Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 772: Tôi là quán quân?

Sau khi Lý Thông ngất đi, giữa bóng tối đen kịch cũng không biết ngất đi bao lâu.

Ý thức quay trở lại, hắn ta cố gắng mở hai mắt ra.

Một vùng không gian trắng xóa.

Bên cạnh là một bia đá hiển thị tiến độ đã hoàn thành một phần mười ngàn.

Đói khát, mệt mỏi, đau khổ bao trùm cả cơ thể.

Lý Thông nghĩ không ra, thật sự có người có thể thông qua được thí luyện như vậy sao?

Bộ dáng thân tàn ma dại này đừng nói là đi đến điểm cuối cùng, sợ rằng ngay cả đi một phần mười ngàn lộ trình cũng không thể đi hết. Hắn ta sẽ mệt chết trên đường, đúng vậy, chắc chắn hắn ta sẽ mệt chết trên đường.

Nghĩ mà xem, đi trên bậc thang đến sắp chết mới đi được một phần mười ngàn lộ trình, đây là một loại thể nghiệm như thế nào chứ?

Cơ thể Lý Thông run lẩy bẩy, do dự rất lâu.

Hắn ta sẽ không từ bỏ!

Lý Thông ngẩng đầu nhìn trời tuyệt vọng hét lớn.

Tiếp tục trèo...

"Không thể nào đâu, thí luyện như vậy căn bản là không có ai có thể thông qua!"

Hắn ta rùng mình, cứ trèo mãi, nhưng cơ thể bây giờ giống như không ngừng kêu gọi.

Đây cũng chính nguyên nhân lúc hắn ta biết được chân tướng sự thật đã trực tiếp tuyệt vọng ngất xỉu.

Rõ ràng là một nhiệm vụ không thể nào nhưng mà không biết tại sao, hắn ta thật sự không muốn từ bỏ.

"Ông là đang đùa với tôi có đúng không?"

Bây giờ tỉnh rồi, lai vẫn rất tuyệt vọng.

Cuối cùng, hắn ta nhìn bậc thang vô tận gian nan bước đi.

Lý Thông cười khổ.

Không có ai trả lời, trả lời hắn ta là không gian lạnh lẽo cùng với bậc thang vô tận.

Đoán chừng hắn ta trèo đến chết cũng không nhìn thấy tấm bia đá thứ hai đâu?

Không muốn thất bại ở nơi này, nghị lực của hắn ta là vô địch, phải trèo cho đến chết mới thôi.

Cũng không biết trèo bao lâu, hắn ta mới chỉ trèo được mười ngàn bậc thang.

Tâm cảnh của Lý Thông hoàn toàn thay đổi, những ý nghĩ rối ren trong đầu hắn ta đã biến mất, chỉ còn lại một ý nghĩ, đó chính là tiếp tục trèo.

Trong đầu hắn ta đã vô số lần xẹt qua ý nghĩ từ bỏ, cơ thể đang chịu đựng muôn vàn đau khổ của hắn ta khuyên hắn ta từ bỏ, kiêu ngạo của kẻ là thiên tài như hắn ta khuyên hắn ta từ bỏ, lý trí của hắn ta khuyên hắn ta từ bỏ...

Hai phần mười ngàn của bia đá vẫn không biết ở nơi nào...

Lý Thông không cam lòng...làm sao giống như một con chó thất bại rời đi cho được?

Xảy ra chuyện gì?

Làm thiên tài của thần tông chiến đấu, ngàn dặm xa xôi chạy tới Tứ Cửu Tiên tông để hoàn thành giấc mộng tiên tông, cuối cùng giấc mộng này sắp bỏ dở rồi...

Cô gái mặc đồ trắng là người thiết kế trận thí luyện này, Bạch Lăng.

Lúc này, một cô gái mặc trang phục màu trắng vô cùng xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn ta, trên mặt tươi cười.

Ánh mắt của những người này nhìn kẻ thất bại sao giống như có phần ngưỡng mộ, còn có phần bội phục?

Hắn ta cắn răng tiếp tục trèo.

Cho đến có một lần mệt xỉu, lúc hắn ta mơ màng tỉnh lại, lại phát hiện mình xuất hiện trên một đại sảnh rộng rãi, bên cạnh là gần mười ngàn người cùng tham gia thí luyện với hắn ta.

"Thất bại rồi sao?" Vành mắt của Lý Thông đỏ hoe, lẩm bẩm mở miệng nói.

Sau đó, hắn ta phát giác phần lớn những tu sĩ đều đang nhìn hắn ta, ánh mắt hơi kỳ lạ.

Nhưng mà hắn ta thật sự không cam lòng!

Lý Thông đã quên rốt cuộc mình đã trèo bao lâu, mệt xỉu mấy lần, tỉnh lại tiếp tục trèo.

Có những lúc từ không trưởng thành đến trưởng thành có thể chỉ là một cái chớp mắt.

Cùng lắm thì chết trên đường.

"Chúc mừng cậu, Lý Thông, cậu đã được hạng nhất trong trận thí luyện này." Bạch Lăng cười nói.

"Hang...hạng nhất?"

Lý Thông ngơ ngác, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

"Tôi, không phải tôi không có đi đến điểm cuối sao?"

Hắn ta còn nhớ ngay cả hai phần mười ngàn của bia đá kia hắn ta cũng chưa đi đến, sau khi trải qua vô số lần hôn mê, rốt cuộc giữa lần hồn mê và tỉnh táo cuối cùng hắn ta đã đến đây.

"Điểm cuối?" Bạch Lăng chớp mắt: "Thí luyện kia không có điểm cuối đâu."

Lý Thông một lần nữa ngơ ngác, qua nửa ngày mới nói: "Không phải cô nói phải đi đến điểm cuối thì thí luyện mới được xem là thành công sao? Hơn nữa bia đá kia cũng nói là khoảng cách điểm cuối..."

"Ồ, đó là tôi gạt cậu đấy, thật ra bậc thang là vô tận, mãi mãi bò không hết." Bạch Lăng rất tự nhiên thẳng thắn nói.

Lý Thông: "..."

Bọn họ tưởng tượng bản thân mình đặt vào trong trận thí luyện kia, cũng cảm thấy như cơn ác mộng, nói không chừng còn làm không tốt bằng Lý Thông.

Ngay cả đám người An Lâm, Hiên Viên Thành đang ngồi xem kịch vui cũng lộ ra vẻ mặt chấn động.

Chỉ vỏn vẹn một trận thí luyện, mười ngàn người bị đào thải gần chín ngàn người, thí luyện tiếp theo, sợ là sẽ càng khủng bố hơn? Nghĩ tới cảm giác muốn sống muốn chết lúc trước, Lý Thông cảm thấy hơi hoảng.

Lý Thông không nói nữa.

Bạch Lăng cười lạnh: "Cậu cho rằng các đệ tử nòng cốt trong Tứ Cửu Tiên tông dễ làm như vậy sao?"

"Còn phải thí luyện?" Lý Thông trợn to mắt.

Nhưng mà hiểu rõ và có thể làm được hay không là hai chuyện khác nhau.

Bạch Lăng nhìn Lý Thông, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng: "Cậu là người duy nhất trong số những người ở đây không nói bỏ cuộc, là người đi lên bậc thang lâu nhất, dài nhất. Cậu là người xứng đáng xếp hạng nhất."

Lý Thông nghe lời của Bạch Lăng, lần nữa bị sự kiên trì của mình cảm động.

"Bốp bốp bốp..."

Không biết ai là người đầu tiên đứng lên vỗ tay, tiếp theo đó từng tiếng vỗ tay không dứt, vang vọng lên trời.

Lý Thông không nhịn được nước mắt lưng tròng: "Hu hu hu...Tôi quả nhiên là thiên tài, tôi quả nhiên là lợi hại nhất mà..."

Đám tu sĩ nghe thấy lời phát biểu cảm tưởng của hắn ta, tiếng vỗ tay từ từ dừng lại.

Bạch Lăng: "..."

Tiếp theo, một ngàn người đứng đầu trong trận thí luyện trước, cùng tiến vào trận thí luyện thứ hai, những người còn lại ở tại chỗ đợi lệnh, có thể tiếp nhận biên chế của đệ tử bên ngoài các, chỉ có điều phải thí luyện, đi hoặc ở các người có thể quyết định ngay tại đây." Bạch Lăng mở miệng nói.

Gần mười ngàn tu sĩ nghe lời nói của Bạch Lăng, đăm chiêu, có người thậm chí đã xấu hổ cúi đầu. Đúng vậy, đây là trận khảo nghiệm liên quan đến nghị lực, mọi người đều hiểu rõ.

"Có người sẽ vì cầu đạo khó khăn mà tuyệt vọng, sụp đổ, có người rất nhanh đã bỏ cuộc. Nhưng cũng người, bước chân của họ không dừng lại, không cam lòng cứ dừng bước như vậy, ý nghĩ duy nhất là đi tiếp, đi trên con đường dường như không có điểm cuối, chính mình lại hoàn toàn không thể đạt đến điểm cuối, sau đó chết trên đường.

"Trong thời gian vô tận, lại có bao nhiêu người ngã trên đường cầu đạo? Không ai nhìn thấy điểm cuối, điều duy nhất các người có thể làm được chính là không ngừng tiến về phía trước, xem thử ai đi xa hơn."

Bạch Lăng chắp tay sau lưng, ánh mắt xa thẳm nhìn hư không, giống như nhìn rất lâu rồi, sau đó chậm rãi mở miệng nói: "Bậc thang kia không có điểm cuối, con đường cầu đạo lẽ nào không phải như thế sao?"

Gần mười ngàn tu sĩ còn lại cùng đồng tình nhìn Lý Thông, lúc đầu khi họ biết được tin này, đều muốn chửi thề, có một số tu sĩ thậm chí tức đến ngất đi lần nữa...

Lý Thông nói không ra được loại cảm giác trong lòng là như thế nào, chỉ hơi muốn hộc máu.

Leo cầu thang đến chết, hỏi anh có đáng sợ hay không?

Bạch Lăng không hổ là nhà thiết kế thí luyện chuyên nghiệp, quá khủng bố!

Đám tu sĩ bị đào thải kia là đám người bỏ cuộc đầu tiên.

Tuy bọn họ thất vọng, nhưng cũng không cách nào khác, chuyện tiếp theo bọn họ có thể làm chính là có quyết định tham gia thí luyện, tranh thủ trở thành đệ tử bên ngoài các của Tứ Cửu Tiên tông hay không?

Đệ tử bên ngoài các xử lý những chuyện ở bên ngoài, công pháp và tài nguyên tu luyện đạt được chắc chắn không thể nào so được với đệ tử nòng cốt trong các.

Nhưng mà tông chủ An Lâm đã nói, đệ tử bên ngoài các đặc biệt ưu tú sẽ có cơ hội tấn cấp thành đệ tử nòng cốt trong các...

Lý Thông cùng gần một ngàn người thí luyện đã đi theo Bạch Lăng bước vào trận thí luyện thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận