Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 639: Thực lực chân chính của An Lâm

Tiểu đệ?

Minh Độc Tử sửng sốt, thính giác của hắn không kém, thế nên lời An Lâm nói hắn đều nghe rất rõ ràng.

Cũng chính bởi vì như thế, hắn mới thoáng ngẩn ngơ.

Thế mà tu sĩ loài người kia còn ngại chính mình kém cỏi? Lại còn muốn thu mình làm tiểu đệ?!

"Minh Độc Tử đại nhân, chắc là tên tu sĩ loài người kia điên rồi, để tôi tự mình bắt hắn đem đến trước mặt của ngài!" Thành chủ thành Vạn Kiếm tỏ vẻ giận dữ, bèn lên tiếng nói.

Hắn là cường giả Hóa Thần hậu kỳ, thấy An Lâm là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ mà lại dám ăn nói ngạo mạn như thế, lúc này liền nắm lấy cơ hội muốn thể hiện mình ở trước mặt Minh Độc Tử một phen.

"Không cần." Minh Độc Tử lạnh nhạt lên tiếng, trong mắt hiện lên vẻ ngoan độc, "Tôi sẽ tự ra tay, tôi sẽ khiến cho hắn nhận thức được, cái gì gọi là mùi vị sống không bằng chết."

Hắn đạp mạnh bước chân, chỉ một thoáng gió lạnh gào rít giận dữ, khói độc che khuất bầu trời, uy áp kinh khủng bao phủ không gian, khiến cho binh lính Huyết tộc và đám sinh viên đều lao nhao đứng không vững.

Cuộc chiến với Hình Thiên và cuộc chiến với Tử Vi Đại Đế đã khiến cho hắn hiểu rõ phần nào về lực lượng của chính mình, đồng thời cũng tích lũy được ý chí Chiến Thần cực kỳ khổng lồ. Hắn cần một trận chiến đấu thật ra trò, để có thể nhận rõ thực lực chân chính của mình.

Thành chủ thấy thế đã sớm nhanh chóng lùi về phía sau, nhìn An Lâm với ánh mắt lộ ra vẻ đồng tình.

"Tiểu Na, cô đi bảo vệ các bạn học, về phần tên Minh Độc Tử kia, đích thân tôi giải quyết là được." An Lâm hoạt động thân thể mình một chút, chiến ý mênh mông mãnh liệt, đã sớm không kiềm nén được lòng háo hức chiến đấu.

Trên nắm tay Minh Độc Tử có khói độc màu đen bao phủ, cảm giác như sâu không thấy đáy, ăn mòn vạn vật, nơi nó đi qua, ngay cả hư không cũng chấn động. Nếu như tu sĩ Kỳ Hóa Thần bình thường không cẩn thận chạm vào vào làn khói độc này, tuyệt đối sẽ bị ăn mòn đến nỗi ngay cả xương cũng không thừa.

Cô biết là máu của An Lâm có công hiệu kỳ lạ, thế nên cũng mong đợi An Lâm có thể bôi máu lên kiếm của cô. Sau đó cô sẽ dùng mũi kiếm lây dính máu tươi của chủ nhân để chém kẻ địch, chung quy thì cô vẫn thấy làm như vậy sẽ rất ngầu.

Ầm!

"Chủ nhân, chúng ta chuẩn bị làm phép như thế nào?"

Rõ ràng là Minh Độc Tử muốn trực tiếp tung một quyền ra cắn nuốt chàng trai trước mặt, sau đó sẽ chậm rãi tra tấn thần hồn. Tin tưởng đến khi đó, nhất định là chàng chai kia sẽ hiểu được tử vong tại chỗ cũng là một loại hạnh phúc.

Song, An Lâm lại làm cho cô phải thất vọng rồi.

Đề Na cầm tiên khí, bóng dáng xinh đẹp đột nhiên xuất hiện ở trước người An Lâm, âm thanh lanh lảnh, chậm rãi mở miệng nói.

"Chỉ là một tên tu sĩ Kỳ Hóa Thần, quả là không biết sống chết." Thấy Đề Na và An Lâm không có chút bối rối nào, Minh Độc Tử cảm giác mình bị coi thường, hắn đạp mạnh chân, vọt tới gần An Lâm, cách không tung ra một quyền!

Thành chủ trừng lớn hai mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ khó mà tin được.

Kể từ sau khi thân thể Chiến Thần đạt được một chút thành tựu, hắn vẫn chưa có cơ hội đánh một trận thật thỏa thích.

Không thể ngờ rằng hắn lại thấy một người có thực lực vô cùng mạnh mẽ vô cùng khủng khiếp như Minh Độc Tử bị một quyền của một tên tu sĩ Kỳ Hóa Thần đánh cho lùi bước!

An Lâm từ trên lưng Đại Bạch nhảy về phía Minh Độc Tử, không trốn không né, thân thể đột phá bức tường âm thanh, đóa hoa sen màu vàng kim trên trán liên tục chớp động, quả đấm lóe lên hào quang kim sắc lấp lánh, mang theo lực lượng đại địa cực kỳ mạnh mẽ chợt đánh về phía Minh Độc Tử.

Năng lượng khủng khiếp va chạm, làm cho cả đất trời đều chấn động kịch liệt.

An Lâm bễ nghễ ngẩng đầu, dùng hết toàn lực để thi triển thân thể Chiến Thần, sau đó lại chợt xông về phía Minh Độc Tử một lần nữa.

Hắn nhìn An Lâm với vẻ mặt kinh hãi, không thể tin được rằng một kích kinh khủng kia lại do chính một gã tu sĩ Kỳ Hóa Thần tung ra.

Trên mặt Minh Độc Tử hiện lên vẻ tàn nhẫn, cho dù tu sĩ trước mặt có mạnh mẽ ra sao, vẫn chưa lĩnh ngộ lực lượng không gian thì cũng coi như là uổng công.

Minh Độc Tử cảm thấy thân thể của mình như đụng phải một tòa núi thần vô cùng khổng lồ, cả người tê liệt đau đớn.

Dám trực tiếp vọt tới khói độc của mình, thật sự là muốn chết đây mà! Minh Độc Tử lộ vẻ vui mừng.

Quả đấm màu vàng kim đục làn khói độc ngập trời kia thành một cái lỗ thủng to, sau đó rơi vào trên người Minh Độc Tử, sức mạnh đáng sợ bộc phát chỉ trong nháy mắt, đánh lui Minh Độc Tử đến vài trăm thước.

Đừng nói là tu sĩ Kỳ Hóa Thần, coi như là tu sĩ cảnh giới Phản Hư sơ kỳ, không hề phòng hộ vọt tới khói độc của hắn đều sẽ bị thương nặng. Mà người tu sĩ trước mặt này, chỉ mới ở cảnh giới Hóa Thần trung kỳ, làm sao có thể vượt qua khói độc mà không dính một chút vết thương nào?!

"Làm sao có thể thế được?!" Hai mắt Minh Độc Tử trừng trừng, tựa như gặp quỷ.

Song hắn còn chưa tới kịp vui vẻ được bao lâu, lập tức thấy được An Lâm lông tóc vô thương xé rách khói độc, ngay lập tức đi tới trước người Minh Độc Tử.

"Rốt cuộc thì cậu là ai?"

Song một cái gai nhọn màu đỏ đã phá rách Không Gian Giam Cầm, phá vỡ tất cả mọi ảo tưởng của hắn.

Phía sau An Lâm mọc ra Phong Dực, kiếm Thắng tà có gió quấn quanh, chợt đánh về phía Minh Độc Tử.

Phong Linh nhị trọng cộng thêm Phong Kiếm đồng thời tăng tốc, khiến cho tốc độ của An Lâm đạt đến một cái trình độ cực kì khủng bố, thân thể kéo ra một luồng quỹ tích bạch sắc ở trên hư không, tựa như một cơn gió thổi qua cả thế gian này. Lĩnh vực khói độc màu đen đánh thẳng về phía An Lâm, nhưng An Lâm không hề có ý định dừng lại, thân thể vọt thẳng tới phía khói độc.

"Tôi? Tôi là papa của cậu!"

Đây là thủ đoạn không gian mà chỉ có đại năng cảnh giới Phản Hư mới có thể thi triển. Đối với tu sĩ chưa tới Kỳ Hóa Thần mà nói, loại lực lượng này là sát chiêu khó phá giải nhất. Có thể giam cầm tất cả kẻ địch chưa từng lĩnh ngộ lực lượng không gian, trở thịt cá mặc người chém giết.

Không Gian Giam Cầm!

Trong lòng Minh Độc Tử vô cùng tức giận, cắn răng vung tay lên chụp về phía An Lâm, không gian trong phạm vi một ngàn thước chợt ngưng tụ.

Trong lúc Minh Độc Tử còn đang chìm trong nỗi khiếp sợ, kiếm Thắng Tà của An Lâm đã chém xuống thân thể của hắn một cái. Minh Độc Tử thân là cường giả cảnh giới Phản Hư siêu cấp, giờ phút này lại cũng cảm giác được có phần không theo kịp tốc độ vung kiếm của An Lâm.

"Phụt!"

Minh Độc Tử nhanh chóng lùi về phía sau, song trước người vẫn bị kiếm Thắng Tà của An Lâm vạch ra một vết máu nhìn vào mà thấy giật mình, máu tươi phiêu tán giữa không trong, thoạt nhìn có chút chật vật.

Lúc này, thành chủ và một đám tướng sĩ Huyết tộc đang xem cuộc chiến ở một bên đã sớm trợn mắt há hốc mồm.

Đã nói là cho anh bạn nhỏ kia một trận ra trò cơ mà? Sao bây giờ cứ như là ngài mới bị xử một trận ra trò vậy?!

Minh Độc Tử đường đường là đại năng cảnh giới Phản Hư, là cường giả thống lĩnh một cái quốc gia cực kỳ rộng lớn đấy! Sao mà cường giả với cấp bậc này có thể bị một cái tu sĩ Kỳ Hóa Thần liên tục áp chế được, chẳng lẽ Minh Độc Tử này là giả ư?!

Không... Không thể nào là giả được!

Thành chủ lắc đầu liên tục, Minh Độc Tử rất mạnh. Lúc hắn giơ tay nhấc chân đều thả ra lực lượng, cũng có thể nói là rất kinh khủng.

Chẳng qua là, Minh Độc Tử gặp được một tên tu sĩ Kỳ Hóa Thần còn đáng sợ hơn hắn...

Ừ, sự thật chính là như thế. Nhưng mà, đám Huyết tộc cũng cảm thấy khó có thể tiếp nhận nổi, từ khi nào mà tu sĩ Kỳ Hóa Thần cũng có thể lấn át được đại năng Kỳ Phản Hư rồi? Đây hoàn toàn không phải là trình tự tu chân bình thường!

Ngược lại, hai mươi tên sinh viên lại đón nhận sự thật này rất nhanh.

"Đây mới là Thần An trong tưởng tượng của tôi, rất đẹp trai!" Có cô nàng sinh viên lóe sáng hai mắt, vẻ mặt mê muội mở miệng nói.

"Tôi cũng nói rồi đấy, có bạn học An Lâm ở đây, chắc chắn là chúng ta không có vấn đề gì hết." Một gã nam sinh thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng cất tiếng nói.

"Thu hoạch lớn nhất trong hành trình lần này, có lẽ chính là trận chiến đấu của đại năng Phản Hư, cuộc chiến này có thể cho tôi rất nhiều cảm ngộ." Một tên sinh viên nói với vẻ mặt hưng phấn.

"Sai rồi! Đây không là trận chiến đấu của đại năng Phản Hư, mà là trận chiến Hóa Thần xử đẹp Phản Hư!" Có fan thiếu não lên tiếng sửa chữa.

Trên bầu trời, Minh Độc Tử liên tục bị sỉ nhục cuối cùng cũng nổ tung.

Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cả người có khói độc điên cuồng khuếch tán ra, mang theo từng trận âm thanh ma quỷ: "Là cậu ép tôi đấy! Vốn dĩ tôi cũng không muốn dùng chiêu này, nhưng mà bây giờ, tôi sẽ ra tay toàn lực, cho cậu nếm thử lực lượng Vạn Độc Phệ Tâm!"

Khói độc đen nhánh điên cuồng khuếch tán, thật giống như thủy triều ập đến, trong nháy mắt đã nuốt sống cả tòa thành thị.

Mấy vạn tên Huyết tộc bị vô tận khói độc cắn nuốt, thống khổ gào thét, không tới một hơi, ngay cả hình dáng cũng bị hủy hoại.

Thành chủ điên cuồng chạy trốn ra xa, nhưng vẫn không thể chạy thoát khỏi khói độc đang khuếch tán, thân thể Hóa Thần lại cũng từ từ hư thối biến đen.

Hắn kêu lên đầy thảm thiết, điên cuồng vận chuyển thuật pháp để chống đỡ, song mười giây sau, hắn vẫn hóa thành một bãi máu màu đen, bị ăn mòn đến mức hầu như không còn gì.

Trời đất hóa thành một mảnh hắc ám, chỉ có Đề Na che chở hai mươi sinh viên và Đại Bạch, tựa như ngọn lửa đèn dầu leo lắt giữa đêm đen, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận