Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1281: Huynh đệ Hồng Đấu đừng chạy

An Lâm nhìn thấy Hồng Đấu cùng với Phi Long hai đầu phía sau Hồng Đấu đột nhiên thay đổi phương hướng, chạy về một hướng khác!

Hồng Đấu phát hiện An Lâm mặc kệ hắn thì đột nhiên cuống lên, lớn tiếng nói: "An Lâm đạo hữu, đừng bỏ rơi tôi! Tôi biết tung tích của cây Bàn Đào, Phi Long hai đầu này là người bảo vệ của cây Bàn Đào!!"

Ầm ầm!

Con quay một chân đánh bay Hồng Đấu, giận tím mặt nói: "Con mẹ nó! Chuyện này mà cậu cũng dám nói với người khác à?"

Hồng Đấu ủy khuất nói: "Nhưng nếu tôi không cầu cứu như vậy, hai chúng ta sẽ bị Phi Long đánh chết, như thế này cũng hết hy vọng rồi, bây giờ mạng sống là quan trọng!"

Quả nhiên, An Lâm cách đó không xa dừng chân lại một chút, sau đó quay người lại.

"Hồng Đấu đạo hữu! Cậu đừng hốt hoảng, tôi tới cứu cậu rồi đây!" Hắn chạy tới, cả người bùng lên khí thế mạnh mẽ.

"Cậu xem, An Lâm đạo hữu đến rồi, hắn là một người có sức chiến đấu lớn, chúng ta có hy vọng rồi." Hồng Đấu cười nói với vẻ mặt đắc chí.

"Hồng Đấu đạo hữu không phải muốn tôi cứu cậu sao? Tôi không tới thì cứu làm sao?" An Lâm mang vẻ mặt không hiểu nổi.

Hồng đấu: "..."

Mẹ nhà nó, vốn cho rằng chúng bị một con rồng hai đầu đuổi theo đã đủ đáng sợ, không ngờ rằng An Lâm lại bị năm hòa thượng đuổi theo, chuyện này càng kinh khủng hơn!

"Không, cậu cần!" An Lâm nói một cách chắc chắn.

"Còn lắp bắp cái khỉ gì nữa, chạy mau!" Con quay co cẳng bỏ chạy.

Hồng Đấu cũng cực kỳ hối hận, sự việc sao lại trở nên như thế này?

Con quay nhìn An Lâm đang chạy tới, xoay tròn cơ thể, khóe miệng hơi giật: "Cậu nhìn xem phía sau hắn có cái gì vậy?!"

Đừng nghĩ là tôi không biết anh muốn chạy đến cây Bàn Đào!!

Hồng Đấu vội vàng đuổi theo, nước mắt sắp trào ra đến nơi rồi.

"Hả? Có cái gì?" Hồng Đấu định thần nhìn lại, sau đó cả người run lên, "Mẹ kiếp! Năm hòa thượng! Chuyện này... chuyện này..."

Trong lòng Hồng Đấu nghẹn lại, gấp gáp nói: "Tôi không cần anh cứu."

"Chia nhau chạy? Ý kiến hay!" Hai mắt Hồng Đấu sáng ngời, trở nên kích động.

"An Lâm anh đừng lại đây!" Hồng Đấu phát hiện An Lâm vẫn đang đi theo mình liền rống to.

"Tôi chạy bên này, cậu chạy bên kia." Con quay nói xong thì chạy về một hướng khác.

"Hồng Đấu, cậu hối hận rồi chứ? Chỉ vì việc làm ngu ngốc này của cậu mà chúng ta vốn còn hai phần mười cơ hội có thể chạy thoát, bây giờ thì hay rồi, một phần mười cơ hội cũng không có!" Con quay vô cùng bất mãn mà nói với giọng oán hận.

"Còn có một cách cuối cùng, chúng ta chia nhau chạy, như vậy chí ít có thể sống một." Con quay mở miệng nói.

Con quay rất vui vẻ, sau đó nó phát hiện phía sau có một con Phi Long hai đầu đang đuổi theo mình.

Chết bần đạo không bằng chết đạo hữu mà.

Con quay xoay tròn có tính mê hoặc rất lớn đối với nó!!

Đồng thời, con quay lúc này đây, trong lòng cười thầm.

"Huynh đệ, tôi nhất định sẽ đem theo phần của cậu, cùng nhau nỗ lực tiếp!"

Hai người cứ tách ra như vậy mà chạy trốn.

"Hồng đấu huynh đệ, chờ tôi với!"

Lúc này, phía sau đột nhiên có âm thanh truyền đến.

Con quay nói chia nhau chạy chí ít có thể sống một, nó nói đúng, Hồng Đấu rốt cuộc cũng thoát khỏi sự truy kích của Ác Long.

Chỉ cần chia nhau chạy, Phi Long hai đầu không mảy may nghi ngờ, sẽ ưu tiên lựa chọn đuổi theo Hồng Đấu! Bởi vì Hồng Đấu là người đánh Phi Long hai đầu đầu tiên, không đuổi theo nó thì đuổi theo ai?

Nó rất muốn!

Con quay dường như hiểu ra cái gì đó, toàn bộ con quay sắp hỏng, đây thật sự là vận mệnh làm ốc, tự mình chuốc lấy cực khổ, tự chuốc lấy kết cục thảm hại.

Ở một nơi khác, Hồng Đấu hết sức cảm động mà nhìn về hướng con quay.

Hồng Đấu, tôi sẽ mang theo phần của cậu, tiếp tục cố gắng đi nhé, ha ha ha...

Phi Long hai đầu không nói gì, chỉ hai con mắt đồng thời phóng ra thần sắc nồng nhiệt mà hưng phấn, giống như dáng vẻ của chó nhìn chằm chằm vào đĩa ném, dáng vẻ của mèo nhìn chằm chằm vào chấm tròn tia hồng ngoại.

"Tại sao, tại sao lại đuổi theo tôi!?" Con quay suýt nữa phẫn nộ mà hét lớn.

Con quay: "..."

Hồng Đấu xoay người, cảm thấy sụp đổ trong nháy mắt: "Ai là huynh đệ của anh, mau cút đi, anh mau cút đi cho tôi! Không thấy tôi không cần anh cứu sao?"

Người tới chính là An Lâm, phía sau hắn, là năm hòa thượng mang theo nụ cười hiền từ, tản ra sóng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ, đang điên cuồng đuổi theo không bỏ!

"Không, cậu cần!" An Lâm lại một lần nữa chắc chắn nói.

Hồng Đấu: "..."

Xem ra... Cách nói chí ít có thể để một người sống là sai lầm. Chí ít, Hồng Đấu cảm giác bị năm hòa thượng thực lực mạnh mẽ đuổi theo, bản thân căn bản là tiêu rồi.

Hồng Đấu hận chính mình, không có chuyện gì mà đụng vào đại lão không phân rõ phải trái như An Lâm làm gì.

"Van xin anh, đừng kéo tôi xuống nước, tha cho tôi đi." Hồng Đấu khẩn cầu.

"Hồng Đấu huynh đệ, hai người chúng ta đồng thời liên thủ, để xem năm vị hòa thượng phía sau làm thế nào?" An Lâm mở miệng nói, "Người khác thì tôi không nói, thực lực của tôi, cậu còn không rõ sao?"

Thân hình đang chạy trốn của Hồng Đấu hơi dừng lại một chút.

Cũng vào đúng lúc này, khói bụi phun trào lên.

Mặt đất rạn nứt, khói bụi mù mịt.

Ầm ầm!

Đúng lúc này bàn tay màu vàng óng to lớn từ trên trời giáng xuống, ép chặt nó xuống mặt đất.

"A...!" Hồng Đấu hét lên một cách thảm thiết.

Xiềng xích với nguyên khí màu vàng óng phá vỡ hư không mà lao tới, Hồng Đấu nhanh chóng tránh né, lại bị ánh sáng sắc bén mà Nhất Chỉ Thần Thông phát ra xuyên qua ngực, máu tươi bắn mạnh như dung nham.

Ầm ầm!

Khí quyển vặn vẹo, mặt đất nổ tung.

Cú nổ này của nó, chỉ cần sóng xung kích của hỏa diễm đã lan ra trăm mét xung quanh, thanh thế cực kỳ hùng vĩ.

Năm hòa thượng này cũng không phải ngồi không, trên người đồng thời hiện lên kim quang, trong nháy mắt ngăn cản sự tấn công hỏa diễm của Hồng Đấu, liên tiếp lui về phía sau, mà không mất một sợi tóc.

Hồng Đấu sợ hết hồn, mấy hòa thượng này mạnh hơn so với trong tưởng tượng của nó.

"Phược Long Tác!"

"Nhất Chỉ Thần Thông!"

"Kim Phật Đại Ấn!"

Ba hòa thượng đồng thời ra tay với Hồng Đấu, còn hai hòa thượng thì đang ngăn cản An Lâm.

Hỏa diễm khắp thân Hồng Đấu lan rộng giống như bông sen đỏ, sau đó nổ tung!

Hồng Đấu không chịu yếu thế, cả người bao phủ hỏa diễm màu đỏ thẫm, đánh về phía năm hòa thượng phía sau, rống lớn một tiếng: "Hồng Liên Bạo Liệt!"

Dứt lời, Kim Liên trên trán hắn lấp lóe, khí tức càng thêm khủng bố.

An Lâm mang vẻ mặt vui mừng: "Rất vui vì cậu có thể lựa chọn như vậy, chúng ta cùng tiến lên!"

Hồng Đấu đang chạy trốn đột nhiên dừng lại, khoang ngực dấy lên ý chí chiến đấu vô tận: "Mẹ kiếp, liều mạng! An Lâm đạo hữu, tôi và anh liên thủ!"

"Tôi ở cảnh giới Hóa Thần, đã có thể vượt qua khoảng cách to lớn đó để treo đánh cảnh giới Phản Hư, cậu cảm thấy tôi ở cảnh giới Đạo Chi Thể cấp mười, đại khái sẽ có thực lực ra sao?" An Lâm vẫn mở miệng hỏi.

Hòa thượng già nhất hoàn toàn biến sắc, quát to: "Cẩn thận!"

"A...!" Lúc này, tiếng kêu thảm thiết đã vang lên.

Một hòa thượng bị một lưỡi kiếm đen kịt với những đường lưu phong màu trắng quấn quanh xuyên qua ngực.

"Quá muộn rồi, đây là người thứ nhất." An Lâm khẽ mở miệng nói.

Cả người hòa thượng đột nhiên phát ra kim quang hộ thể, bắt đầu được thần khí triệu hồi, hiển nhiên mất đi tư cách.

An Lâm rút kiếm ra, thân thể lại một lần nữa biến mất tại chỗ.

Hắn căn bản không hy vọng Hồng Đấu có thể đánh được một hòa thượng bất kỳ, hắn để Hồng Đấu ra trận, chỉ là muốn để Hồng Đấu thu hút hỏa lực của hòa thượng, hắn có thể nắm lấy cơ hội tấn công, chỉ như vậy mà thôi!

"Ầm ầm!"

Giữa sự va chạm của năng lượng pháp thuật, lại là một hòa thượng kêu thảm bị nốc ao!

"Người thứ hai." Âm thanh như ma quỷ vang lên.

Ba vị hòa thượng đâu còn dám khinh địch còn lại, đột nhiên dời tất cả sự chú ý lên người An Lâm!

"Phược Long Tác!"

Từng đường từng đường xiềng xích màu vàng hiện ra.

An Lâm rất nhanh tránh được sự quấn lấy của dây khóa, thân pháp cực kỳ linh hoạt.

Hắn dùng phong kiếm hai lần liên tục, nguyên khí của thân thể không dư lại là mấy, không dám dùng loại chiêu thức này nữa rồi. Bây giờ chỉ là tu vi của Đạo Chi Thể cấp mười, nguyên khí có thể sử dụng thật sự không nhiều, Chiến Thần Lục Kiếm thực sự không chịu nổi!

"Kim Phong Phật Trấn."

"Thiên Băng Quyền."

Sự công kích của ba hòa thượng bắt đầu cuồn cuộn không ngừng.

An Lâm lập tức bắt đầu mối nguy ngàn cân treo sợi tóc, gần như không tìm được cơ hội ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận