Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 470: Sự trừng phạt của Hứa Tiểu Lan

Giờ phút này trong lòng Đại Bạch chỉ cảm thấy tuyệt vọng, cái lý do thoái thác không chê vào đâu được này của An Lâm làm trái tim nó bị tổn thương sâu sắc.

Vì cớ gì, vì cớ gì sau khi bị đôi vợ chồng kia đánh xong Đại Bạch này lại còn bị nói xấu nữa chứ?

Còn có thiên lý nữa hay không, còn có vương pháp nữa hay không hả?!

Đột nhiên, trong đầu Đại Bạch lóe lên một suy nghĩ.

"Tiểu Lan tiên nữ, oan uổng quá! Đây đều là ý của anh An, anh ấy mới là chủ mưu, tôi chỉ là đồng lõa mà thôi!"

Đại Bạch kêu rên một tiếng, tiếp tục mở miệng nói: "Chuyện này đều là do anh An nghĩ ra hết! Khi tôi nhìn thấy trong Vân kính có hình ảnh của cô, tôi còn liều mạng ngăn cản anh An nhìn trộm, thế nhưng dưới cơn nóng giận, anh An lại ra tay đánh tôi! Anh An có đức hạnh gì cô còn không biết sao, cô phải tin tưởng tôi chứ! Gâu!"

Nói xong, Đại Bạch còn hung hăng trừng mắt nhìn An Lâm.

Đến nào, đến đây mà tổn thương lẫn nhau này!

Binh binh binh... Chát chát chát... Bốp bốp bốp... bịch bịch bịch...

Đều nói đánh là yêu, mắng là thương, Hứa Tiểu Lan càng ngày càng yêu hắn đậm sâu hơn rồi...

Hắn nhìn về phía Hứa Tiểu Lan, đôi mắt chớp động, bày ra vẻ mặt chân thành, nói: "Tiểu Lan, anh là người như thế nào, em còn không biết hay sao?"

An Lâm nằm trên mặt đất với khuôn mặt bầm dập, hắn cảm thấy kể từ lúc Hứa Tiểu Lan đạt đến Kỳ Hóa Thần, dường như nắm đấm của cô cũng ngày càng mạnh hơn mấy phần, thân thể mình cũng không chịu nổi.

Đại Bạch cười lạnh: "Một mình chịu đau khổ không bằng kéo nhau cùng chịu khổ."

Đại Bạch mềm oặt như con chó chết nằm trong một cái hố lớn, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, ngay cả một câu cũng không thốt ra nổi.

Hứa Tiểu Lan: "..."

Đại Bạch đang muốn phun ra mấy câu chế giễu, bỗng nhiên một bóng dáng chớp động, ngay sau đó nắm đấm trắng muốt liền rơi xuống như mưa rền gió dữ!

An Lâm: "..."

Hai chân An Lâm lại mềm nhũn, vội vàng bí mật truyền âm: "Đại Bạch, mau im miệng! Một người bị đánh dù sao cũng tốt hơn cả hai cùng bị đánh chứ!"

Đại Bạch tận mắt chứng kiến cảnh tượng bạo lực gia đình, trong lòng không chút dao động, thậm chí còn hơi muốn cười.

An Lâm tẩn nó hai trận, Hứa Tiểu Lan lại đánh thêm hai trận nữa, thật đối xứng quá, thật hài hòa xiết bao...

"Aiz..." Hứa Tiểu Lan khẽ thở dài một hơi.

Quả nhiên, cái giá to đùng phải trả khi ngắm phong cảnh khiến nó không thể thở nổi mà.

Binh binh binh... bang bang bang... bốp bốp bốp...Huỵch huỵch huỵch...

Nó đếm thử một lát, đây đã là lần thứ tư bị đánh trong tối hôm nay rồi.

An Lâm và Đại Bạch đều cảm thấy phần dưới có hơi lành lạnh, không kìm được mà gật đầu.

"Lần sau còn dám nhìn trộm, đón chờ hai người không phải chỉ là quả đấm nữa đâu, mà chính là Long Tước kiếm! Tôi sẽ thiến cả hai luôn đấy!" Hứa Tiểu Lan lại lạnh giọng mở miệng nói.

"Lên!" Hứa Tiểu Lan quát khẽ.

An Lâm giơ cao hai tay tán thành: "Tiểu Lan tiên nữ sáng suốt!"

Đại Bạch: "..."

Hứa Tiểu Lan phủi phủi đôi tay nhỏ hơi đỏ hồng, giọng điệu giòn giã: "Hai người có cái đức hạnh gì, tôi rõ ràng nhất đấy, cho nên lời của cả hai đều không thể tin được, dứt khoát đánh mỗi người một lần, thế là công bằng!"

Dưới dâm uy bức bách của Hứa Tiểu Lan, An Lâm đành phải ủ rũ bước lên trên kiếm Long Tước.

"Ha ha... Anh còn có mặt mũi? Em không lấy kiếm cắt luôn anh ra đã là nhân từ lắm rồi, lên đây!" Đôi mày của Hứa Tiểu Lan dựng thẳng, lớn tiếng trách móc.

"Chuyện này... Tiểu Lan tiên nữ, chúng ta đã thân quen với nhau như vậy rồi, em có thể nhắm một mắt mở một mắt, anh cũng có sĩ diện mà..." An Lâm bày ra vẻ mặt lấy lòng, mở miệng xin xỏ.

Đại Bạch: "..."

"Đi... đi đâu?" An Lâm thấp thỏm trong lòng.

"Đưa anh đến phòng giam, phạm pháp thì phải nhận tội!" Hứa Tiểu Lan trả lời.

An Lâm: "..."

Một thanh kiếm Long Tước đột nhiên xuất hiện, một tia Trạm Lam Lôi Quang lóe lên, một luồng Xích Hồng Thần Hỏa ngập trời.

Đầu ngón tay mảnh khảnh của Hứa Tiểu Lan làm thành một pháp quyết, kiếm Long Tước đột nhiên biến lớn, trở thành thanh kiếm dài hơn mười mét, chiều ngang chừng hai mét.

"Tôi... Tôi... cũng thề..." Đại Bạch thở đứt quãng, nói.

"Tiểu Lan tiên nữ, anh thề, tuyệt đối sẽ không có lần sau!" An Lâm cam kết.

Hứa Tiểu Lan nhìn thấy Đại Bạch vẫn còn nằm trong hố không động đậy, sắc mặt có chút lạnh: "Hửm? Đại Bạch, cậu có ý gì đây?"

Đại Bạch bi thương nói: "Tôi... bản thân tôi bị thương nặng không thể động đậy được mà... Cô, giúp tôi một chút đi... Gâu..."

Nó bị 'binh binh binh... bang bang bang... bốp bốp bốp... bịch bịch bịch...' tận bốn lần, cái thân chó này cứ như bị vỡ thành từng mảnh vụn vậy, làm gì còn sức lực mà đứng dậy được nữa.

"An Lâm, anh ra tay nặng như vậy làm gì hả?" Hứa Tiểu Lan có chút buồn bực nói.

An Lâm: "..."

Đại Bạch: "..."

Được, ngực em/cô lớn, em/cô nói gì cũng đúng hết!

Ngay sau đó, Đại Bạch bị Hứa Tiểu Lan mang lên trên kiếm Long Tước, phóng thẳng lên trời, bay về phía phòng giam.

Tại phòng giam cầm của trường học, đội trưởng đội Chấp Pháp – Dương Tân đang trực ban.

Tình huống quá thường thấy, không phải bà vợ tẩn cho ông chồng một trận là được rồi sao?

Nếu đã vậy thì... Tình huống hiện giờ liền giống như kiểu ông chồng đi chơi gái, sau đó bị bà vợ bắt được, rồi đưa đến cục cảnh sát?

Về mối quan hệ giữa An Lâm và Hứa Tiểu Lan, hắn cũng nghe phong phanh được chút ít, nghe đồn hai người họ rất có thể sẽ trở thành bạn đời của nhau.

Khóe miệng Dương Tân không ngừng co rút, đây là cái tình huông gì vậy?

An Lâm: "..."

Hứa Tiểu Lan cười ha ha: "An Lâm và Đại Bạch nhìn lén nữ sinh tắm suối nước nóng, nên phạt như thế nào thì cứ phạt đi."

Còn cả cô gái kia nữa, Dương Tân cũng thấy thật sự quá quen mắt, bởi vì cô chính là người thứ hai lên Kỳ Hóa Thần của đại học, cũng là một sự tồn tại cấp bậc yêu nghiệt!

Cô ấy áp giải một người một chó đến đây là cái tình huống gì vậy trời?

"Hứa Tiểu Lan học muội, cô đây là..." Dương Tân cảm thấy khó hiểu.

"À, tôi áp giải bọn họ đến đây tự thú, ừm... Tạm thời cứ coi như là tự thú đi, giữ lại cho bọn họ chút mặt mũi." Hàn Thiên Lục nói.

"Tự... Tự thú? An Lâm học trưởng và Đại Bạch phạm phải lỗi gì vậy?" Biểu cảm của Dương Tân rất kinh ngạc.

An Lâm là nhân vật số một trong truyền thuyết của trường học, bắt hắn vào phòng giam cầm chính là một vấn đề đấy.

Phải biết rằng lần trước An Lâm và Hồng Đấu đánh nhau cùng bị bắt vào phòng giam cầm, hắn cũng là người chịu trách nhiệm đi bắt, khiến cho nữ thần Tần Văn suýt nữa bày mặt lạnh giận dỗi hắn, cuối cùng hai cái con hàng này còn cho nổ tung cả phòng giam cầm...

Bởi vậy, bây giờ hắn nghe thấy chuyện An Lâm lại phải vào phòng giam, không khỏi rùng mình một trận.

"Tiểu Lan, cho anh chút mặt mũi đi mà!" An Lâm mở miệng nói.

Ôi đờ! Đây không phải là An Lâm và Đại Bạch đấy sao?!

Một cô gái áo xanh dung nhan thanh lệ thoát tục đang áp giải một người một chó mặt mũi sưng vù đi đến, mà cái người và con chó kia lại trông vô cùng quen mắt...

Hắn không chần chừ thêm nữa, lập tức bước ra ngoài cửa phòng giam nghênh đón, kết quả lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến khóe miệng hắn giật giật không ngừng.

Khí tức đó hắn chỉ cảm nhận được mỗi lúc đối mặt với giáo viên.

Đột nhiên, trên bầu trời có một tiếng kiếm truyền đến, ngay sau đó là một luồng khí tức cực kỳ cuồn cuộn bức người.

Nữ thần Tần Văn của hắn rất tâm lý gửi đùi gà đến cho hắn, khiến trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Còn nhà này thì lợi hại rồi, không chỉ đánh cho một trận mà còn đưa đến cả cục cảnh sát.. thật đúng là đôi bạn đời mẫu mực của Thiên Đình...

Những thứ trong phim truyền hình của dân gian, quả nhiên đều là gạt người cả!

Dương Tân thực sự không biết nên nói cái gì, khóe miệng giật giật, đành gượng cười: " y... Hứa Tiểu Lan sư muội đúng là một sinh viên tuân thủ luật pháp..."

Từ đáy lòng hắn rất muốn từ chối giam giữ An Lâm, nhưng mà người ta cũng đã đưa đến trước cửa rồi, hắn cũng không thể nào không nhận đúng không?

"Đó là đương nhiên, nếu như không ngăn chặn loại chuyện thế này, về sau sẽ lại có ngàn ngàn vạn vạn tên háo sắc khác bắt chước theo, chúng ta nhất định phải trừng phạt loại người này thật nghiêm khắc!" Hứa Tiểu Lan nói với vẻ vô cùng chính nghĩa.

An Lâm: "..."

Đại Bạch: "..."

Dương Tân không còn lời nào để nói nữa, nhưng mà quan hệ giữa bọn họ rất thân mật mà? Sao nhìn kiểu gì cũng thấy giống như kẻ thù vậy nhỉ?!

"Khụ... Cứ thế đi đã, tự thú có thể giảm bớt trừng phạt. Vốn dĩ theo như luật của trường học, phải giam giữ hai người đủ bảy ngày, hiện giờ tôi sẽ giam hai người năm ngày!" Dương Tân đưa thẻ bài ra, tuyên bố cho hai người biết.

An Lâm và Đại Bạch đều thở phào một hơi, có thể giảm bớt được trừng phạt phần nào thì hay phần đó.

"Ừm... Thế nhưng tôi nghe nói Đại Bạch lại phạm tội đúng không? Ngay từ năm nhất nó đã cùng Triệu Hoài Ngân nhìn trộm một lần rồi..." Hứa Tiểu Lan bỗng nhiên mở miệng nói.

"Ừ! Đúng vậy!" Hai mắt Dương Tân sáng lên.

"Đại Bạch liên tục phạm lỗi, phải xử phạt nặng gấp đôi, Đại Bạch, cậu bị nhốt mười ngày!" Dương Tân lại mở miệng nói thêm.

Thân chó của Đại Bạch run lên, miệng há to, khuôn mặt mờ mịt, không còn gì luyến tiếc cuộc sống nữa.

Hứa Tiểu Lan hài lòng gật gật: "Lãng phí quá nhiều thời gian rồi, tôi phải về suối nước nóng tắm rửa cái đã, chúc hai người có một cuộc sống ở trong đó thật vui vẻ sung sướng."

Cô vẫy tay tạm biệt hai người bạn bè thân thiết đang bày ra khuôn mặt chán chường, sau đó ngự kiếm rời đi

"Hay cho một cô gái tới như gió, xong chuyện liền phủi áo rời đi, giấu kỹ cả thân phận và tên tuổi..." Sau khi Dương Tân nhìn theo cô gái áo xanh cảm khái một hồi, liền bắt đầu chào hỏi những thành viên đội Chấp Pháp khác, áp giải An Lâm và Đại Bạch đi về phía phòng giam.

Cứ như vậy, An Lâm và Đại Bạch lại phải vào trong nhà giam rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận