Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 49: Ngài tiên sứ đã đến!

Ba người An Lâm, Hứa Tiểu Lan và Hiên Viên Thành đi chơi suốt cả một ngày trong thành phố lớn này.

Có sự dẫn dắt của An Lâm, bọn họ chơi rất vui vẻ, đã xài hết năm ví tiền rồi.

Sao? Bạn muốn hỏi ví tiền từ đâu tới à?

Hiên Viên Thành là một tiên nhân thích thể hiện, chỉ cần phát hiện có côn đồ trà trộn vào nơi hẻo lánh gây chuyện. Liền hiện thân thay trời hành đạo, sau đó tiện tay lấy đi một ít tiền bạc, chính là đơn giản như vậy!

Đánh quái đoạt trang bị, đoạt bảo vật đã thành thói quen, là truyền thống lâu nay của giới Tu Tiên.

Đến nhân gian, tất nhiên cũng phải tiếp tục kế thừa và phát huy truyền thống tốt đẹp ấy, bạn nói có phải không?

Đám người An Lâm mua vài món đồ thời trang, sau đó ăn một bữa lẩu cay hăng say, sau khi ăn xong thì chạy bộ trăm bước.

Đến tận hơn mười giờ đêm, bọn họ mới quyết định bắt đầu làm chút chuyện kỳ lạ.

Trên một tòa nhà cao tầng, có ba người đứng đó đón gió.

Phía dưới vô cùng sầm uất, ánh sáng năm màu không ngừng chớp lóe mê hoặc hút mắt, không ai chú ý đến ba người đứng trên cao.

"Đến đây đi, mời cậu bắt đầu buổi diễn!'' An Lâm nhìn Hứa Tiểu Lan với đầy ý cười.

Hứa Tiểu Lan khẽ cười, thuận tay bấm một pháp quyết.

Bỗng nhiên, nguyên khí xung quanh bắt đầu chuyển động cuồn cuộn.

Một tiếng chim hót vang lên, lan ra bốn phía.

Ngay sau đó, có một con phượng hoàng lửa có kích thước tầm 10 mét bay thẳng lên bầu trời, nổ tung trong không trung.

"Uỳnh Uỳnh!''

Ngọn lửa rực rỡ phát nổ, nhuộm đỏ bầu trời trong phạm vi 30 mét.

Dưới mặt đất, rất nhiều người bị tiếng nổ và ánh lửa hấp dẫn, lần lượt ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy cảnh tượng rung động lòng người này.

"Trời ạ, chẳng lẽ tôi đang nằm mơ, sao lại bắn pháo bông lên trời vậy?''

"Không phải là bắn pháo bông đơn giản đâu, vừa rồi tôi còn thấy có một con chim lửa bay lên bầu trời rồi mới có cảnh tượng này!''

"Cậu đừng có khoác lác, cậu cho rằng đây là cảnh đánh nhau trong thế chiến thứ mười sao? Còn có phượng hoàng lửa!''

"Nhưng vì sao lại có ngọn lửa kia trên bầu trời, cũng không khoa học!''

Cảnh tượng phượng hoảng lửa bay lên trời diễn ra quá nhanh, nên không có nhiều người nhìn thấy.

Nhưng ngọn lửa lan rộng trong không trung, cũng có không ít người tận mắt nhìn thấy, còn nhanh tay, lấy điện thoại ra chụp hình lại để gửi cho bạn bè!

Trong khoảng thời gian ngắn, tin tức đã nhanh chóng lan truyền trên diễn đàn kết bạn.

Mặc dù có rất nhiều người cho rằng đây là ảnh đã chỉnh sửa, nhưng vẫn không ngăn được việc bức ảnh kia bị truyền tay khắp diễn đàn kết bạn, bời vì nó thật sự rất đặc biệt giống y như thật!

Thấy mục đích đã đạt được, Hiên Viên Thành bày một trận pháp có thể phát ra nguyên khí đao động.

Chỉ cần là tu sĩ có tu vi, đều có thể tìm ra nguồn gốc của nguyên khí dao động, tìm được chỗ bọn họ.

Qủa nhiên chỉ nửa tiếng sau, tầng dưới có tiếng động truyền đến.

Đi tới có khoảng tám người, bình quân tu vi ở khoảng tầng năm, đối với người trái đất mà nói, cũng được xem là có thực lực không kém rồi.

Ở giữa bọn họ có một người vóc dáng thon thả, cô gái tóc dài mặc trang phục màu đen bình thường.

Tu vi của cô gái này cũng không tệ, đã là tầng thứ bảy cảnh giới Đạo Chi Thể.

Chắc cô ấy là người đứng đầu, sau khi nhìn thấy đám người An Lâm, tuy trên mặt có chút nghi ngờ nhưng lại vô cùng bình tĩnh trầm ổn, mở miệng nói: "Tôi là Hoàng San San, đội trưởng tổ số hai, thuộc lực lượng tác chiến đặc biệt của quốc gia, xin hỏi vì sao các vị lại bày tiên pháp ở quy mô lớn như vậy?''

"Cô chính là Hoàng San San ư?'' Chuyến này người giúp đỡ cho An Lâm cũng là Hoàng San San, sau khi hắn nghe tên, lập tức lấy lệnh bài ra, mở miệng nói: "Chúng tôi là sứ giả tới từ Thiên giới, Bạch Vân Quán ở Dung Thành.''

Hoàng San San nhìn thấy lệnh bài quen thuộc, trong lòng không còn nghi ngờ, hành lễ cung kính nói: "Hóa ra là ngài tiên sứ đã đến, hậu bối tiếp đón không thỏa đáng, xin tiên sứ thứ lỗi!''

Sau khi cô nói xong, sáu bảy người đi theo cũng hành lễ.

Động tác vô cùng đều đặn.

Đối với nguyên nhân đám An Lâm xuất hiện ở nơi này mà không phải Bạch Vân Quan, Hoàng San San không có ý muốn hỏi, ngược lại còn lập tức bắt tay sắp xếp chỗ nghỉ ăn mặc cho bọn họ.

Điều này khiến cho đám người Hiên Viên Thành không thể không đánh giá cao Hoàng San San.

Tiên sứ chủ động giải phóng tiên pháp, để cô có thể tìm ra vị trí, việc này đã nói lên rằng bọn họ bị rơi nhầm chỗ.

Đối với việc này, cô cũng có thể tự suy đoán trong lòng.

Khó ở chỗ dù biết nguyên nhân là gì, nhưng cô lại không có chút biểu hiện muốn tìm hiểu, cứ dốc sức tận tâm làm tốt bổn phận của mình. Từ đó suy ra, cô gái này vô cùng khéo léo giàu kinh nghiệm.

Hoàng San San đưa cho ba người bọn họ, mỗi người một tấm chi phiếu.

Chi phiếu trị giá mười triệu nhân dân tệ, tha hồ tiêu xài.

Nếu bên trong không có tiền, thông báo với cô một tiếng, cô sẽ lập tức bổ sung.

Tiên sứ giúp trảm yêu trừ ma, đương nhiên các cô sẽ không để những thứ vật chất vàng bạc đó trói buộc tiên sứ.

Đối với vật phàm tục này, Hiên Viên Thành đều lạnh nhạt thu chi phiếu vào nhẫn không gian.

Hứa Tiểu Lan thì lại hai mắt sáng lên, hôm nay cô chơi hết một ngày đã dùng hết mấy ngàn đồng, bởi vậy cô mới biết mười triệu này cũng được xem là khoảng tiền lớn!

Có thể thỏa sức mua sắm, đối với một nữ sinh mà nói, đó là chuyện vui sướng nhất.

An Lâm cũng cảm thấy hài lòng khi nhận lấy chi phiếu.

Mua sắm trực tuyến... Hắn phải mua!

Hoàng San San dẫn đám người An Lâm vào ở khách sạn Hoàng Quan Giả Nhật ở Dung Thành, đây là một khách sạn năm sao, là sản nghiệp của nhà họ Trịnh, dòng họ đứng đầu Tây Nam.

Chủ nhà họ Trinh là Trịnh Hoành Nghĩa, sớm đã đón tiếp đám người An Lâm ở trước cửa khách sạn.

Làm chủ nhân của dòng họ đứng đầu Tây Nam, ông ta cũng có tư cách biết một số việc bí mật, cũng chính vì thế, mà ông ta lại càng hết sức cung kính với đám An Lâm, không dám có chút thất lễ.

"Ngài tiên sứ, mọi hoạt động ở nhân gian đều có sự góp mặt của thiết bị điện tử, và đồ dùng hằng ngày, tôi đã chuẩn bị xong phòng Tổng Thống cho các vị. Nếu còn cần thứ gì, cứ việc nói với Tiểu Trịnh, nhất định Tiểu Trịnh sẽ cố gắng thõa mãn nhu cầu của các vị!'' Trịnh Hoành Nghĩa cúi đầu khom eo, co bụng mỡ lại, mặt mũi nịnh nọt nói.

Một ông chú tuổi bốn mươi năm mươi lại luôn mồm xưng Tiểu Trịnh, Tiểu Trịnh, An Lâm có chút không quen.

Nhưng khi hắn nghe thấy tên Trịnh Hoành Nghĩa, trong đầu lại xuất hiện tên một người.

"Tiểu Trịnh à, không biết ông có biết ai tên là Trịnh Hoành Bang không?'' An Lâm nhìn vẻ ngoài của họ có phần giống nhau, bởi vậy mới mở miệng hỏi.

Trịnh Hoành Nghĩa nghe thế, nhất thời kích động đứng lên: "Biết ạ, cậu ta chính là em họ của kẻ hèn này!''

An Lâm nghe thấy hai mắt sáng lên: "Vậy sao, nếu đã như thế, hôm nay chúng tôi không cẩn thận xé nát chiếc xe của em họ ông, ở đây tôi có một tấm chi phiếu, ông lấy một ít đi mua cho em họ ông một chiếc xe tốt nhất đi.''

Trịnh Hoành Nghĩa nghe thấy những lời này của An Lâm, thứ lỗi cho một người từng trải như ông ta cũng bị dọa sợ không ít.

Tôi rụng trứng! Tiên sứ có thể tay không xé nát ô tô ư?

Phản ứng của Trịnh Hoành Nghĩa rất nhanh, lúc này cung kính mở miệng: "Em họ tôi đã sớm đổi ô tô rồi, nó đã muốn vứt chiếc xe hơi kia từ lâu, ngài tiên sứ xé nát nó, tôi cảm ơn ngài còn không kịp, sao lại không biết xấu hổ nhận tiền chứ!''

An Lâm nghe thế, biết Trịnh Hoành Nghĩa không chịu lấy tiền, đành phải giận dỗi cất chi phiếu đi.

Đúng lúc này, Trịnh Hoành Nghĩa cười nịnh: "Nếu tiên sứ thích tay không xé nát ô tô đến vậy, hay là ngày mai tôi sẽ sắp xếp 100 chiếc xe hơi cho các vị xé chơi?''

"Yên tâm! Muốn xé ô tô nào, tôi đều có!'' Trịnh Hoành Nghĩa vỗ ngực nói.

"Phì!'' Hứa Tiểu Lan nghe thấy cười đến mức run rẩy toàn thân.

Còn An Lâm lại xấu hổ xua tay, tỏ vẻ không cần phiền phức vậy.

Thủ phạm chính là Hiên Viên Thành, khuôn mặt anh tuấn đã dần ửng hồng, bắt đầu xoay mặt đi chỗ khác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận