Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1681: Lễ vật của Tử Vi Đại Đế

Hai vị đại lão An Lâm mong chờ nhất cuối cùng cũng xuất hiện!

Không phải vì hai vị đại lão này rất trâu bò mà bởi vì đối phương đi lấy đồ tốt ở Lang Gia Tuyệt, đồ vật kia lại có liên quan đến hắn!

Rốt cuộc có thứ gì tốt chứ?

An Lâm bị cưỡng ép, bị hành hạ suốt chín ngày trời chỉ vì câu nói này của Lâm Quân Quân.

Bây giờ cuối cùng cũng đến lúc công bố chân tướng rồi.

"Chiến thần An Lâm, đã lâu không gặp!" Tử Vi Đại Đế cười ha hả chào hỏi.

"Tử Vi, ông vẫn như vậy, tư thế oai hùng, khí thế bừng bừng, phong thái ngời ngời." An Lâm cũng không chút xấu hổ vuốt mông ngựa, hết cách rồi, ai bảo người ta tốt với hắn như vậy chứ? Vậy mà gấp rút chạy suốt chín ngày, chuẩn bị cho hắn một lễ vật cực tốt.

"Ha ha ha... Chiến thần An Lâm, cũng chỉ có khi nào chuyện tốt xảy ra với cậu thì miệng cậu mới ngọt như vậy." Thiên Đế chắp tay sau lưng, cười nói.

Tử Vi Đại Đế kiêu ngạo ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Trăm năm trước, cậu lấy thần vật và tiên khí đưa cho tôi để tôi rèn cho cậu một món thần khí phong trấn, cậu còn nhớ không?"

"Nguyên liệu lúc trước cậu đưa tôi không so được với thần kiếm Bạch Anh cấp cao, thần khí tạo ra cũng chỉ được đến mức sơ kỳ." Vẻ mặt Tử Vi Đại Đế rất lạnh giống như đôi mắt chim ưng nhìn bầu trời, thoáng hiện lên chút sắc bén, nói: "Nhưng tôi đã triển khai luyện khí sư bậc nhất giới Cửu Châu."

"Chuyện này cậu nên cảm ơn Tử Vi Đại Đế, vì chuyện này mà ông ấy bỏ ra không ít tâm huyết." Thiên Đế chỉ vào người đàn ông tóc bạc bay bay bên cạnh, nói: "Chỉ vì vật phẩm kia mà đã chịu khổ trăm năm. Nếu không phải vì chuyện quan trọng, ông ấy cũng sẽ không lấy bảo bối này ra, dù sao cũng cần có một khoảng thời gian ân cần chăm sóc, ông ấy phải dùng thần lực của bản thân để bù vào chỗ thiếu hụt..."

Ngoài thanh kiếm thần khí hắn tặng ông ta, sau đó hắn còn nhờ Tử Vi rèn một món thần khí phong trấn, không ngờ Tử Vi lại rèn mất hơn một trăm năm!

"Vậy rốt cuộc hai vị đi lấy thứ gì?"

An Lâm hít sâu một hơi, khâm phục sát đất.

Ông đạp hư không đi đến, đế bào bạch kim trên người không có gió vẫn lay động, toát ra vẻ uy nghiêm.

"Tôi chọn một nơi tốt để rèn, đó là huyền thiên băng tuyền Lang Gia Tuyệt. Ở đây tôi rèn thần khí của cậu hơn trăm năm, bổ sung tất cả những chỗ thiếu hụt, kiên quyết nâng nó từ cấp thần khí sơ kỳ lên thần khí trung kỳ."

An Lâm cũng không vòng vo, vô cùng tò mò, hưng phấn hỏi.

Thiên Đế ra trận hoàn toàn không cần phóng ra khí tức thì khí thế cũng tự nhiên bộc phát, làm người khác chú ý hơn nữa còn khiến người ta kính nể, ngưỡng mộ.

An Lâm chợt nhớ ra, quả đúng là có chuyện này!

An Lâm kích động, nhanh chóng ôm chặt ông ta.

Mặt An Lâm lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn Tử Vi Đại Đế càng thêm tò mò.

Hắn từng nghĩ muốn Tử Vi Đại Đế tạo cho hắn một thần khí sơ kỳ, không ngờ trong nháy mắt Tử Vi đã làm cho hắn hẳn một thần khí trung kỳ! Người đàn ông ân cần như thế, ai mà không muốn đây?

Hít...

"Tử Vi, ông thật sự quá tuyệt vời!"

Hai mắt An Lâm trừng lớn, vô cùng mong chờ, sau đó vẻ mặt từ từ dại ra...

"Tử Vi Đại Đế, vậy thần khí của tôi ở đâu?" An Lâm kích động hỏi.

Tử Vi Đại Đế chắp tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, cười nói: "Điều này rất đơn giản, cậu mặc quy giáp trên người kẻ địch là có thể phong trấn sức mạnh của kẻ địch."

"Nhưng sau khi trở về cậu đã làm vài chuyện khiến tôi cảm thấy sự cố gắng của tôi không hề lãng phí, cậu rất có tư cách có được thần khí này!"

"An Lâm đạo hữu, còn có một niềm vui bất ngờ, vì nó là thần khí trung kỳ chứ không phải thần khí sơ kỳ." Tử Vi Đại Đế ra vẻ thần bí.

"Được rồi được rồi, chuyện này cũng không lớn." Vẻ mặt Tử Vi ghét bỏ, khoát tay áo: "Tôi thừa nhận tôi rất chuyên nghiệp, chuyên nghiệp tới nỗi tôi cảm thấy tôi bị cậu lợi dụng..."

An Lâm: "..."

Tử Vi Đại Đế lắc đầu: "Không, nó còn có thể mặc trên người của cậu."

An Lâm giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nắm lấy ống tay áo Tử Vi Đại Đế, kích động hỏi: "Niềm vui bất ngờ gì, có phải quy giáp này có thể biến thành hình dạng khác, ví dụ như giá chữ thập hay các loại xiềng xích!"

Trong lòng An Lâm rất cảm động, Tử Vi không những giúp hắn rèn thần khí, thăng cấp thần khí mà còn khen ngợi hắn. Người đàn ông như vậy thật sự rất tốt!

Dáng vẻ thật kiêu ngạo!

An Lâm thật muốn hộc máu, thần khí này thật sự không ổn!

Ông đắc ý cái gì chứ?

"Tôi lấy ra đây." Tử Vi Đại Đế đưa tay vào nhẫn không gian, ánh sáng lóe ra, sóng dao động đáng sợ mà nó phát ra khiến người ta cảm thấy nó cực kỳ bất phàm.

Mắt An Lâm trợn tròn: "Tử Vi Đại Đế, ông không lấy nhầm đó chứ? Tôi muốn thần khí phong trấn, cái này là quy giáp, ông giải thích xem quy giáp này với phong trấn có quan hệ gì?"

Đúng vậy, trước mặt hắn chính là một chiếc 'mai rùa' màu xanh biếc!

Ánh sáng màu xanh biếc lóe ra, vừa nặng vừa dày, chắc chắn, phóng ra khí tức vĩnh hằng cổ xưa, hoa văn sắc sảo, một cái vỏ giáp vô cùng huyền diệu cứ như vậy xuất hiện trước mặt hắn.

"Đây là truyện cười à?" Khóe miệng An Lâm run rẩy.

Mặc một món đồ có khả năng phong trấn lên người mình để làm gì? Để phong trấn chính mình sao?

"Không phải là truyện cười, nó không những có thể phong trấn kẻ địch mà còn có thể bảo vệ bản thân! Chỉ cần trước khi chiến đấu cậu bổ sung năng lượng đầy đủ, kết hợp với sức mạnh của bản thân thì có thể ngăn cản được một đòn của thần linh cấp bậc Sáng Thế!" Tử Vi Đại Đế đắc ý nói.

Hai mắt An Lâm trừng lớn: "Lời này là thật sao?"

"Dĩ nhiên là thật, nó không chỉ là thần khí phong trấn mà còn là thần khí bảo mệnh!" Tử Vi Đại Đế thành khẩn: "Không chỉ có vậy, nó còn là một bộ quy giáp yên tĩnh, mặc dù có linh khí cũng không thích nói chuyện, có thể giúp cậu yên tĩnh hơn."

"Cái này cần phải phê bình, quy giáp phải có chút hoạt bát mới là vương đạo." An Lâm buột miệng nói ra.

Tử Vi Đại Đế: "..."

"Phải rồi, thần khí của rùa ít nói cũng là chuyện bình thường, vậy giọng của nó có dễ nghe hay không?" An Lâm chính là một người đàn ông thích kiểm soát âm thanh, giọng nói êm tai giống như Tiểu Lan, Tô Tô, anh Thành hắn mới hài lòng.

"Tôi quên rồi..." Vẻ mặt Tử Vi Đại Đế lúng túng.

An Lâm: "..."

"Nói thật với cậu, tôi luyện nó hơn trăm năm, nó chỉ nói một câu, tôi thật sự không nhớ rõ..." Tử Vi bất đắc dĩ nói.

Mặt An Lâm hơi trầm xuống: "Không phải thần khí này câm điếc đó chứ? Tử Vi Đại Đế, ông nhất định là rất cô đơn nên mới xuất hiện ảo giác đúng không?"

"Không phải." Tử Vi Đại Đế kiên quyết lắc đầu: "Nó đã từng nói một câu, tôi nhớ rất rõ, đó là lúc nó từ thần khí sơ kỳ biến thành thần khí trung kỳ, nó đã nói câu đầu tiên."

"Nó nói gì?" An Lâm hỏi tới cùng.

"A, tôi thăng cấp rồi!" Tử Vi nói.

An Lâm: "... Có nói thêm gì nữa không?"

Tử Vi lắc đầu: "Không có."

"Được rồi, tôi coi như nó câm điếc vậy." Vẻ mặt An Lâm tuyệt vọng.

Thần khí sơ kỳ thăng cấp thành thần khí trung kỳ, đây là chuyện rất oai phong, là niềm vui lớn nhưng nó chỉ nói có năm chữ, thần khí này thì có gì khác với loại không thể nói!

An Lâm trích máu, luyện hóa thần khí quy giáp, mặc nó lên người, tuy trước sau đều vô cùng dày nhưng rất nhẹ, còn rất vừa vặn.

An Lâm hài lòng gật đầu, thần khí quy giáp mang đến cảm giác dày dặn và năng lượng chấn động, không thể không thừa nhận rất có cảm giác an toàn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận