Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 570: An Kỳ Lân hát vang bài ca chinh phục

Ở trong một mảnh khí hải rộng lớn, Chu Tước Hỏa Diễm màu trắng đang bay lượn trong hư không, giống như mặt trời chiếu sáng cả cái không gian khí hải này.

An Kỳ Lân nhàm chán trôi lơ lửng ở trong khí hải, nó chậm rãi bơi ngửa, lộ ra cái bụng tròn vo.

Nó đã không thể đánh thắng Chu Tước Hỏa Diễm phía trên khí hải rồi, đều là do An Lâm hấp thu kia giọt máu chứa lực lượng Chu Tước kia, nếu không thì nó và Chu Tước vẫn chia nhau năm năm như cũ.

May là, con chim kia không thích đánh nhau, đang khi dễ rồi nó hơi dừng sau, liền bắt đầu ngừng chiến.

An Kỳ Lân rất buồn bực, mặc dù không đánh nhau, nhưng chung quy nó vẫn thấy con chim kia diễu võ dương oai với nó, song nó lại không có biện pháp gì.

Đúng lúc này, khí hải đột nhiên sôi trào lên dữ dội, kinh động đến An Kỳ Lân và Chu Tước Hỏa Diễm.

An Kỳ Lân nhìn về một phía khác, trong lúc bất chợt hai mắt sáng ngời.

Hắn phát hiện thậm chí có một con cá voi màu đen xuất hiện ở trong khí hải!

Thấy An Kỳ Lân bị nó hất bay, nó khinh miệt cười một tiếng, phóng lên cao với khí thế mãnh liệt, nhìn bốn phía với vẻ mặt bễ nghễ.

Đột nhiên toàn thân con cá voi kia run lên, một loại nguy cơ cực kỳ đáng sợ bao phủ toàn thân của nó.

An Kỳ Lân bị hất lên trời, suýt nữa thì lực lượng đáng sợ kia đã khiến thân thể nó bị chấn động đến nôn nao.

Rầm rầm rầm! Hư không nổ vang.

Con cá voi kia chưa từng phải chịu nỗi tủi nhục như thế này, lại bị một thằng bé con dẫm ở trên đầu, lúc này nó mới nổi giận gầm lên một tiếng, khí hải nhấc lên sóng to gió lớn, đồng thời bộc phát toàn lực hất đầu lên phía trên!

An Kỳ Lân có mạnh hay không? Khẳng định mạnh phi thường. An Lâm chỉ là mượn An Kỳ Lân kim hư lôi chi lực, là có thể thả ra miễn cưỡng sánh ngang Phản Hư kỳ lực lượng!

Vẻ mặt của con cá voi kia rất mờ mịt, đôi đồng tử màu vàng không ngừng đánh giá hoàn cảnh xung quanh, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không cách nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Nó ngẩng đầu, thấy vô tận tia sét vàng tràn ngập ở phía chân trời, đột nhiên hư không tràn ngập lực lượng hủy diệt, không ngừng rơi xuống phía nó!

Vèo!

Đúng lúc này, một đứa bé toàn thân bắn ra ánh sét kim sắc chợt đạp lên đỉnh đầu của nó, hưng phấn nhảy nhót, giống như là đã phát hiện ra một món đồ chơi rất là thú vị.

Bất kể ở đâu, nó cũng là vô địch.

Cứ như vậy, con cá voi kia vui vẻ chẳng được ba giây, đã bị An Kỳ Lân tàn bạo hành hạ đến mức chết đi sống lại.

Mặc dù con cá voi kia không biết đây là đâu, nhưng mà nó đường đường là Hỗn Độn nguyên thể, nó không thể chịu nhục như vậy được.

Sau khi nhìn vào trong khí hải và nhìn thấy được một màn kia, cuối cùng An Lâm cũng thu hồi lại ý thức.

Ngay lúc này này, mảnh khí hải này hóa thành lôi trì Địa Ngục, tâm trạng tiêu cực của An Kỳ Lân khi Chu Tước màu trắng bị áp cũng đã hoàn toàn bộc phát ra vào giờ phút này. Tia sét Kim Hư hoàn toàn được phóng ra, xen lẫn vào đó là tiếng kêu thảm thiết của con cá voi.

Hôm nay, An Kỳ Lân chính là người khống chế nơi này, nó bị đè nén lâu như vậy, sao có thể không xử lý không được một con Hỗn Độn nguyên thể yếu ớt vì bị tước đi lực lượng.

"Hí!" Mọi người lại hít sâu một hơi.

"Cảm giác thân thể có gì khác thường không? Hương vị thế nào, không buồn nôn chứ?" Hà Tiên Cô không biết nên nói gì, suy nghĩ một lúc, cô quyết định tỏ vẻ quan tâm một chút...

Mọi người: "..."

"Mấy người nhìn cái gì thế?" An Lâm bĩu môi nói.

An Lâm nghe vậy thì cũng lắc đầu: "Loại thuật pháp này của tôi chỉ duy trì được mười phút thôi, nói cách khác, sau mười phút, hẳn là nó sẽ lại xuất hiện ở chỗ này."

Sau đó, hắn liền thấy tất cả mọi người đang nhìn mình không chớp mắt, hắn thấy được đủ các loại vẻ mặt, có khiếp sợ, có khó tin, có tò mò, có sùng bái cuồng nhiệt...

Mọi người nghe vậy thì tâm trạng mới hòa hoãn lại, lại nói ra lần nữa.

Thời hạn là mười phút đồng hồ, mười phút thoáng qua một cái, lực lượng bị cướp đoạt sẽ trở lại sinh mạng ban đầu, thế nên lần này hắn suy đoán rất hợp tình hợp lý.

Hắn biết thuật Thần Tham của mình không thể cướp đoạt vĩnh viễn, mà là có giới hạn.

"An Lâm đạo hữu, cậu thật sự nuốt Hư Không hồn vào ư?" Dạ Du Thần run giọng hỏi.

Hà Tiên Cô: "Nói xem, chúng ta thật sự cùng tu một con đường thành tiên ư?"

Tiêu Trạch rất kích động: "Không hổ là sư phụ của con, quá là lợi hại!"

"Vậy coi như là bây giờ chúng ta đã giải quyết xong Hỗn Độn nguyên thể sao?" Thường Hòa mở miệng hỏi.

An Lâm đảo cặp mắt trắng dã: "Cũng không phải là ăn vào bụng, làm sao có thể buồn nôn được! Nó đi vào khí hải của tôi rồi!"

"Không biết, dù sao trong khí hải còn có một đứa bé, một con Chu Tước nhỏ, nhiều thêm một con cá voi cũng không có gì kỳ quái." An Lâm dĩ buông tay nói với vẻ mặt bất đắc.

"Khí hải có thể chứa Hỗn Độn nguyên thể?" Tháp Bá ngồi xuống trên mặt đất chữa thương cũng không nhịn được bèn mở miệng hỏi.

Chạy vào khí hải rồi? Còn có loại thao tác này ư?!

Cứ như vậy, bọn họ bắt đầu thảo luận đến vấn đề rằng nếu Hư Không hồn xuất hiện, nên đưa ra phương án ứng đối như thế nào.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mười phút kết thúc rất nhanh.

Đám người Hà Tiên Cô nhìn An Lâm như gặp đại địch, bản thân An Lâm cũng bắt đầu khẩn trương lên.

Hư Không hồn sẽ đi ra ngoài thông qua phương thức gì? Sẽ không phải giống như An Kỳ Lân, chui ra từ từ trong miệng của mình đấy chứ? Lớn như thế, tuyệt đối không phun ra nổi đâu?!

Đúng vậy, cá voi thật sự quá lớn...

An Lâm đột nhiên nghĩ đến một cái khả năng khiến cho hắn không rét mà run.

Chẳng lẽ là... bởi vì kích thước của cá voi quá lớn, thế nên hắn sẽ bạo thể mà chết?!

Hắn lập tức truyền ý thức vào trong khí hải để quan sát, lúc này, con cá voi đang hấp hối đột nhiên cảm nhận được một luồng lực lượng gọi về, lực lượng kia vĩ ngạn đến cực điểm, tựa như muốn đưa nó trở lại thế giới ban đầu.

Trong lúc bất chợt cá voi rơi lệ, ở chỗ này lực lượng của nó bị áp chế, cái thằng bé kia còn rất đáng sợ, nó bị ức hiếp đến mức không chịu nổi. Không nghĩ tới nó vẫn còn có cơ hội trở về nhà! Hạnh phúc tới quá đột ngột!

"Thật sự không ra được ư? Vậy thuật pháp chúng ta chuẩn bị..." Thường Hòa có chút bất an nói.

Mọi người: "..."

Khóe miệng An Lâm nhẹ nhàng rút ra: "Mặc dù không biết là có chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà hình như là con cá voi kia không ra được nữa rồi, hoàn toàn bị nhốt ở trong khí hải rồi..."

Mọi người nhìn An Lâm, tò mò hỏi: "Mười phút đã qua rồi, cá voi Hỗn Độn nguyên thể đâu rồi?"

Trong khoảng thời gian ngắn, khung cảnh có phần tĩnh lặng.

Nhìn trời! Chẳng lẽ đây chính là tìm đường chết thần cấp trong truyền thuyết đấy ư?!

Trong nháy mắt tiếp theo.

Tia sét phủ kín khắp cả khí hải!

Chu Tước Thánh Hỏa khiến khí hải trở thành biển lửa!

Cá voi kêu lên một tiếng đầy thảm thiết và đau đớn.

Cũng ngay tại thời khắc đó, lực lượng triệu hồi này bị vô tận Thánh Hỏa và tia sét Kim Hư đánh cho tan tành, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa!

Một phút đồng hồ sau, cá voi hấp hối nằm trên khí hải.

An Kỳ Lân dùng dây thừng sét kéo đầu nó lại, chậm rãi lướt đi trong khí hải.

Thỉnh thoảng Phượng Hoàng hỏa diễm bạch sắc lại phun ra Thánh Hỏa đốt cháy cái đuôi Kình Ngư...

An Lâm: "..."

Phía trên khí hải, Phượng Hoàng hỏa diễm bạch sắc vốn đang đóng vai quần chúng ăn dưa, cũng thoáng dừng động tác.

Giờ phút này, vẻ mặt An Kỳ Lân hơi khựng lại.

"Sau này không gặp lại, chỉ có thể bị giam ở trong lồng giam mãi mãi." Kình Ngư dùng ý niệm nói.

Cá voi cười đắc chí, phun ra một ngụm nước miếng về phía An Kỳ Lân...

An Kỳ Lân tò mò nhìn cá voi nổi lên, ngờ nghệch gãi đầu.

Thân thể của nó chậm rãi nổi lên, bỗng nhiên nó bắt đầu nhảy vào một cái không gian nào đó.

An Lâm gật đầu nói: "Có thể đi khỏi đây rồi, tôi có thể cảm nhận được, cái loại lực lượng triệu hồi kia đã biến mất."

Mọi người nghe vậy thì hoàn toàn thở ra một hơi, đồng thời có một loại cảm xúc mất mát không thể nói rõ thành lời.

Giống như mọi người để dành một chiêu cuối cùng, đã nói cùng nhau đánh boss, kết quả boss lại không ra được...

Cùng ở giây phút đó, bởi vì lực lượng triệu hồi bị gián đoạn, Hư Không thú cảm giác được chính mình như đã mất đi cái gì.

Thân thể khổng lồ to lớn đến mấy trăm dặm kia, không tự chủ được mà run rẩy một chút...
Bạn cần đăng nhập để bình luận