Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1095: Phương pháp chính xác để đối phó với kẻ cuồng M?

Ngải Lệ Toa là một kẻ cuồng M!

Phát hiện này làm An Lâm vô cùng kinh hãi.

Vậy có thể giải thích được, tại sao hắn đánh Ngải Lệ Toa đến mức đó, mà Ngải Lệ Toa vẫn không căm hận hắn. Đó là vì, cô ta bị đau, thì nỗi đau đều chuyển thành suối nguồn sung sướng của cô ta.

Lúc này, Ngải Lệ Toa giống như một con gián đánh mãi không chết, tiếp tục đứng lên, ngưng tụ một thanh huyết đao và một thanh tuyết đao. Điên cuồng chém về phía An Lâm. Từng đường kiếm đỏ và trắng vung vẩy tứ phía, làm cả ngọn núi lớn bị xé thành mảnh nhỏ, làm trời đất như chìm vào mùa đông băng giá.

"Ha ha ha ha...Thế nào, không tấn công nữa sao? Sợ tôi rồi à?"

Ngải Lệ Toa vừa cười duyên, vừa liên tục ra chiêu, đôi mắt đỏ sẫm ánh hưng phấn, còn loáng thoáng lộ ra sự mong chờ.

"Cô nổi điên xong chưa vậy hả!" An Lâm nổi giận, lần nữa tung ra kiếm pháp Thái Thương Vô Dạ của mình, làm cả bầu trời hoá thành tấm màn đen che khuất tất cả trăng sao.

Kiếm pháp của An Lâm vô cùng bá đạo, chỉ một đường chém ngang, trực tiếp chém đứt hai thanh kiếm của Ngải Lệ Toa, sau đó đường kiếm vẫn tiếp tục chém xuống người Ngải Lệ Toa.

Hiện giờ hắn rất rất đau đầu, đối mặt với cô nàng Huyết Tộc đặc biệt này, hắn thật không biết nên làm gì mới được, hoàn toàn không biết nên đánh thế nào luôn.

Dù sao cũng là không hề sinh lòng hận thù gì mới hắn.

Như vậy, vấn đề quan trọng là làm sao để một kẻ cuồng M hận mình đây?

Nhưng không mạnh tay, cô ta vẫn rất hăng...

An Lâm: "..."

Thôi đi, cứ làm tới đâu tính tới đó vậy!

"Á a...!" Ngải Lệ Toa duyên dáng kêu to một tiếng, váy dài bị rách toạc, một mảng da thịt trắng nõn bị lộ ra, vết máu xuất hiện, tia máu văng ra ngoài, Ngải Lệ Toa lùi ra sau vài bước, sắc đỏ trên mặt càng rõ hơn, cô ta thở dốc nói:

An Lâm đột nhiên phát hiện ra, bỏ qua lập trường, thì cô gái này rất đáng yêu, cho dù đối xử thế nào cô ta cũng sẽ không bao giờ hận mình...

Lúc này, Hắn thật sự muốn hô to một tiếng trời mẹ nhà nó.

"Đúng là một đường bá đạo, khí thế thật khiến người ta run sợ!"

Càng mạnh tay với cô ta, cô ta càng thích.

An Lâm hung hăng trừng mắt về phía Ngải Lệ Toa.

Cuộc chiến vẫn tiếp tục, nhưng lần này đổi lại là An Lâm lui về thế thủ.

Muốn bạn khóc!

"Ha ha ha ha...Sao thế, không chịu nổi nữa hả" Ngải Lệ Toa càng đáng càng hăng, bất chấp cái váy dài bị rách, lộ ra cảnh xuân, thế tiến công của hai thanh ao ngày càng sắc bén: "Thấy chưa, cho dù mày có đánh tao thế nào, thì sự sống mãnh liệt vẫn có thể giúp tao tự động khôi phục. Càng kéo dài trận chiến, tao càng có phần thắng.."

An Lâm hừ lạnh một tiếng: "Cô nghĩ tôi không đánh thắng được cô à, chờ đi, giờ mới là đánh thật này!"

An Lâm đưa người ra chịu một nhát chém của Ngải Lệ Toa, đường kiếm màu đen của hắn cũng vung lên, làm trên người Ngải Lệ Toa xuất hiện một vết thương lớn.

An Lâm liếc nhìn hệ thống, vẫn không có thay đổi gì.

"Phụt phụt..."

"Hu hu hu hu... Mày muốn làm gì?"

Ngải Lệ Toa điên cuồng lui lại, nắm tay bịt chặt lấy phía dưới, khuôn mặt đo ửng hiện lên vẻ nhục nhã và căm hận.

Cảm xúc vô cùng buồn bã đột nhiên cuộn trào mãnh liệt, làm Ngải Lệ Toa bật khóc nức nở.

Ức hiếp người khác là một cách chinh phục là và làm nhục người nọ, còn làm người ta ghê tởm, sẽ khiến đối phương sinh ra cảm giác khó chịu, phản cảm.

Ức hiếp người khác và làm người khác bị ghê tởm thật ra là hai khái niệm khác nhau.

An Lâm thấy thế trong lòng đã hiểu, nếu không thể thông qua việc đánh nhau làm cô ta căm hận mình. Như vậy thì phải làm cô ta thấy ghê tởm! Làm cô ta bị tởm tới mức hận mình mới thôi!

Ngải Lệ Toa thương tâm khóc lớn, vừa khóc, vừa cố chống lại đòn tấn công của An Lâm.

Hậu môn của Ngải Lệ Toa nổ tung.

Một chất dịch đỏ không biết là gì kèm theo đó là những thức ăn dạng lỏng tuôn ra.

"Á á á!" Cô ta rốt cuộc cũng hét ầm lên.

"Ha ha ha...cô đoán xem?" An Lâm cười khinh bỉ một tiếng.

Ngải Lệ Toa tu luyện đến cảnh giới này, tuy rằng đã sớm ích cốc, nhưng đêm nay cô ta vừa hưởng thụ huyết lễ, lại còn uống không ít rượu, có không ít thứ còn chưa kịp tiêu hoá...

Trong lúc bất chợt, một cảm giác tiêu chảy mãnh liệt cuộn quanh người Ngải Lệ Toa!

Ngay khi Ngải Lệ Toa duyên dáng hô lên một tiếng, An Lâm lập tức triệu hồi thuật pháp!

An Lâm thấy trên mặt Ngải Lệ Toa hiện lên vẻ căm giận, hắn vội vàng nhìn hệ thống, thấy nó vẫn chưa nhúc nhích, chứng tỏ Ngải Lệ Toa vẫn chưa đủ căm hận hắn, còn phải tiếp tục cố gắng hơn!

Mà pháp thuật tiêu chảy, một ngày chỉ dùng được một lần, hiện giờ không thể dùng được nữa, phải làm sao đây?

Ngải Lệ Toa dùng pháp thuật làm sạch sẽ cơ thể, quát to một tiếng, đánh về phía An Lâm.

"Ha ha ha ha...Cô dám làm như thế trước mặt tôi, đúng là tởm hết chỗ nói mà!" An Lâm cười ha ha, mặt hiện rõ vẻ trào phúng và khinh thường.

Giờ hắn không nên đánh Ngải Lệ Toa nữa, tránh để Ngải Lệ Toa nếm được sự thích thú

Cũng không thể để Ngải Lệ Toa đánh trúng, để tránh cô ta thu được niềm vui khi đánh người.

Ngải Lệ Toa là một người cuồng M, đồng thời cũng lại có khuynh hướng S*, cách tốt nhất là không đánh nhau với cô nàng, mà để cô nàn gắng sức không công, như vậy cô nàng không tìm được niềm vui, sẽ phiền chán và sinh ra cảm giác căm hận!

*S: S là viết tắt của Sadist có nghĩa là người bạo dâm hay còn gọi là ác dâm. Con M là viết tắt của từ Masochist là người cuồng dâm, thống dâm.

"Sao mày lại trốn? Tại sao không tiếp tục tấn công!" Thanh huyết đao của Ngải Lệ Toa vô cùng thích máu tươi, lưỡi đao băng tuyết lại vô cùng lạnh lùng, hai thanh đao phối hợp cùng nhau, ngay cả đại năng Phản Hư trung kỳ cũng khó mà né tránh cho được

Lúc này, hai mắt Ngải Lệ Toa hiện lên một tia sáng, lập tức chạy về hướng khác.

Ngải Lệ Toa chém ra một nhát mạnh mẽ, An Lâm vội vàng tránh khỏi.

Trên chiến trường.

Dáng người Ngải Lệ Toa vốn đã vô cùng khiêu gợi, lúc này quần áo lại bị chém tơi tả treo trên người, dường như trông có vẻ hơi bất nhã!

Còn nữa...Ngải Lệ Toa còn bị An Lâm đánh cho quần áo rách tả tơi thế kia...

An Lâm đang định làm gì thế?

"Thật đáng sợ, cô ta vậy mà có thể hấp thu sinh mệnh..."

"Vĩnh viển không mệt mỏi, càng giết càng hăng, còn mạnh hơn cả chúng ta, cô ta chắc chắn là ma đầu!"

"Đừng nói chuyện, đừng khiến cô ta để ý đến chúng ta..."

Những Huyết Tộc bị thương nằm dưới đất, khe khẽ bàn tán.

Hứa Tiểu Lan cho dù mệt thở hổn hển, nhưng khí thế vẫn mạnh mẽ như trước, đây là công pháp chính của sự đạng sợ của công pháp Thần Sát Thế của đạo Hình Thiên Sát Lục, càng giết thì khí thế càng mạnh mẽ.

Cô không hề nhìn những tàn binh bại tướng dưới chân mình, mà yên lặng đi tới cửa đại sảnh, nhìn về phía xa: "An Lâm đang làm cái gì thế, sao đánh một đại năng Phản Hư trung kỳ thôi mà cũng lâu như vậy?"

Sau đó, Hứa Tiểu Lan thấy An Lâm đang chiến đấu bằng cách rất lạ với Ngải Lệ Toa.

Ngải Lệ Toa điên cuồng tấn công, An Lâm cũng điên cuồng tránh né, không ra tay.

Hứa Tiểu Lan có phần khó hiểu.

Hứa Tiểu Lan mặc bộ đồ xanh, dung mạo vô cùng xinh đẹp, cầm kiếm đứng yên một chỗ, dưới chân cô máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất, càng tôn thêm vẻ đẹp của cô. Từ khí chất cho tới dung mạo không khác gì thiên nữ trên chín tầng trời, nhưng với đám Huyết Tộc đang nằm trên đất thì cô không khác gì nữ ma đầu bước ra từ núi thây biển máu.

Ngay đến cả Tinh Ba Khắc vừa mới thăng cấp lên thành đại năng Phản Hư, cũng đang hấp hối nằm trên mặt đất.

Gần nghìn cao thủ nổi danh Huyết Tộc nằm ngang nằm dọc dưới đất.

Lúc này, trong đại sảnh.

Ngải Lệ Toa liên tục tấn công, cũng không cách nào chém trúng An Lâm, điều này làm cô phát điên, làm cô ta muốn sụp đổ...

Nhưng An Lâm đang dùng thuật Thần Giám và thân pháp Côn Bằng, thì có thể hành động nhanh như chớp, linh hoạt tới làm người ta tức điên, liên tục tránh được các đòn hiểm của Ngải Lệ Toa.

Cô ta muốn ép An Lâm lui về sau, sau đó chạy trốn!

"Muốn chạy trốn, cô nghĩ dễ như thế sao!" An Lâm hừ lạnh một tiếng.

Phong Dực, thân pháp Côn Bằng, Phong Kiếm, ba thuật pháp được An Lâm đồng loạt sử dùng, hắn nhanh chóng đuổi tới trước mặt Ngải Lệ Toa, sau đó bắ đầu đánh du kích, hoặc cố tình chọc tức cô ta, nào là mây hoá thành bàn tay cản đường, hoặc là dùng dây nước trói buộc...

Hứa Tiểu Lan mím đôi môi nhỏ nhắn nhắn xinh đẹp của mình lại, thuật pháp An Lâm dùng, hình như có điều gì đó khác lạ?

"Tại sao không đánh tao! Lại không cho tao đi chứ?!" Không chiếm được cảm giác thoải mái, lại liên tục bị làm ghê tởm, Ngải Lệ Toa rốt cuộc tức tối hét to.

An Lâm cũng nhìn Ngải Lệ Toa đầy thâm tình: "Bởi vì tôi thích cô!"

Con ngươi của Ngải Lệ Toa co lại, cái miệng nhỏ nhắn mở ra thật rộng.

Trên mặt An Lâm vẫn duy trì nụ cười chân thành.

An Lâm đã biết, nếu không có cách nào ngược đãi được Ngải Lệ Toa, như vậy cứ quấy rầy cô ta thỏa thích, không cho cô ta được như ý muốn, thậm chí có thể tỏ vẻ ghét bỏ cô ta.

Như vậy khi Ngải Lệ Toa cảm thấy bị nhục nhã, tất nhiện sẽ sinh ra cảm giác căm hận đối với An Lâm.

An Lâm nghĩ ra kế ra hoạch vô cùng hoàn mỹ này, nhưng mà hắn lại không biết, ở trên đỉnh núi cách đó không xa, có một cô gái đã nhìn thấy cảnh này.

Hứa Tiểu Lan: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận