Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 661: Nhật ký chinh phục của Thần sứ (phần 3)

Một câu nói thật đơn giản, giống như người nào đó đã từng nói, phải có ánh sáng, sau đó trời đất sẽ từ đêm tối biến thành ban ngày.

Đây là loại năng lực như thế nào?

Cái này vốn dĩ cũng chẳng phải là năng lực!

Đây không phải là thứ mà một loại năng lực mạnh mẽ có thể làm ra được, có thể làm được chuyện này chỉ có trời!

Tất cả tộc nhân Hắc Vũ đều đần người, bọn họ cực kỳ nhạy cảm với sức mạnh của các vì sao, bởi vậy khi sức mạnh các vì sao biến mất hoàn toàn, bọn họ đều biết cả. Điều này cũng đã chứng minh chuyện đêm tối biến thành ban ngày không phải là giả, đúng thật là đã biến thành ban ngày!

Có tộc nhân Hắc Vũ tâm trí yếu kém, giờ phút này hai chân đã mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Phần lớn tộc nhân Hắc Vũ trước đó còn không ngừng cười nhạo về cái thân phận người phát ngôn của Thần.

Nhưng hiện giờ, tuyệt đại đa số tộc nhân lại thật sự tin tưởng, người có thể làm được chuyện này chỉ co Thần, vị thần thực sự!

An Lâm ngẩng đầu nhìn lên trời, lại giẫm một chân xuống đất, giơ ngón trỏ ra, chỉ về phía bầu trời, cất cao giọng: "Hiện giờ, hãy để đêm tối buông xuống một lần nữa."

Rất nhiều tộc nhân Hắc Vũ đều nhìn một màn thần tích này, trong lòng rúng động, ánh mắt lúc nhìn An Lâm cũng trở nên ngày càng nóng rực và ngóng trông.

Nhìn qua một lượt những tộc nhân Hắc Vũ đang cúi đầu, An Lâm hài lòng gật đầu, vẻ mặt uy nghiêm: "Nhớ kỹ! Chỉ có An Lâm tôi, mới là người phát ngôn duy nhất của Thần! Chín tộc đứng đầucác người và nhân loại có địa vị ngang nhau, về sau Thần sẽ tuyên bố chỉ dụ, các người chỉ cần thi hành theo ý của Thần là có thể nhận được ban thưởng của Thần!"

Bầu trời lại một lần nữa biến thành đêm tối, trời sao sáng chói lại xuất hiện, sức mạnh các vì sao lại tiếp tục tràn xuống thế gian.

Hắn gian nan đứng dậy, hơi khom người nói: "Hắc Vũ tộc Ám Lăng, bái kiến Thần sứ đại nhân!"

Ngay cả Ám Lăng đế vương, ánh mắt lúc nhìn về phía An Lâm cũng không hề thù hằn, mà ngược lại còn mang theo một chút cuồng nhiệt và sùng kính.

"Hiện giờ, anh còn lời gì muốn nói không?" An Lâm hệt như vị thần linh đứng ngạo nghễ trên chín tầng trời, nhìn xuống Hắc Vũ đế vương trên mặt đất, lạnh lùng lên tiếng.

Đây chính là người phát ngôn của Thần đấy, là sự tồn tại gần nhất với mảnh đất trời này, nếu như có thể kéo gần khoảng cách với hắn hơn, vậy chẳng phải là cũng kéo gần khoảng cách với trời đất này rồi sao?

Những tộc nhân Hăc Vũ còn lại thấy thế, cũng cúi cái đầu đầy cao quý của bọn họ xuống, tiếng hô giống như nước thủy triều, đồng thanh cung kính: "Bái kiến Thần sứ đại nhân!"

Thân thể Hắc Vũ đế vương khẽ run, bất luận có phủ nhận như thế nào, bất luận có kiêu ngạo bất khuất như thế nào cũng đều vỡ vụn khi ở trước mặt thần tích đã thay đổi trời đất...

Vừa mới nói xong, sắc trời biến mất.

Đám tộc nhân Hắc vũ cũng đồng thanh hô: "Muôn lần chết cũng không từ!"

Lời An Lâm vừa nói ra, tất cả tộc nhân Hắc Vũ đều cúi đầu vâng dạ.

Trong lòng An Lâm giật mình, hiển nhiên không ngờ rằng thái độ của tộc nhân Hắc Vũ sẽ biến chuyển nhanh như vậy.

Thực chất tộc nhân Hắc Vũ luôn có một loại bản năng hướng về bầu trời, loại bản năng này sau khi nhìn thấy An Lâm liền được phóng đại đến vô hạn.

Hắn đột nhiên nói: "Về sau, nếu như Thần sứ An Lâm có gì sai bảo, trên dưới tộc Hắc Vũ chúng tôi nhất định muôn lần chết cũng không từ!"

"Tiểu Na, có cô phối hợp thật sự quá tốt, màn giả trang vừa rồi chính tôi cũng không kìm được mà cho mình max điểm!" An Lâm lên tiếng cảm thán.

Trên không trung bên ngoài đại lục lơ lửng mấy dặm, bóng dáng An Lâm lại một lần nữa hiển hiện.

Thế là, trong Long cung vàng son lộng lẫy, An Lâm khống chế lôi đình vạn thiên ngay trước mặt một đám rồng, triệt để khiến Long tộc tin phục.

Nói xong, cả người hắn liền hóa thành mây mù biến mất.

Trên võ trường tộc Thánh Vũ, từng cường giả trong tộc Thánh Vũ nhảy ra đấu đơn với An Lâm, kết quả đều bị An Lâm quật ngang, cũng hoàn toàn thu phục luôn chủng tộc này.

Sắc mặt hắn bình tĩnh, hừng hờ gật đầu: "Được rồi, biểu hiện của các người cũng không tệ lắm, tôi đến đây chỉ vì muốn cho các người nhận rõ hiện thực một chút, ngày sau tôi sẽ còn trở lại."

Bên cạnh Linh Hồ khói sông mênh mông, ráng mây đầy trời, An Lâm dùng phương thức giảng giải thuật sinh tồn và hài hòa tự nhiên cho một đám Xà linh thân người đuôi rắn, không chỉ mang đến cho bọn chúng cảm ngộ sâu sắc, mà trong lúc giơ tay nhấc chân cũng tạo nên một nơi đất linh, để cho đám Xà linh cúng bái.

Tướng quân Hồng Thương và mấy vị cường giả tộc Chân Ma ăn đến mức lệ rơi đầy mặt, một đám cường giả Chân Ma đều cảm thấy những thứ đồ ăn này chỉ trên trời mới có, An Lâm là người phát ngôn của Thần là điều không cần gì phải nghi ngờ hay tranh luận nữa.

Vùng đất biên thùy hoàn cảnh ác liệt, An Lâm bày ra chiếc chảo đế bằng chứa đồ ăn trước mặt tộc Chân Ma.

Đám tộc nhân Hắc Vũ tôn kính An Lâm như thần minh, thi nhau hành lễ cung tiễn bóng dáng biến mất kia, cảnh tượng cực kỳ hoành tráng.

Trên một hải đảo mây trắng lượn quanh, ngay trước mặt một đám mỹ nhân ngư, soái ca ngư và rùa đen, An Lâm đã lật úp cả biển khơi, khiến nhật nguyệt luân chuyển, chân chính bước vào tế đàn của Thần, được tôn xưng là tế ti của Thần.

Tại vùng đất với những ngọn núi cao đứng sừng sững chọc trời, An Lâm đạp mạnh bước chân, khắp nơi đều rung chuyển đến thẳng trời xanh, sức mạnh của mặt đất màu vàng óng sáng rực như ban ngày, bao phủ khắp người hắn, khiến hắn trông giống hệt người khổng lồ làm rung chuyển trời đất.

Tộc nhân tộc Thạch Thông nhao nhao giơ ngón cái lên, tán thưởng An Lâm.

Hắn nặng nề thở ra một hơi, có một loại khoái cảm giả trâu bò rồi bỏ chạy tràn ngập toàn thân.

"Hmm... Qua Long tộc đi!"

"Tiếp theo thì sao, đến chủng tộc nào?"

"Hì hì, người khổng lồ An Lâm anh vui vẻ là được rồi, chút trình độ đó đối với tôi dễ ợt như không ấy mà!" Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Đề Na vang lên bên tai, nghĩ lại cũng cảm thấy chơi khá vui.

Tộc Chu Tước thì tương đối khó trao đổi, thứ nhất là bởi bản thân chúng nó vô cùng kiêu ngạo, bất kính trời đất, không phục bất kỳ sinh linh nào; thứ hai cũng là bởi chúng nó sống buông thả phóng túng, yêu thích tự do, số lượng chủng tộc cũng rất phân tán, căn bản không có bộ lạc cố định. Nhớ lúc đầu, vẫn là do An Lâm và Đề Na ép buộc bắt đám chim lửa của tộc Chu Tước về giao phối, lúc đó chúng nó mới sinh hạ ra đời sau.

Cuối cùng, vẫn là An Lâm làm phiền Đề Na phối hợp giả trâu bò, dùng không gian cùng kéo mấy nghìn con chim lửa trong tộc Chu Tước đến một nơi. Không còn cách nào khác, nếu như cứ tìm từng con một thì An Lâm kiểu gì cũng chết vì quá mệt!

Ở giữa trung tâm mấy nghìn con chim lửa đang ngớ người, An Lâm đột nhiên xuất hiện.

Toàn thân hắn được bao phủ bởi Chu Tước Thánh Viêm, hai tay chắp sau lưng, tựa như một vị thần cao cao tại thượng, tuyên bố với mấy nghìn con chim lửa: "Tôi là An Lâm, đã dùng một thuật pháp để triệu hoán các người đến nơi này, là muốn nói với các người, hiện giờ tôi chính là người phát ngôn của Thần! Trước tiên chúng ta phải gặp gỡ để quen mặt!"

Đám chim lửa: "..."

Không thể không nói, Chu Tước Thánh Viêm quả thực vô cùng có tác dụng, tuy đám chim lửa đều hô to con mẹ nó, nhưng vẫn không khỏi có một loại e ngại và sùng kính đối với ngọn lửa trên người An Lâm.

Hiện giờ An Lâm có thể tạm thời mượn dùng sức mạnh của Chu Tước Thánh Viêm, cũng chính là sức mạnh của tổ tông bọn chúng, cho nên vẫn miễn cưỡng khiến đám chim lửa cao ngạo này công nhận sự tồn tại của An Lâm.

Cứ như vậy, Thần sứ An Lâm thành công lượn qua một lần giữa chín chủng tộc đứng đầu và nhân tộc, lưu lại dấu chân vĩ đại huy hoàng của hắn, trở thành một ấn ký không thể xóa nhòa trong lòng những chủng tộc này.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Gia tốc thời gian của Đề Na chỉ có thể duy trì được tốc độ một nghìn lần, thỉnh thoảng An Lâm cũng đi một vòng chín tộc đứng đầu để tạo cảm giác tồn tại, ngẫu nhiên đánh mấy tên không chịu phục tùng, cũng không hề ban bố thần dụ gì cả.

Ba năm sau, vùng đất tiên mà Đề Na tạo ra đột nhiên có lôi quang vang dội, nguyên khí khuấy động, hào quang ngũ sắc trải khắp vạn trượng.

"Người khổng lồ An Lâm, tôi dẫn anh đến đất tiên, có bảo vật do đất trời sinh ra xuất thế!"

Trong giọng nói của Đề Na không chỉ có sự vui mừng mà còn có cả sự hưng phấn, khiến An Lâm đang uống với Adam và Eva cũng phải giật nảy mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận