Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 606: Không chơi không thể khoe khoang

Hình Thiên chắp hai tay sau lưng, dáng người cao ngất, nghiêm túc như cao nhân đắc đạo.

"Đến nơi đây, chia làm hai loại người, một là ngưỡng mộ tôi, muốn nhìn thấy khuôn mặt của tôi, biết rõ thất bại, lại còn như thiêu thân lao vào lửa mà đến, đối với thiếu niên thiên tài như vậy, tôi thấy nhiên cũng sẽ đáp ứng khiến bọn họ vui vẻ."

"Loại thứ hai là kẻ không biết trời cao đất dày, bọn họ ôm chút ảo tưởng muốn đánh bại tôi, lại không ngờ rằng Chiến Thần Hình Thiên cả đời này chưa từng thất bại, rốt cuộc những kẻ kia cũng chỉ có thể thảm bại ra về, không có ngoại lệ!''

An Lâm không nhịn được: "Vậy tiền bối, nếu ngài chưa bao giờ thất bại, vậy ngài chết như thế nào?"

Hình Thiên hơi nghẹn lại, hào khí ngất trời cũng cứng lại một chút, tức giận nói: "Cậu nói nhiều như vậy làm gì?"

Khóe miệng An Lâm hơi run rẩy, trong lòng oán thầm nói, ông anh, luôn nói người ta không được nói nhiều, nhưng tôi muốn đưa miệng vào cũng không được...

Sau đó, dường như Hình Thiên thấy được ánh mắt khinh thường của An Lâm, lập tức mở miệng nói: "Trong trận chiến tôi chưa bao giờ thất bại, đó là sự thật. Còn về vì sao tôi chết, là vì tôi thua bởi vận mệnh!''

An Lâm: "... "

"Năm đó Thiên Đình Nam Phương, Nam Cực Trường Sinh Đại Đế muốn tôi đến đại lục phía Nam tiêu diệt tộc Kiến, muốn khuếch trương lãnh địa của Cửu Châu giới, còn tôi đúng thật là làm được, xua đuổi toàn bộ tộc Kiến đến Vực Sâu Vạn Ác ở phía Nam, hơn nữa còn ký khế ước với Thiên Đình, trấn thủ Cửu U Ác Ma dưới mặt đất cho Thiên Đình."

Hình Thiên lộ ra vẻ mặt phiền muộn, đang muốn nói, lại đột nhiên trừng mắt nhìn An Lâm: "Đừng xen vào, hãy nghe tôi nói!''

"Đừng xen vào! Nghe tôi nói!''

An Lâm nghe xong, trong lòng nhiều thêm vài phần kính trọng, chết kiểu này cũng được xưng tụng lừng lẫy, bởi vậy thái độ đối với Hình Thiên cũng tốt hơn nhiều: "Tiền bối, nếu như vậy, tộc Kiến dám bội ước như thế, không sợ Thiên Đình trả thù sao?"

"Thế nào? Không tin sao?" Hình Thiên thở dài một tiếng, đôi mắt sâu như đầm lầy chuyển động, vẻ mặt hồi tưởng: "Cũng phải... Cậu và lời nói của cậu... "

Hôm nay không có cách trò chuyệ nào khác đâu.

Ngài là ông chủ, ngài nói gì cũng đúng!

An Lâm: "... "

"Chuyện này, tiền bối, chúng ta có cần phải chiến... "

Thua bởi vận mệnh, không thể biết rõ, cũng như chưa nói vậy!

"Nhưng khi tôi tiến vào đại lục tộc Kiến, thị sát trận pháp vận chuyển, lại bị khoảng 18 con Kiến Chúa bố trí đại trận hơn vạn con kiến Phệ Thần phục kích. Trận chiến ấy, tôi giết chết hơn mười triệu Kiến tộc, bao gồm cả mười con Kiến Chúa, cuối cùng mệt mà chết!'' Đôi mắt sâu thẳm của Hình Thiên, chậm rãi mở miệng nói.

Hình Thiên thở dài: "Tộc Kiến đúng là không sợ Thiên Đình trả thù, tôi đã coi thường quyết tâm trả thù của tộc Kiến, lơ là khinh suất. Chúng nó đã thất bại, cũng muốn cắn ngược một cái, giết chết chủ tướng của Nam Công là tôi. Tuy năm đó, tôi giống như bị mệt chết, nhưng vẫn còn một phần tàn hồn phá đại trận vạn kiến Phệ Thần trốn ra, báo tin tức cho Thiên Đình, nếu không làm gì có cơ hội để tôi và cậu nói chuyện ở đây?''

An Lâm: "... "

"Khi Trường Sinh Đại Đế biết được tin tức giận tím mặt, mang theo mười vạn thiên binh thiên tướng, thanh trừ tộc Kiến một lần nữa, suýt nữa khiến chúng diệt tộc. Nhưng, cuối cùng Trường Sinh Đại Đế lại không giết hết toàn bộ, nếu không giới Cửu Châu chúng ta sẽ đối mặt với sự xâm nhập của Cửu U Ác Ma. Tới lúc đó, người của chúng ta chết càng nhiều... "

Giá trị hảo cảm của An Lâm chậm rãi rơi xuống 998 điểm.

Hình Thiên nói chuyện không cần người khác trả lời hay trao đổi sao? Cái này là học thuộc lòng sao?"

An Lâm có chút không muốn nói chuyện, hắn muốn quan sát.

"Đã nói cậu đừng xen mồm vào! Nghe tôi nói!'' Hình Thiên dựng thẳng chân mày, không giận mà uy.

Dường như đang muốn nói, không được xen mồm vào! Hãy nghe tôi nói!

"Nhưng gần đây các tộc khác đều có hành động lạ, bất kể là tộc Kiến hay là Tuyết Nữ, ngay cả Đông Hải Long Đình, hình như cũng mưu tính cái gì đó, đối tượng nhằm vào đều là con người chúng ta, các cậu phải thật cẩn thận đấy.''

Không... Hắn không tò mò chút nào, thật đó!

"Không thể không nói, năng lực sinh sản của tộc Kiến quá mạng, bây giờ quy mô đã lớn hơn quá khứ... Nghe nói gần đây còn muốn bồi dưỡng một tân 'vương', ha ha, nằm mơ đi."

Hình Thiên hăng say khoe khoang chuyện cũ của hắn, khóe mắt nhìn về phía An Lâm, lại nhìn thấy vẻ mặt đầy vạch đen của An Lâm, không khỏi nhướng mày: "Sao thế? Hình như cậu không vừa ý? Là nghe tôi nói nên bất mãn, hay cảm thấy tôi khoác lác?"

Khóe miệng An Lâm run rẩy, Hình Thiên lại còn nòi tiếp: "Cậu có biết kẻ địch thua dưới tay tôi có ai không? Tộc Hắc Vũ, Hồng Dạ Chân Vương, Ác Linh Thú Ngục bây giờ đã hợp đạo thành công Thần Dơi Đại Đế, đại địa Bạch Cốt, Hỗn Độn Khô Lâu Vương... "

"Cậu tò mò vì sao tôi lại mạnh như vậy... Dù sao cậu cũng là loại người thứ hai, không biết tôi lớn mạnh, lại muốn khiêu chiến tôi, chiến thắng tôi, là loại người không biết trời cao đất dày kia." Hình Thiên chậm rãi mở miệng nói.

An Lâm có chút buồn bực: "Tiền bối, ngài vẫn luôn ở trong này, làm sao biết được nhiều chuyện như vậy?"

An Lâm: "... "

Thật là khó chịu, như vậy rốt cuộc trao đổi chuyện gì đây.

"Tôi biết, cậu rất tò mò về tôi."

An Lâm: "... "

An Lâm còn muốn nói chuyện, nhưng miệng của hắn vừa mở ra, Hình Thiên đã liếc mắt trừng hắn một cái.

"Ở Thiên Đình Viễn Cổ, vinh dự của tôi chỉ đứng sau Ngũ Đế, tôi có hi vọng Hợp Đạo thành công Tiên Nhân, bất kể là Vực Sâu Đạo, hay là Sát Lục Đạo, tôi đều đi đến cực hạn! Haizz... Đáng tiếc, tôi lại bị thua vì vận mệnh... " Hình Thiên lắc đầu cảm thán.

"Ha ha... Làm sao tôi biết được việc này sao? Sợ là cậu không biết địa vị của tôi ở Thiên Đình! Cho dù tôi chết, cũng vẫn có nhiều tiên nhân nghe danh mà đến, luận đạo nói chuyện với tôi!''

"Không... Tôi chỉ muốn biết, tiền bối Hình Thiên nói với tôi những thứ đó để làm gì?" An Lâm cứng đầu mở miệng nói.

"À... Tất nhiên là vì muốn để cậu hiểu rõ, tôi mạnh đến mức nào rồi!''

Bề ngoài Hình Thiên lạnh lùng, vẻ mặt lại có chút kiêu căng mở miệng nói.

An Lâm buồn bực trong lòng, nắm chặt tay.

Hình Thiên cong khóe miệng lên, vẻ mặt tự tin hỏi: "Như vậy, bây giờ để cậu thành thật nói với tôi, chiến đấu với tôi, cậu sợ sao? Hối hận sao?"

Da đầu An Lâm run rẩy một trận.

Mẹ kiếp! Hóa ra hắn đặc biệt nói nhiều như thế với cậu, là vì muốn để cậu biết hắn mạnh bao nhiêu sao?

"Sợ, cũng hối hận rồi... " Mắt An Lâm vô cảm nói.

Hình Thiên cười hài lòng, đang muốn nói chuyện, lúc này một giọng nói cứng rắn vang lên.

"Đừng xen miệng vào! Hãy nghe tôi nói!'' An Lâm nghiêm túc nói.

Sắc mặt Hình Thiên cứng ại, hơn nữa còn có chút mơ hồ, có phải sai ở đây rồi không, cảm giác diễn biến không hợp...

"Tôi sợ ngài khoe khoang không dứt, hối hận vì lãng phí nhiều thời gian như vậy nghe ngài nói chuyện nhảm nhí..." An Lâm tiếp tục nói.

Sau khi Hình Thiên nghe xong, rất tức giận.

"Cho nên, chúng ta cứ dùng nắm đấm mà nói chuyện đi!'' An Lâm bước một chân lên trước, chiến ý mãnh liệt giống như biển lớn cuồn cuộn, lực lượng thân thể Chiến Thần giống như thần uy chín tầng cấu xé nhau mà đến.

Ầm ầm!

Cảm nhận được chiến y vô cùng lớn mạnh như vậy, bỗng nhiên Hình Thiên lại không tức giận, cười ha ha nói:

"Được! Vậy thì dùng nắm đấm nói chuyện, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là Thiên Đình Chiến Thần, cái gì là không thể chiến thắng thần thoại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận