Mùi hương hoa quế nhàn nhạt bắt đầu tràn ngập toàn bộ gian phòng, khiến cho toàn thân người ta run lên.

Bởi vì mùi thơm này, Tiểu Hồng dừng cả việc quang hợp, Đại Bạch bừng tỉnh khỏi sự giấc ngủ say lười biếng, Tiểu Sửu tông cửa xông vào, hai mắt toả ra ánh sáng vàng.

An Lâm thầm nuốt nước miếng một cái, nhịn cái cảm giác muốn ăn bánh Trung thu ngay lập tức xuống, chuyển mắt sang tờ giấy màu trắng được để kèm trong hộp bánh Trung thu.

Hắn tò mò mở giấy viết thư ra, nét chữ bên trong đẹp như nước chảy hoa nở, đặc biệt cảnh đẹp ý vui.

Nội dung là: Chúc mừng An Lâm đạo hữu thành công thăng cấp đến kỳ Hóa Thần. Tôi từng hứa sẽ tặng cho đạo hữu một phần bánh Trung thu, vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, hôm nay đạo hữu song hỷ lâm môn, nên đặc biệt tặng bánh Trung thu tới để chúc mừng. Mặt khác, tôi giao Tiểu Nguyệt cho cậu, cậu giúp tôi giảm cân cho Tiểu Nguyệt, chí ít trong một tháng phải giảm hai mươi lăm ký.

—— Hằng Nga.

Sau khi đọc thư xong, sắc mặc An Lâm đầy kì quái nhìn Nguyệt Thố: "Thế này là có ý gì?"

Nguyệt Thố trợn trắng mắt: "Song hỷ lâm môn chính là chúc mừng cậu thành công thăng cấp tới kỳ Hóa Thần và thành công sinh ra một đứa con đấy!"

"Tôi không phải hỏi cái này." An Lâm nghe vậy liền lắc đầu, sau đó lại chợt nhận ra hàm ý sau câu này, ngực chợt thấy khó chịu, "Không đúng! Cả chuyện này cũng phải hỏi, song hỷ lâm môn gì cơ chứ!"

Nguyệt Thố bất đắc dĩ lắc đầu, làm ra vẻ nói: "Ài, An đại ngốc... Tôi cũng không muốn thừa nước đục thả câu đâu, Cung chủ chê tôi quá béo không ôm lên được, nên không còn quan tâm tới tôi nữa, ngài gia hạn cho tôi giảm xuống hai mươi lăm ký trong vòng một tháng, mà anh là người giám sát. Nói như vậy, anh đã hiểu chưa?"

An Lâm nghe vậy khóe miệng run rẩy một hồi, giúp đỡ Nguyệt Thố giảm béo?

Hắn chợt nhớ tới ban đầu ở trong rừng Nguyệt Quế, hắn đúng là từng nhắc đến việc sẽ giúp Nguyệt Thố giảm béo với Hằng Nga, không ngờ cô ấy lại tưởng thật...

Vô công bất thụ lộc, kỳ thật bánh Trung thu mà Hằng Nga tặng hắn có giá trị rất cao, hắn giúp Hằng Nga làm chút việc cũng là là chuyện nên làm, chỉ là hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm với chuyện này á!

An Lâm còn đang nghĩ nên dùng cách nào để em bé Kim Quang tăng cân đây này, hiện tại còn tới thêm một con thỏ Tiên muốn giảm béo nữa?

Mấy ngày tiếp theo, chắc trong đầu hắn toàn là chuyện thể trọng thôi quá.

Hắn không khỏi cảm thán, cái thế giới này đến cùng bị sao vậy? Tôi thực sự đang tu Tiên đó ư?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận