Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 528: Máu của tôi có độc

Tứ Đại Thần Hỏa thiêu đốt khiến không khí xung quanh trở nên vặn vẹo.

Nhiệt độ cao không có cách nào hình dung nổi bao phủ quan tài Huyết Ngọc, nhưng mà gương mặt của cô gái Huyết tộc trong quan tài lại lạnh nhạt, trên cái trán trắng noãn cũng không có mồ hôi.

Phải biết rằng, ngay chính An Lâm cũng đổ mồ hôi!

Sau mười lăm đồng hồ, gần như dốc sạch sức mạnh trong cơ thể của An Lâm, hắn thở hồng hộc dừng việc thiêu đốt Thần Hỏa.

Hắn nhất định phải giữ lại chút sức, phòng ngừa Huyết tộc nằm trong quan tài vùng lên tấn công bất ngờ.

An Lâm uống một viên Khí Huyết đan, có chút đau đầu mà nhìn quan tài Huyết Ngọc này.

Trong quan tài, khóe miệng của cô gái hơi cong lên, khuôn mặt tái nhợt nổi lên một nụ cười trào phúng.

Ánh sáng đỏ trên quan tài Huyết Ngọc sáng lên lần nữa, tốc độ hấp thu sức sống cỏ tím nguyên sinh hình như trở nên nhanh hơn.

"Chủ nhân, tôi đi giải quyết một chút nhé." Tuyết Trảm Thiên vỗ cánh, bay lên.

Khóe miệng An Lâm có hơi run rẩy, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe nói ăn linh quả tới mức bị tiêu chảy.

Đối phương là đại năng Phản Hư, đánh bạc tánh mạng cố gắng gần mười ngày ở Thái Sơ Cổ Vực, ít nhiều gì thì cũng có chút gia sản...

"Vừa rồi có ăn linh quả thuộc tính Băng, ăn nhanh quá, khí lạnh quá nhiều, bụng không thoải mái, có hơi tiêu chảy..." Tuyết Trảm Thiên có chút ngượng ngùng mà mở miệng nói.

An Lâm có chút không nỡ, dù sao đây là cơ hội tốt nhất để bổ đao, cũng là cách nhanh gọn nhất để lấy được tinh nguyên của thế giới màu vàng... Có cách nào nhanh gọn hơn để lấy tinh nguyên thế giới so với giết người cướp của không?

"Có tôi!" Tuyết Trảm Thiên nuốt nước miếng một cái, không biết chủ nhân lại nghĩ đến chuyện kỳ quái gì nữa.

An Lâm có chút bó tay mà đứng bên cạnh quan tài Huyết Ngọc, cứ tiếp tục để đại năng Huyết tộc trong quan tài khôi phục như vậy, chờ sau khi nhấc nắp quan tài lên, có lẽ thân phận con mồi thợ săn sẽ thay đổi.

Nhưng bỗng nhiên, cặp mắt của hắn phát sáng lên, một suy nghĩ tuyệt vời nổi lên trong lòng.

Chí ít trong suy nghĩ của An Lâm thì không có.

Bây giờ rời đi?

"Giải quyết cái gì?" An Lâm chớp chớp hai mắt tò mò.

Tuyết Trảm Thiên: "..."

Ngay khi An Lâm đang chần chờ, bụng của Tuyết Trảm Thiên bỗng nhiên kêu lên "Ùng ục ùng ục".

"Chủ nhân... Anh cảm thấy tôi là loại Tuyết Hồn thú vô liêm sỉ, chẳng biết xấu hổ đó sao?!" Đôi mắt to ngập nước của Tuyết Trảm Thiên nhìn An Lâm căm tức.

"Tiểu Thiên..." Trên mặt An Lâm xuất hiện mỉm cười mê hoặc.

"Không phải cậu muốn giải quyết sao? Giải quyết ở chỗ này là được rồi..." An Lâm chỉ chỉ nắp quan tài Huyết Ngọc, cười hì hì và nói.

"Tiểu Thiên, tiến tới một chút, đúng rồi, đối diện với đầu của cô ta. Ừ, chính là vậy đó..." Dưới sự chỉ đạo của An Lâm, cuối cùng Tuyết Trảm Thiên bày xong vị trí.

"Làm thì làm, dù sao cũng không phải bài tiết ngay trước mặt mấy con Tuyết Hồn thú khác, mà là ngay trước Huyết tộc..." Trên mặt Tuyết Trảm Thiên có vẻ hy sinh hùng hồn, bắt đầu bay về phía quan tài Huyết Ngọc.

Bạn có thể tưởng tượng được cảnh có người đi ị trên đầu bạn không?

Tuyết Trảm Thiên lại không phản bác được.

Cuối cùng, cô gái Huyết tộc bùng nổ!

An Lâm lắc đầu: "Cậu không phải, cậu là cường giả chẳng sợ hãi để chiến đấu thắng lợi, thấy chết không sờn!"

Cô gái Huyết tộc gầm lên một tiếng giận dữ, hai tay trắng thuần biến thành hình dáng móng vuốt bổ nhào về phía An Lâm, tốc độ cực kì kinh khủng.

"Ta muốn ngươi chết!"

Ầm ầm! Nắp quan tài đột nhiên nổ tung, trực tiếp đánh bay Tuyết Trảm Thiên lên trời.

"Sau khi chuyện này thành công, khen thưởng năm linh quả!" An Lâm tăng giá lần nữa.

Dù cho cách một ván quan tài hơi mờ, trải nghiệm kia cũng cực kì kinh khủng.

Xấu hổ, khuất nhục, buồn nôn... Vô số cảm xúc tiêu cực ập tới.

Đây là đả kích tinh thần vô cùng đáng sợ.

Không sai, chuyện nó làm bây giờ, giống như một đàn dã thú giải quyết trước mặt nhân loại ngoài vùng hoang dã, chủng tộc khác biệt, cảm giác xấu hổ sẽ giảm xuống rất nhiều!

Đúng lúc này, chất bài tiết màu xám bắt đầu trút xuống.

Vẻ mặt lạnh nhạt của cô gái Huyết tộc không còn tồn tại, đôi mắt đẹp trừng trừng, trên khuôn tinh xảo tái nhợt lại toát ra một tia hoảng sợ khó có thể tin nổi.

Tuyết Trảm Thiên lơ lửng trên quan tài Huyết Ngọc hơn 10 cm, lông trắng xù hơi mở ra, lộ ra một cái lỗ nho nhỏ, sau đó...

Ngón tay xé rách không khí, vạch ra quỹ tích màu máu chết chóc,

Đầu ngón tay sắc bén kia như muốn xé rách thân thể An Lâm.

An Lâm đã chuẩn bị từ lâu, trong nháy mắt nắp quan tài nổ tung, hắn đã dùng phong kiếm, cho nên trong khoảnh khắc đó, tốc độ của hắn còn nhanh hơn mấy phần so với cô gái Huyết tộc!

Hắn nghiêng người tránh thoát đầu ngón tay màu máu của cô gái Huyết tộc, kiếm Thắng Tà chém ra một đường thẳng màu trắng sắc bén vô cùng bên eo cô gái. Kiếm Thắng Tà xé rách áo bào đen của cô gái, tạo ra một tơ máu trên da thịt trắng nõn.

Thật nhanh!

Cô gái Huyết tộc giật mình trong lòng, cô ta không ngờ rõ ràng là tu sĩ cảnh giới Hóa Thần Kỳ, vậy mà có thể sử dụng đòn tấn công nhanh như thế. Nhưng mà đối với tu sĩ Hóa Thần Kỳ, cô ta có 100 cách có thể tuỳ tiện giết chết họ!

Cả hai lướt qua nhau, trong lần đánh nhau đầu tiên là cô gái Huyết tộc thua thiệt, nhưng lúc cô ta quay người nhìn về phía An Lâm, thì đã đưa tay nắm lấy hư không sau lưng An Lâm một cái.

Không gian trăm trượng xung quanh trở nên ngưng đọng trong phút chốc.

Đây là trói buộc không gian mà đại năng Phản Hư cảnh nắm giữ!

Cô ta vén mái tóc màu vàng bên tai lên, cái cằm hất lên, mang vẻ mặt bễ nghễ, nói: "Sức sống của Huyết tộc bọn ta, sao sinh vật thấp hèn như các ngươi hiểu nổi, không có độc tố của bất cứ sinh vật nào có thể đầu độc chết ta!"

Cô gái Huyết tộc nghe vậy thì sững sờ, sau đó ôm lấy bụng dưới mà cười ha ha và nói: "Ha ha ha... Em trai nói lời này là để tấu hài ư? Ngươi cho là ta sẽ tin lời đe dọa dối trá vụng về này?"

An Lâm lau đi máu tươi trên cổ, cười nói: "Máu của ta có kịch độc đối với Huyết tộc các người đấy, ngươi khá mạnh, cho nên... Chắc là có thể chịu đựng một phút đồng hồ?"

Cô gái Huyết tộc thấy thế thì lộ ra vẻ hoang mang trên mặt: "Lời này của ngươi có ý gì?"

"Nếu uống ngon thì ngươi cứ uống nhiều một chút." An Lâm cũng mang gương mặt hả hê.

"A ha ha ha... Máu của em trai này rất là ngọt ngào..." Cô gái Huyết tộc vươn bờ môi hồng đầy đặn dính máu ra, liếm quanh cánh môi đỏ một cái, cực kỳ dễ thương xinh đẹp mà mở miệng nói.

Thân hình của cô gái lui về phía sau như ma quỷ, nhanh chóng ổn định tinh thần. Cô ta cũng không hổ là đại năng Huyết tộc Phản Hư, sức sống mạnh đến đáng sợ, dù cho đầu bị đinh Phá Giới xuyên qua, nhưng vẫn nhảy nhót tưng bừng, thực lực cũng không vì vậy mà giảm đi bao nhiêu, còn có thể dùng hai tay ngưng luyện ra Huyết Kiếm trong phút chốc không ngừng ngăn cản đòn đánh chém của An Lâm.

"Ha ha, uổng cho ngươi vẫn còn là cảnh giới Phản Hư, nắm giữ sức mạnh không gian yếu ớt không thành thạo, ngay cả sức mạnh và tốc độ cũng bị ta áp chế, ngươi là Phản Hư mới à?" An Lâm vừa công kích vừa giễu cợt.

Cô gái Huyết tộc nghe vậy thì bị tức đến ngực nhấp nhô, mắt hạnh trừng trừng, căm tức nhìn An Lâm.

Cô ta quát một tiếng, huyết khí thân thể phun trào, hơi thở đột nhiên tăng vọt, đúng là bị ép phải sử dụng bí pháp.

"Vút!" Thân thể của cô ta hóa thành một đường cong máu, vỗ mạnh lên thân kiếm Thắng Tà.

An Lâm bị một sức mạnh to lớn đánh bay, mà trong lúc hắn bay ngược, cô gái Huyết tộc đã dùng tốc độ nhanh hơn xông tới trước mặt hắn, hé ra nanh trắng sắc nhọn, bỗng nhiên cắn về phía cổ An Lâm!

An Lâm có thể cảm giác được máu tươi trong cơ thể bị hút mạnh một hơi, không ngờ cô gái gãy một cái răng máu mà vẫn còn mạnh như vậy, ngay cả thân thể Chiến Thần cũng có thể cắn nát.

Hắn giả bộ như quá sợ hãi, bỗng nhiên chém một kiếm về phái cô gái trước mặt.

Cô gái Huyết tộc phản ứng cực nhanh, lúc này từ bỏ việc hút máu, bắt đầu tránh né kiếm chém.

An Lâm quay người, không nói hai lời, đạp chân một cái, vọt tới trước mặt cô gái lần nữa, kiếm Thắng Tà vô tình hạ xuống!

"Sao lại thế..." Có gái Huyết tộc mang vẻ mặt khó có thể tin nhìn An Lâm.

Một tiếng vỡ vụn đột nhiên vang lên, một ánh sáng đỏ phá tan không gian, khiến không gian giam cầm vỡ nát, ngay sau đó xuyên qua đầu của cô gái Huyết tộc!

"Răng rắc!"

Cô gái Huyết tộc nhếch miệng lên: "Chỉ bằng loại tu sĩ Hóa Thần cỏn con như ngươi, mà cũng hòng thắng được ta, không khỏi quá mức ngây thơ rồi. Dù cho ta bị thương thật nặng, đối phó ngươi cũng chỉ trong nháy mắt ngươi..."

Trong nháy mắt này, thân thể của An Lâm bị không gian giam giữ.

Vừa dứt lời, thân thể mềm mại của cô ta run lên, một vệt ửng hồng khác thường xuất hiện trên mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận