Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1094: Tại sao chỉ còn một điểm thù hận thôi mà mãi vẫn không đạt được?

"Mau nhìn kìa, đại nhân Tinh Ba Khắc cuối cùng cũng ra tay rồi!"

"Ha ha ha, mau xem nữ ma đầu kia, sợ đến mức không nhúc nhích gì được luôn."

"Ôi trời...Đại nhân Tinh Ba Khắc bị chém rồi..."

Tâm trạng của cả đám Huyết Tộc liên tục thay đổi không khác gì ngồi tàu lượn siêu tốc, vừa thấy Tinh Ba Khắc ra tay, họ còn tưởng rằng nhìn thấy được ánh rạng đông. Nhưng ngay giây sau, Tinh Ba Khắc vô cùng uy phong, đã bị cô nàng áo xanh chém cho một nhát ngay đơ..."

"Còn đứng đằng đấy làm gì, mau qua đó giúp đỡ đi chứ!" Cường giả Huyết Tộc thấy vậy vội hét to.

Hứa Tiểu Lan nhìn đám cường giả Huyết Tộc đang bay tới chỗ mình, chỉ cười thật khẽ, cô cầm thanh kiếm Long Tước trong tay, mang theo ngọn lửa hừng hực xông thẳng về đám Huyết tộc không sợ chết nọ.

Tinh Ba Khắc nằm ngay đơ dưới đất bị Hứa Tiểu Lan bỏ qua, vừa tức vừa hận, giùng giằng bò dậy, vết máu trên ngực hắn đang từ từ khép lại.

Hắn hét to: "Đừng khinh thường người khác vậy, tao muốn giết mày!"

Hứa Tiểu Lan không hiểu thế nào là năng lực của không gian, thế nhưng chỉ cần sức mạnh đạt đến mức tận cùng, thì có vẻ lợi dụng sức mạnh phá vỡ pháp thuật ngưng đọng không gian kia, đây chính là dùng sức mạnh phá tan kỹ xảo!!

Tinh Ba Khắc: "..."

Tinh Ba Khắc cầm huyết kiếm gào to: "Ha ha ha ha...tao sẽ cho mày biết, cái gì gọi là..."

Ầm ầm ầm ầm! Kiếm của Tinh Ba Khắc lại va vào lớp lá chắn bảo vệ của Thanh Long.

Tinh Ba Khắc không phải kẻ ngu, biết mình nếu chỉ dựa vào chiêu thức thông thường chắc chắn sẽ không đánh lại Hứa Tiểu Lan, vì thế đã dùng tới thuật pháp ngưng đọng thời gian, đây là thuật pháp gần như phạm quy mà các đại năng Phản Hư dùng để áp chế đám tu sĩ cấp thấp.

Lúc này đường kiếm của cô cực kì sắc bén, trực tiếp chém thân thể Tinh Ba Khắc thành hai nửa.

Tinh Ba Khắc cầm huyết kiếm trong tay, tiếp tục đánh về phía Hứa Tiểu Lan.

Sao cảnh này lại quen thuộc như thế.

Hứa Tiểu Lan đang múa kiếm, thân thể đột nhiên bị một sức mạnh không gian vô hình phong tỏa, cả người cô như ngưng đọng lại giữa không trung.

"Ngưng đọng không gian!"

Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của Tinh Ba Khắc, Hứa Tiểu Lan xoay người lại, có một con Thanh Long xoay quanh người cô.

Tinh Ba Khắc phun ra một búng máu té xuống đất, mặt đầy mê man.

"Toái Dương Phá!" Hứa Tiểu Lan đột nhiên hét lên một tiếng, cả người cô tỏa ra ánh sáng trắng thuộc về thánh thú, sức mạnh vô biên tỏa ra, bao trùm lấy không gian xung quanh.

Cô gái này nói gì, sao hắn nghe không hiểu gì hết vậy?

Hứa Tiểu Lan chém xuống một kiếm!

"Vốn muốn giữ lại mạng của ông, giúp ai đó tăng điểm nhiệm vụ, sao ông nhất quyết nhào lên làm gì chứ?" Sắc mặt Hứa Tiểu Lan có vẻ không vui, cô nói.

Khóe miệng Ba Nhĩ Khắc chảy máu, bị trận pháp cắn trả tạo thành vết thương không nhẹ. Hắn chưa bao giờ ngờ được, đại trận bảo vệ tông môn hắn chuẩn bị lâu như thế, lại bị An Lâm dùng một ngón tay phá vỡ.

Lãnh địa của Cốt Ma Huyết tông.

"Phá!" An Lâm trong trạng thái Hoả thần, đánh một đòn về phía lá chắn máu của Ngải Lệ Toa.

Trận pháp bảo vệ bị phá vỡ.

"Tôi đúng là không sợ đấy." An Lâm cười ha hả, tiếp tục tấn công!

Rồi sau đó, chợt có một tiếng nổ rung trời truyền tới.

Uỳnh uỳnh uỳnh! Một tiếng nổ vang trời xuất hiện.

An Lâm làm ngọn lửa lan ra, chiếu sáng khắp không gian, giống như mặt trời mọc lên giữa đêm đen, không ngừng điên cuồng đánh về phía Ngải Lệ Toa.

Ngải Lệ Toa đâu phải là đối thủ của An Lâm đang trong trạng thái hoả thần, nên cô ta chỉ có thể liên tục lùi ra sau

Toàn bộ chóp nhà của đại sảnh, đột nhiên nổ tung thành từng mảnh nhỏ.

Tiếp đó một tiếng nổ vang trời vang lên, lá chắn bị nghiền nát, nhưng đòn đánh vẫn không dừng lại, nó tiếp tục đánh lên người Ngải Lệ Toa.

Người Lệ Toai sa bị thủ một lỗ, phun ra một ngụm máu tươi.

"Mày rốt cuộc là ai? Mày làm như vậy không sợ chọc tức Thánh tử Khả Khả Tư Đế, bị cô ấy đày xuống luyện ngục máu mãi mãi à?!" Ngải Lệ Toa tóc tai bù xù, tức giận quát to uy hiếp An Lâm.

Đỉnh núi Cốt Ma Sọ vô cùng to lớn, cứ thể bị đánh bay.

Trên bầu trời, lục đại thần hỏa và thánh hỏa Chu Tước đều xuất hiện bao bọc quanh người An Lâm, cơ bắp toàn thân hiện lên ánh vàng, mỗi một đòn tấn công đều mạnh mẽ như lửa, mang theo uy thế kinh khủng.

Cùng lúc đó, đại năng Phản Hư trung kì Tân Phổ Sâm đang bị Yêu Cơ quấn chặt, chưa kịp hiểu ra gì thì trên người đã dính hơn trăm nhát chém. Nếu không phải Huyết Tộc có khả năng khôi phục sức mạnh rất tốt, thì bây giờ có thể hắn đã thành cái xác.

Lúc này, Đạt Tam cũng đã chạy tới, thanh kiếm siêu hạt vẽ ra một quỹ đạo đầy chết chóc trên không gian.

Ngải Lệ Toa bị đánh rơi xuống mặt đất.

An Lâm nhanh chóng bay đến chỗ Ngải Lệ Toa, tiếp tục đánh thêm một đòn.

Ầm ầm ầm!

Ngọn núi với đầy những tảng đá hình dáng lởm chởm nháy mắt xuất hiện một cái hố to hình nắm tay.

Dưới hố sâu, Ngải Lệ Toa toàn thân đầy thương tích, quỳ rạp thở dốc.

Kẻ địch quá mạnh mẽ, cô không hề tìm được cơ hội đánh trả nào.

An Lâm chậm rãi đáp xuống, ngọn lửa dần dần thu nhỏ lại, lúc này hắn lấy kiếm Thắng Tà ra.

An Lâm có hơi khó hiểu nhìn Ngải Lệ Toa trước mặt mình, lại nhìn về phía hệ thống, vẻ khó hiểu lại càng nhiều hơn. Kì quá...tại sao điểm thù hận vẫn chỉ mới có chín?

Hắn đã đánh Ngải Lệ Toa thành ra thế này, sao cô ta vẫn không hận hắn?

Chẳng lẽ vết thương còn chưa đủ nặng?

An Lâm nghe mà ngớ người luôn, cô hận tôi thật à.

Ngải Lệ Toa nghe thế liền sửng sốt, sau đó nghiến răng nói: "Hận à, làm sao có thể không hận chứ, mày không chỉ cướp đoạt bảo vật, còn muốn đuổi tận giết tuyệt..."

"Sao cô không hận tôi?" An Lâm không nhịn được, mở miệng hỏi.

Trời mẹ nhà nó! Cô đã sắp chết, sao còn không hận tôi?

An Lâm có chút không cam lòng nhìn vào hệ thống!

Ngải Lệ Toa lại tiếp tục bị sức mạnh của thanh kiếm làm hộc máu.

Phong Kiếm! An Lâm lấy ra Phong Dực, dùng tốc độ nhanh như quỷ, nhanh chóng bay tới trước mặt Ngải Lệ Toa, lại chém xuống một kiếm.

"Khụ khụ...!"

Trường bào hai màu trắng đỏ bị xé rách da thịt trắng như tuyết xuất hiện vết máu đỏ sẫm.

Tiếp đó máu tươi bắn ra, Ngải Lệ Toa ngã xuống đất, dáng vẻ vô cùng thê thảm.

An Lâm tiếp tục liếc nhìn hệ thống, vẫn không xuất hiện tên Ngải Lệ Toa trong danh sách.

"Khụ khụ khụ..." Ngải Lệ Toa rên lên một tiếng, máu càng bắn tung tóe, cô giữ chặt cái váy bị An Lâm chém rách, đôi chân thon dài khép kín, run rẩy.

"Kiếm tiếp theo, sẽ là ngày chết của cô!" An Lâm đằng đằng sát khí nói.

"Ồ, yên tâm đi... chàng trai trẻ, sau khi đắc tội với Thánh Tử mày còn muốn sống à? Mày sẽ đi theo tao nhanh thôi!" Ngải Lệ Toa ngước cổ, quyến rũ nói.

Lại là một tiếng va chạm cực to xuất hiện

Ngải Lệ Toa nghiến răng một cái, một tay nắm giữ sương tuyết, một tay nắm chặt sức mạnh Huyết Sát, hai sức mạnh hoá thành hai con rồng khủng khiếp.

An Lâm xông tới, ánh sáng toả ra thanh kiếm đen kịt xông thẳng tới tận trời cao.

Ngải Lệ Toa nắm chặt bộ váy đan xen hai màu đỏ trắng của mình, hừ một tiếng, nói: "Giết đi!"

An Lâm nhìn Ngải Lệ Toa mình đầy vết thương đang quỳ dưới đất, thử dò hỏi: "Tôi muốn giết cô!"

Không phải vậy chứ!

An Lâm tiếp tục đánh thêm một đòn, kiếm Thắng Tà tiếp tục vung lên.

Ngải Lệ Toa dốc sức thi triển thuật pháp chống đỡ, nhưng cuối cùng vẫn không địch nổi, trên thân thể lại xuất hiện một vết chém, cô ta kêu lên thảm thiết, vội lùi ra sau.

An Lâm theo sát sau đó, chém thêm một kiếm nữa.

"Á...!"

Ngải Lệ Toa kêu lên một tiếng, trên bắp đùi trắng nõn của cô ta xuất hiện một vết chém.

Phong Kiếm! An Lâm đánh vỡ lớp lá chắn máu đang bảo vệ Ngải Lệ Toa, tiếp tục chém thêm một kiếm khác.

"Á...!"

Ngải Lệ Toa lại thét một tiếng, trên chân lại xuất hiện một vệt máu dài, cái váy của cô ta lại bị rách, lộ ra cảnh xuân bên trong.

An Lâm tiếp tục chém tiếp!

"Á...!"

Ngải Lệ Toa rên lên một tiếng, ngực xuất hiện một vệt máu.

"Đáng ghét...sao mày lại chém vào chỗ này..."

Cô ta đỏ mặt, mắt đầy giận dữ.

An Lâm yên lặng dừng tay lại.

Cái cảnh này...hình như có chút không đúng thì phải?

An Lâm nhìn Ngải Lệ Toa, váy dài bị rách, người đầy vết máu, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ đỏ ửng khác thường, hơi thở dồn dập, dường như ngày càng hưng phấn.

"Tiếp đi! Tiếp tục ức hiếp tôi đi! Tôi sẽ không khuất phục!" Ngải Lệ Toa hất ngực mình lên, nhõng nhẽo nói một công, còn vô cùng hưng phấn chủ động tấn công An Lâm.

An Lâm: "..."

An Lâm thấy mình đã biết chân tướng tại sao cô ta không thù hận gì hắn rồi... bởi vì cái cô Ngải Lệ Toa này...

Hình như là một người cuồng M*!

*M: M là viết tắt của từ Masochist là người cuồng dâm, thống dâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận