Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1328: Hiến tế sinh mệnh

An Lâm nghe ra được, cái giọng nói đang gọi tên hắn, chính là giọng của Hứa Tiểu Lan vọng lại.

Lập tức, đầu ốc chợt tỉnh táo lại.

Lúc này khí nhọn kim sắc hình lưỡi dao đã đón đầu đánh xuống!

Thật sự rất nhanh, không tránh thoát được!

An Lâm muốn động đậy, nhưng lại phát hiện thân như bị đổ xi măng, khó có thể di chuyển, chỉ có cảm giác máu thịt bị xé rách đau đến tận xương tủy.

Đang lúc này, kiếm Thắng Tà trong tay của hắn rung động một trận mãnh liệt, đột nhiên bộc phát ra thần quang đen kịt.

"Hử?" Mặt Phong Thiên Thần liền biến sắc.

Một cô bé tròn trịa, chẳng biết đã cầm kiếm Thắng Tà thay An Lâm từ lúc nào.

Bất kể là tiên nhân ngoài kết giới, hay là mấy vạn thầy trò, hay là là ngũ đại đế và An Lâm, đều ngây ngốc mà nhìn một màn trước mắt này.

Hắn không bao giờnghĩ tới, ở thời điểm gặp phải đường cùng, bản thân Tiểu Tà lại bắt đầu tự chuyển động, đúng là đưa than ngày tuyết rơi, Tiểu Tà thật sự là tri kỷ của hắn!

Kim Phong đao rơi xuống theo quán tính, cũng bị cô bé đánh bay với một cái vung tay.

An Lâm vừa mừng vừa sợ, khó khăn gọi ra tên của cô bé.

Rầm rầm!

Nó lập tức vươn một tay ngay nắm chặt cổ tay Tiểu Tà, cái tay còn lại thì như lưỡi đao xỏ xuyên qua ngực Tiểu Tà trong nháy mắt, lưỡi đao gió kim sắc điên cuồng khuấy nát thân thể Tiểu Tà.

Kiếm Linh sao? Coi như là Kiếm Linh rời kiếm, cũng đã quá muộn, An Lâm phải chết là chuyện không thể nghi ngờ!

"Lăng Thiên Thắng Tà, Ăn Mòn!" Tiểu Tà nói với giọng nói non nớt nhưng cực kỳ trong trẻo lạnh lùng, kiếm Thắng Tà tiếp tục chém xuống thân thể Phong Thiên Thần.

Quá nhanh không kịp phòng bị, đầu của Phong Thiên Thần đột nhiên nổ.

Phong Thiên Thần cầm Kim Phong đao trong tay tiếp tục chém xuống.

"Tiểu... Tiểu Tà..."

An Lâm thấy một màn như vậy, trái tim chợt co rút đau đớn, lớn tiếng hô to.

Yên tĩnh, yên tĩnh giống như chết.

Sắc mặt Tiểu Tà tái nhợt, quay đầu nhìn sang An Lâm: "Anh còn không mau..."

Thân thể không đầu kia của Phong Thiên Thần đột nhiên lại bắt đầu chuyển động, tốc độ còn nhanh hơn tốc độ vung kiếm của Tiểu Tà.

"Tiểu Tà!"

"Tiểu Lan... em... em mau thả anh ta, em tới nơi này làm gì, mục tiêu của nó là anh đấy..." An Lâm giãy giụa, cô gái ôm hắn bỏ chạy chính là Hứa Tiểu Lan.

Ngay tại giây phút này, An Lâm như rớt vào hầm băng, hai mắt nhìn Phong Thiên Thần đăm đăm, trong mắt có lửa giận và nỗi căm hận vô tận.

"Kết giới đã vây khốn cả mảnh đất trời này rồi, em còn có thể dẫn anh đi trốn ở nơi nào?" An Lâm khó khăn giãy giụa, "Buông anh ra, anh muốn chiến đấu."

Lại là một tiếng nổ vang lên.

"Sử dụng thanh kiếm này, trông như cũng không có gì đặc biệt, thật là kỳ quái, sao cái thanh kiếm mẻ này lại có thể chém vỡ lực lượng quy tắc của ta chứ? Ha ha ha..."

"Ầm ầm!"

"Mau thả anh ra, mau thả anh..." An Lâm vẫn đang giãy giụa.

Ở trong mắt nó, Hứa Tiểu Lan và An Lâm chính là hai con kiến đang giãy chết.

Phong Thiên Thần vừa vung kiếm, vừa bày ra vẻ mặt hài hước mà cất giọng nói.

Phong Thiên Thần dùng một tay bóp tan thân thể Tiểu Tà thành mây khói.

Đang lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một hơi thở kinh khủng.

Phong Thiên Thần cầm kiếm Thắng Tà trong tay đuổi lại đây, thoáng cái đã vung ra mấy trăm nhát chém khủng khiếp.

Hứa Tiểu Lan thi triển bí thuật, trong nháy mắt thân lóe lên, không ngừng tránh né kiếm quang của Phong Thiên Thần.

Đang lúc này, bên hông của hắn đột nhiên truyền đến một luồng lực lượng, bị mang bay về phía sau.

Hứa Tiểu Lan đùng một tay ôm eo An Lâm, bướng bỉnh mím chặt cánh môi, không ngừng chạy đi thật xa: "Đúng là em vẫn không thể nào trơ mắt nhìn anh chết ở trước mắt em."

Chỉ có thật sự đối diện với Phong Thiên Thần, mới có thể cảm nhận được đối phương kinh khủng đến cỡ nào.

Hắn thật sự rất sợ, sợ chính mình sẽ liên lụy đến Hứa Tiểu Lan.

Vốn là Hứa Tiểu Lan phải cố hết sức mới tránh né được công kích của Phong Thiên Thần, lúc Hứa Tiểu Lan rẽ sang hướng khác, An Lâm cứ uốn éo giống như một con cá chạch khiến một tay của Hứa Tiểu Lan ôm không vững, An Lâm liền rớt xuống từ không trung.

"Ôi chao, An Lâm!" Hứa Tiểu Lan sợ hết hồn, duỗi tay đi bắt, nhưng lại bắt hụt.

An Lâm đã thoát khỏi vòng tay Hứa Tiểu Lan theo như mong muốn, nhưng hắn lại phát hiện hoàn toàn không thể sai khiến thân thể của mình, bị thương rất nặng, cơ năng thần thể gần như báo hỏng, dưới mặt đất còn có một khối đá nhô ra.

"Ầm ầm!" Va chạm mãnh liệt, tiếp theo đó là cảnh tượng tảng đá vỡ vụn và máu tươi bắn ra.

An Lâm cứ thế gục dưới mặt đất.

Tất cả tiên nhân và các thầy trò chứng kiến cảnh tượng này đều hít vào một hơi đầy khí lạnh.

Có đã vừa khóc ầm lên vừa gọi to tên An Lâm.

Trong đầu của bọn họ chỉ có duy nhất một suy nghĩ, An Lâm tung hoành cả đời, sẽ không ngã chết như thế chứ?

Loại khả năng này tính rất lớn!

Thân thể không đầu của Phong Thiên Thần lại ngưng tụ ra một cái đầu rất sống động.

"Tôi cũng không hiểu, bây giờ trạng thái của An Lâm rất đặc biệt, hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở, nhưng lại cảm thấy hắn nên tồn tại ở nơi đó..." Tử Vi Đại Đế trọng thương ngã xuống đất, đáp lời với vẻ mặt nghi ngờ.

Thiên Đế nhìn An Lâm khôi phục thân thế một cách quỷ dị, hơi ngẩn ra.

"Đây là tình huống gì?"

Hứa Tiểu Lan ngoan ngoãn gật đầu, bay về phía xa.

An Lâm thoáng im lặng: "Anh còn phải cảm ơn em nữa đấy, nếu như là Phong Thiên Thần đánh anh, nói không chừng vật này còn chưa đi ra, thì anh đã chết rồi. Tốt lắm, không nói chuyện này nữa, em cách xa ra một chút, đợi một phút nữa chúng ta lại tán gẫu."

Gần như không chần chờ chút nào, An Lâm cất giọng nói.

Ngay sau đó, ý thức của hắn dần trở nên rõ ràng, vết thương trên khắp cơ thể đều biến mất một cách kỳ dị, hơn nữa còn có ba vết kiếm màu đen xuất hiện ở trên trán.

An Lâm đứng bật dậy, hai cái đồng tử đen nhánh sâu thẳm, khí chất ôn hòa, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người đều ngây ra như phỗng, không rõ đây là cái dạng tình huống gì.

Nguyệt Ảnh Địa Tiên, Mệnh Duyên Thiên Tiên và Hiên Viên Thành đều nhìn An Lâm với vẻ mặt phức tạp mà.

Bọn họ đã từng thấy An Lâm sử dụng loại lực lượng này.

"Lần thứ ba rồi..." Hứa Tiểu Lan thì thào.

An Lâm như có nhận thấy, nhìn về phía cô gái áo xanh cách đó không xa, ôn hòa cười một tiếng: "Không có chuyện gì."

"Không có chuyện gì cái con khỉ..." Hứa Tiểu Lan không kìm nén được nước mắt, vẻ mặt tủi thân và tự trách, cô nói, "Là em không cẩn thận đem ném anh xuống đất, đều tại em..."

"Tôi đồng ý."

An Lâm tức giận thầm mắng trong lòng, rốt cuộc thì cái hệ thống này cũng đã xuất hiện.

"Kiểm tra đo lường thấy kí chủ gặp phải uy hiếp khổng lồ, có đồng ý hay không dâng ra một phần năm sinh mệnh để có được lực lượng mà cậu không bao giờ tưởng tượng ra nổi không? Trước mắt đã thiếu thốn hai phần năm sinh mệnh."

"Leng keng."

Lúc mà ý thức của An Lâm bắt đầu trở nên mơ hồ, rốt cuộc trong đầu đã truyền đến một cái âm thanh rõ ràng.

Ngay cả Phong Thiên Thần cũng thoáng khựng người lại.

Nó gãi đầu, nhìn An Lâm: "Ta không nghe lầm chứ, lời ngươi mới vừa nói, ý là ngươi có thể giải quyết ta chỉ trong vòng một phút ấy hả?"

"Khả năng chỉ cần nửa phút." An Lâm vươn một tay lên, kiếm Thắng Tà rung động mãnh liệt, bay tới trong tay của hắn.

Phong Thiên Thần còn nắm chặt kiếm Thắng Tà, thế là thân thể cũng bị thân kiếm kéo đi theo.

"Ha ha ha... con kiến hôi không biết sống chết, ngươi còn chưa phát hiện ra thân thể của ta là bất tử ư? Thiên đạo vĩnh tồn, ta sẽ không chết, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể đánh bại ta!"

Phong Thiên Thần cười ha ha, toàn lực thúc dục Thiên Mạch, nắm chặt kiếm Thắng Tà, theo lực lượng của An Lâm tiến về phía trước, chém một kiếm xuống!

"Đinh..."

Âm thanh lanh lảnh vang lên.

An Lâm vươn ra hai ngón tay, kẹp lấy kiếm Thắng Tà mà Phong Thiên Thần chém tới.

Con ngươi của Phong Thiên Thần co rụt lại, trên mặt tràn đầy vẻ hoang đường và khó tin.

"Ầm!" Một âm thanh thông thiên vang lên, quanh quẩn khắp hư không.

Phong Thiên Thần bị quạt một bạt tai rất mạnh.

Thân thể được ngưng tụ từ lực lượng của gió, suýt nữa không giữ được ổn định, gần như muốn sụp đổ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận