Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 362: Mất trí nhớ là không tồn tại

An Lâm nhìn về phía Đại Bạch, tò mò nói: "Đại Bạch, tại sao chúng ta lại đến quán cà phê?"

Đại Bạch gãi đầu một cái, lần nữa nhìn quanh bốn phía, có hơi chần chừ nói: "Không lẽ chúng ta trúng ma thuật rồi? Hay là thuật mất trí nhớ?"

"Tôi không bị mất thận, cũng không bị mất của, vậy dùng pháp thuật này với tôi là có mưu đồ gì?" An Lâm nhìn qua tách cà phê trước mặt trên bàn, cầm tách cà phê lên, phát hiện đã bị uống một nửa, liền dùng vẻ mặt tò mò mà hít hà, không có phát hiện gì đặc biệt.

Thế là hắn lại uống một ngụm, ừm, mùi vị không tệ.

"Cho nên nói là có người nào đó và tôi đang uống cà phê, sau khi uống xong thì sử dụng thuật mất trí nhớ rồi liền bỏ chạy sao?" An Lâm cảm thấy suy đoán này rất hoang đường, cao thủ tài ba nào lại nhàm chán như vậy chứ?!

Biết trí nhớ của mình bị xóa bỏ là một việc vô cùng khó chịu.

Bời vì con người luôn luôn có sự tò mò. Sau khi hắn biết mình bị mất đi trí nhớ, sẽ liền rất muốn biết rõ ràng đoạn trí nhớ bị mất đi cuối cùng là gì, đó là một loại bướng bỉnh tương tự như chứng cưỡng chế. Giống như không biết đến đoạn ký ức đó, cuộc sống của mình cũng không được hoàn chỉnh vậy. Chuyện này còn khó chịu hơn so với việc lắng nghe tê tê vàng nói chuyện!!

An Lâm lấy điện thoại di động ra, muốn đăng lên biểu tượng cảm xúc thể hiện tâm trạng bức rứt hiện giờ của hắn.

Đạo sĩ rởm Tiểu An: [Vậy cuối cùng cô là ai, hôm nay đến gặp tôi là có mục đích gì?]

Hắc Linh Xà gửi một biểu cảm mỉm cười: [Ha ha. Tắm rửa đi, lần sau trò chuyện.]

Hắc Linh Xà gửi một biểu cảm nhe răng cười: [Nếu tôi thật sự muốn xóa bỏ trí nhớ của cậu, cậu cảm thấy cậu còn có thể nhớ tới những chuyện này sao?]

Thèm muốn tài sản của hắn? Hay là thèm muốn nhan sắc của hắn?

Một cảnh tượng từng diễn ra trước đó, bắt đầu hiện ra trong đầu.

Không biết kiểu nói chuyện này làm người khác rất tổn thương sao?!

Sau đó, hắn nhìn thấy một người bạn xa lạ, biệt danh gọi là "Hắc Linh Xà".

An Lâm nhìn thấy tin nhắn này hai mắt liền tối sầm, thiếu chút nữa là tức hộc máu.

An Lâm hít một hơi thật sâu, mở ra khung chat với Hắc Linh Xà, hai ngón tay gõ lốc cốc trên màn hình: [Hắc Linh Xà, rốt cuộc cô là ai? Không biết tự tiện xóa bỏ trí nhớ của người khác là chuyện cực kỳ thất đức sao?]

"Ầm ầm!" Giống như có thứ gì đó vừa được mở ra vậy.

An Lâm cảm thấy cô gái này nhất định là một vị cao thủ nào đó, muốn tiếp cận mình với một mục đích nào đó mà không thể cho người khác biết được.

"Wow, Độc Tôn tiền bối vậy mà lại gọi điện thoại cho tôi, thật là vui!"

Đạo sĩ rởm Tiểu An: [...]

"Khụ, Bạch Linh Xà, tôi hỏi cô một vấn đề, cô phải thành thật khai báo."

Mẹ nó! Ba cách kết thúc cuộc trò chuyện thẳng thừng, từ mỉm cười, ha ha đến tắm rửa, toàn bộ đều đã dùng đến. Khéo léo một chút sẽ chết sao?

Hắn tức giận ấn dãy số gọi một cuộc gọi.

"Đi thôi, Đại Bạch, chúng ta tiếp tục đi mua sắm thôi..."...

An Lâm nghe câu nói giống như đã từng gặp qua này, khóe miệng giật một cái, không biết nên chửi gì nữa.

Sáng tinh mơ, An Lâm tạm biệt cha, tạm biệt đám bạn bè ở trái đất, một lần nữa quay trở về Thiên Đình.

"Cô biết Hắc Linh Xà là ai không?"

Đường Tây Môn nhìn qua vùng đất rộng lớn này, không chỉ trong lòng trống rỗng, mà hai tay cũng trống không.

"Được được, cậu cứ việc hỏi!"

Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi ở giữa, không gian bắt đầu biến đổi.

Trận pháp di chuyển không gian bắt đầu hoạt động nhanh chóng.

Hắn hồi tưởng lại một lần nữa những trải nghiệm của mình, tiến hành suy nghĩ lại những chuyện đã qua một cách sâu sắc, hấp thu giáo huấn ... Trong lòng hắn đã âm thầm thề, lần xuống trần gian tiếp theo, hắn nhất định phải đại triển thần uy, thắng lợi trở về!

"Hả? Hắc Linh Xà là cái gì? Cậu sẽ không cho là tôi là Bạch Linh Xà thì sẽ có loại Hắc Linh Xà, Lam Linh Xà gì đó chứ?"

Chuyến đi lăng mộ Thủ Dương lần này, An Lâm đã thu hoạch được rất nhiều thứ, công pháp, linh thạch, bảo vật, truyền thừa, trải nghiệm tôi luyện sinh tử, ... Có thể nói là thắng lợi vẻ vang trở về.

Nhưng cho dù như vậy thì ngay tại thời điểm chính thức rời đi, trong lòng hắn vẫn cảm thấy trống rỗng như trước.

Hắn cảm thấy lần sau trở lại trái đất, nếu có thể mang bạn bè và người thân của hắn cùng nhau đi đến lục địa Thái Sơ để vui chơi, như thế mới thật sự tốt!

Sau khi hắn nói chuyện phiếm một lát, cuối cùng không có thu hoạch gì, đành phải cúp điện thoại. sau đó hắn lại liếc mắt nhìn vào khung chat của Hắc Linh Xà, phát hiện không có chút động tĩnh gì, nhịn không được lại thở dài một hơi.

Thời gian ở trái đất sắp đến hồi kết thúc, buổi tối ngày cuối cùng, An Lâm mời đám người tu sĩ Trần Cảnh Thiên ngày đó đã từng kề vai chiến đấu ở Thiên Trì cùng nhau tổ chức party ăn thịt nướng uống bia, chè chén say sưa đến tận giữa khuya.

Liễu học tỷ đang mê mẩn một trò chơi tên là Tuyệt Địa Cầu Sinh. Hứa Tiểu Lan cùng Tô Thiển Vân mua rất nhiều quần áo với phong cách khác nhau. Anh Thành tiêu rất nhiều tiền ở nước Nga để mua một vũ khí bí mật. Điền Linh Linh sắp đột phá Kỳ Dục Linh. Bích Quỳnh Đế Nữ đột phá đến Dục Linh hậu kỳ, Tử Dương Chiến Đế thăng lên Đạo Chi Thể cấp một...

Thời gian lúc nào cũng trôi qua rất nhanh, thấm thoát hai ngày lại trôi qua.

An Lâm một lần nữa xuất hiện bên trong Thiên Đình, hơi thở đậm đặc nguyên khí, toàn thân trở nên có chút sảng khoái.

Xuống trần gian hơn một tháng, bây giờ bắt đầu quay về trường học, trên mặt các đội viên đều mừng rỡ hoặc xúc động, chỉ có Hiên Viên Thành là có gương mặt buồn bã vô cớ.

Trong khoảng thời gian này, họ không chỉ đi xuống trần gian, mà còn đi các đại lục khác, đến lăng mộ kỳ quái, xảy ra rất nhiều sự việc ly kỳ, đã trải qua rất nhiều trận chiến kinh động đất trời, có được rất nhiều cuộc gặp gỡ đầy ý nghĩa.

Bây giờ lại một lần nữa quay trở về hoàn cảnh quen thuộc, cảm nhận được bầu không khí yên tĩnh an lành, đúng là giống như đang nằm mơ.

"Trường học mới là chốn thế ngoại đào viên để an tâm tu đạo." Hứa Tiểu Lan bỗng nhiên xúc động mở miệng nói.

"Ồ ... Đáng tiếc sang năm tôi đã tốt nghiệp". Liễu Thiên Huyễn chu cái miệng nhỏ nhắn.

An Lâm cười ha ha: "Muốn ở lại trường học rất đơn giản, chị có thể lựa chọn rớt tín chỉ, sau đó ở lại lớp."

Liễu Thiên Huyễn trợn tròn hai mắt, không thèm để ý đến An Lâm.

Mọi người bắt đầu quay trở về nơi ở của mình, An Lâm lại cưỡi Đại Bạch bay đi về một hướng khác.

Phòng hiệu trưởng.

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa đang soi gương, tự khen ngợi hàng lông mày vừa dày vừa đậm của chính mình, hài lòng cười cười.

Một lần nữa bước vào cuộc hành trình!

Ngày thứ hai, An Lâm dẫn theo Tiểu Sửu, Tiểu Hồng, Đại Bạch hấp tấp bay về phía vực Vạn Sơn.

Hiệu trưởng hào phóng phê duyệt lần nghỉ phép này như vậy khiến An Lâm không khỏi có chút ngẩn người ra.

Ngọc Hoa không hỏi thêm nữa, lập tức phê duyệt kỳ nghỉ này cho An Lâm.

An Lâm có chút thấp thỏm tiến vào phòng hiệu trưởng, cúi người hành lễ nói: "Chào hiệu trưởng."

"Ha ha, học trò An Lâm đã lâu không gặp. Sự việc của các em ở lăng mộ Thủ Dương Thiên Tiên thầy đều đã nghe nói rồi, biểu hiện của em rất tốt!" Ngọc Hoa cười khen ngợi.

"Hiệu trưởng quá khen rồi, đây đều là chuyện em nên làm." An Lâm cảm thấy hơi khó xử, khiêm tốn đáp lại.

"Không biết học trò An Lâm đến nơi này có chuyện gì sao?" Ngọc Hoa Thiên Tiên hiếu kỳ nói.

"À ... Trường học có quy định, nếu muốn xin phép nghỉ mười ngày trở lên, nhất định phải có được chỉ thị của hiệu trưởng ..." An Lâm chậm rãi mở miệng nói.

Ngọc Hoa bây giờ càng hiếu kỳ hơn: "Trò An Lâm muốn xin phép nghỉ sao, xin nghỉ dài ngày như vậy để làm gì? Nếu có khó khan gì thì đừng ngại nói thầy nghe thử."

"Em muốn đi vực Vạn Sơn một chuyến, có một số chuyện muốn làm." An Lâm trả lời.

Phó hiệu trưởng Ngọc Hoa nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên giật mình, một suy đoán hiện ra ở trong lòng, cảm thấy đây chính là một chuyện tốt!

"Ha ha, chuyện này thầy có thể phê duyệt, nhưng học trò An Lâm phải chú ý an toàn đấy."

Lông mày Ngọc Hoa nhướn lên, mở miệng nói: "Mời vào."

An Lâm?

"Hiệu trưởng, em là An Lâm."

"Cốc cốc cốc ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận